Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 762: Tu Di Hành Sơn (1)

Lôi Trạch Đại Hoang.
Trong truyền thuyết, sở dĩ mảnh hoang nguyên này có tên như vậy là do ở đây sẽ rất dễ bị sét đánh.
Mà trong đại hoang còn có một đám lôi thú sinh sống, loại hoang thú này trời sinh am hiểu khống chế lực lượng lôi điện, tinh anh trong đó có thể so với tu sĩ Phản Hư còn vương giả lôi thú sẽ phóng ra lôi điện hai màu vàng bạc dù tu sĩ Hợp Thể cũng tránh không kịp.
Cũng may vạn năm trước, chẳng biết tại sao mà đám lôi thú này lại biến mất, như vậy nhân tộc mới có cơ hội trù tính khai phá Lôi Trạch Đại Hoang.
Dù như vậy ở trên mảnh Lôi Trạch Đại Hoang này vẫn có không biết bao nhiêu kỳ trân dị thú sinh tồn, ẩn chứa vô số nguy hiểm.
Mấy lần khai hoang trước đó của nhân tộc đến cuối cùng đều thất bại.
Đến bây giờ lại có một đội ngũ không tin tà mà bước lên hành trình.
Xoẹt xẹt!
Bầu trời vẫn luôn âm u, thỉnh thoảng lại có lôi điện xuất hiện.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Mặt đất rung động từ xa đến gần.
Đến gần chút nữa mới có thể phát hiện đó là một ngọn núi có màu ám kim, có tám cái chân lớn đang cất bước đi đến đây.
Ầm ầm!
Mỗi một bước của nó đều sẽ lún xuống mặt đất rất lâu, còn khiến xung quanh như có địa chấn.
Nếu không phải xung quanh những cái chân lớn có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần thi triển pháp thuật thì e là đến khi nói 'lún sâu vào bùn' sẽ không thể nào động đậy nữa.
"Chuẩn bị... Thi triển Khinh Phong Thuật!"
Phương Tịch cũng dẫn theo một đội tu sĩ Nguyên Anh mặc hắc giáp hộ vệ ở bên cạnh một cái chân như trụ trời.
Nương theo thần thức truyền âm của hắn thì những giáp sĩ Nguyên Anh kia cũng nhanh chóng kết ấn.
Từng cơn gió nhẹ có màu xanh xuất hiện, trong đó mơ hồ lóe ra mấy cổ triện văn.
Cơn gió nhẹ này quấn anh cái chân như trụ trời dường như giúp cái chân này nhẹ hơn mấy phần.
Thu thu!
Giữa không trung, vô số con chim quỷ dị toàn thân đen nhánh, bao phủ lân phiến kêu to, chúng gào thét vọt về phía cự sơn.
Đây vốn là đàn chim sinh sống trong mảnh rừng xung quanh nhưng cự sơn chỉ chuyển một cái đã khiến chúng nó lập tức dừng lại tại chỗ...
Ào ào ào!
Thiên địa linh lực hội tụ lại hóa thành vô số thủy tiễn, thủy tiễn đầy trời rơi xuống như mưa, chúng liên tục đánh trúng những con chim có lân phiến đen nhánh như có mắt.
Vân Hi Tiên Tử quát khẽ, sau lưng nàng hiện ra một thân ảnh cự nhân xanh thẳm.
Cự nhân nhẹ nhàng vung tay cầm tam xoa kích lên.
Một bức tường băng óng ảnh khổng lồ hiện ra, từng con chim lọt lưới đâm lên tường bằng, không ngừng nổ thành thịt nát.
"Thu thu!"
Tiếng kêu khàn khàn khó nghe chợt vang lên.
Từ trong đám quái điểu đen nhánh chợt có một con quái điểu khổng lồ như kền kền đen nhánh có hai đầu bay ra.
Miệng nó phun ra phong lôi lại có thể hấp dẫn thiên địa linh lực đến hóa thành quang nhận hai màu, chém mở bức tường băng kia.
"Yêu thú cấp năm? !"
Vân Hi Tiên Tử vừa kinh hô thì đã thấy một cái miệng đen nhánh lớn từ trên trời giáng xuống, trong miệng đầu răng nanh sắc nhọn, cắn về phía quái điểu hai đầu.
Răng rắc!
Theo âm thanh giòn giã vang lên, quang thuẫn hộ thể quanh thân kền kền đen nhánh xuất hiện vô số vết nứt rồi ầm ầm vỡ vụn.
Con quái điểu này rên rỉ, vậy mà từ một phân thành hai, yêu thân chủ động tách ra biến thành hai con hắc điểu, phá vây từ hai bên.
Cái miệng đen nhánh kia chỉ có thể cắn một con quái điểu phá vây bên phải, cái miệng rộng chợt bắt đầu nhai nuốt, có vô số huyết nhục trộn lẫn xương cốt, lông vũ từ trong khe hở chạy xuống...
Con quái điều còn lại may mắn chạy thoát hóa thành một đạo hắc quang lùi về phía sau, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nó bay vào trong bầy chim còn sót lại rồi phát ra tiếng kêu thê lương.
Những con quái điều còn sót lại lập tức kêu chót tai, chúng cũng không dám ngăn cản đường đi của cự sơn nữa.
"Đa tạ Cuồng Thao đạo hữu đã tương trợ."
Vân Hi Tiên Tử nhìn một ngọn núi thịt từ trên trời giáng xuống không khỏi cảm tạ.
"Chúng ta đều thuộc Dạ Xoa Doanh còn là minh hữu đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau."
Cuồng Thao Cư Sĩ cười ha ha rồi lại phun một ngụm nước bọt: "Phi... Con quái điểu này thật sự rất khó ăn!"
"Tu vi Hóa Thần, còn có thể phân thành hai giống như thần thông thân ngoại hóa thân của tu sĩ chúng ta, thật sự rất khó chơi..."
Vân Hi Tiên Tử lại ôn nhu nói: "Cuồng Thao đạo hữu có thể giết được một trong hai đã rất khó rồi..."
"Những con chim kia ở trong Lôi Trạch Đại Hoang e chỉ là bất nhập lưu... Nguy hiểm thật sự vẫn chưa gặp đâu."
Cuồng Thao Cư Sĩ thở dài.
Vân Hi Tiên Tử nghe vậy thì trên gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi hiện ra vẻ lo lắng...
...
Sơn nhạc ám kim to lớn lại đi tiếp một tháng nữa mới dừng lại ở một mảnh bình nguyên.
"Dừng lại..."
Một Hiệu úy Hóa Thần viên mãn phóng thần thức ra ngoài, liên tục truyền âm.
"Dừng lại..."
Từng vị Hiệu úy mượn lực truyền câu quân lệnh này vào tai mỗi tu sĩ.
Sưu sưu!
Từng đạo độn quang nhanh chóng bay đi như chim cút chạy trốn.
Phương Tịch cũng không thủ hộ cây 'trụ trời' kia nữa mà theo đại bộ đội rút ra ngoài vạn dặm.
Ầm ầm!
Ngọn sơn nhạc ầm ầm hạ xuống như Thái Sơn áp đỉnh.
Cho đến lúc này mới có thể thấy được toàn cảnh của ngọn núi lớn kia.
Nó thu tám cái chân như trụ trời lại, từng hoa văn vàng óng lấp lóe trên núi.
Thiên địa nguyên khí trong vòng vạn dặm xung quanh đều chấn động.
Sơn mạch ám kim lại như bám rễ sinh chồi, dính chặt vào mảnh bình nguyên này.
Thậm chí, hoa văn vàng óng còn không ngừng tổ hợp lại hình thành từng cấm chế, ánh sáng chói mắt xuất hiện trên núi.
Dưới ánh sáng ám kim chiếu rọi, vô số hoang thú ở xung quanh ngọn núi chạy tứ tán.
Mà trong những hoang thú này còn lẫn một số vật kỳ quái vượt qua tưởng tượng của tu tiên giả.
"Đó là... Gì vậy?"
Vân Hi nhìn trong một đám Cuồng Lôi Tê Ngưu có xen lẫn một bóng người màu trắng tựa như một nữ tử nhân tộc thì không khỏi hiếu kỳ.
Nhưng một khắc sau, nàng đã thấy đám tê ngưu kia đã vô duyên vô cớ ngã lăn xuống mặt đất, ngay cả tinh huyết toàn thân cũng tiêu tán không còn.
Mà váy trắng trên người nữ tụ lại chợt biến thành đỏ tươi như máu...
"Ở Địa Tiên giới ngoại trừ hoang thú ra còn có đủ loại khó miêu tả được... Độc trùng, rắn độc có thể độc chết tu sĩ cấp cao chỉ là một góc của băng sơn... Còn có một số tà ma quỷ dị, dù tu sĩ Hợp Thể gặp phải cũng sẽ chạy trối chết."
Độn quang lóe lên, Liễu Nhứ xuất hiện ở bên cạnh Vân Hi Tiên Tử rồi nhàn nhạt giải thích: "Bởi vậy sau khi Dạ Xoa Doanh tiếp nhận nhiệm vụ khai hoang mới không ngại cực khổ mà di chuyển Tu Di Hành Sơn đến... Tu Di Hành Sơn này chính là một món dị bảo, không những phạm vi rất lớn mà còn đủ để cho tu sĩ như chúng ta làm động phủ tạm thời, còn được đại năng Phạm môn Kim Cương Tử dùng phật pháp tế luyện trăm năm, mười vạn tám ngàn hai trăm bảy mươi lăm Kim Cương Tịch Tà Mật Chú vào lòng núi nên có thể khu trừ tà ma... Có vật này che chở thì ít nhất chúng ta ở trong Lôi Trạch Đại Hoang cũng có được một nơi an thân ổn thỏa."
Dù sao nàng cũng dung hợp với một tia tinh hồn của thiên nữ nên đối với Địa Tiên giới cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.
Chẳng qua là tia tinh hồn kia vô cùng yếu nên chỉ khi Liễu Nhứ nhìn thấy sự vật đặc biệt thì mới có thể kích phát được một đoạn ký ức liên quan.
"Tu Di Hành Sơn, khu trục tà ma?"
Nhìn vô số bụi mù chạy khỏi chỗ này, Vân Hi Tiên Tử như có điều suy nghĩ...
Chờ sau khi Tu Di Hành Sơn hoàn toàn ổn định lại thì nó đã biến thành một doanh địa tạm thời vắt ngang mấy vạn dặm.
Từ động phủ cá nhân của mỗi tu sĩ đến phường thị, quân doanh... Cái gì cần cũng có.
Đương nhiên khi ra ngoài thì điều kiện rất đơn sơ.
Động phủ phân phối cho các Hiệu úy Hóa Thần chỉ khoảng trăm dặm.
Giáp sĩ Nguyên Anh còn thảm hại hơn, chỉ có mấy dặm...
Phương Tịch thành thành thật thật đi theo rất nhiều tu sĩ Dạ Xoa Doanh lăn lộn kiếm chiến công, biểu hiện rất bình thường.
Lúc này hắn vào động phủ của mình, chuyện thứ nhất đương nhiên là bố trí trận pháp, che lắp sự riêng tư.
Đại đa số tu sĩ cũng làm như vậy.
'Quả nhiên nữ tu họ Bồ và Tu Tình Tử cũng ở đây...'.
'Chẳng lẽ vì là tu sĩ phi thăng nên mới bị phái đi làm nhiệm vụ gian khổ nhất hay sao...'.
Nghĩ đến nhiệm vụ khai hoang lần này thì Phương Tịch lại không khỏi thở dài.
Ngoại trừ một phần nhỏ tu sĩ phi thăng chủ động gia nhập vào Phạm môn ra thì những tu sĩ còn lại không đến đây khai hoang thì cũng cùng với Cổ Đạo Nhân bị nhét vào chiến trường...
Có thể nói, kết cục cũng không quá tốt.
'Thảo nào trong tu sĩ phi thăng lại thường có nhân tài... Bởi vì theo mức độ nguy hiểm này, chỉ cần không đủ tài sẽ chết sớm...'.
Phương Tịch không biết nói gì nữa, sau khi hắn sắp xếp xong động phủ của mình thì lại tụ tập với các minh hữu như Cuồng Thao Cư Sĩ rồi mới đến động phủ của Phi Tinh Đạo Nhân người lãnh đạo trực tiếp.
Người này chính là một vị Thống lĩnh của Dạ Xoa Doanh, là một trong những nhân vật có thực quyền chủ trì khai hoang lần này.
Tiện thể nhắc một câu, cũng là 'hắc thủ phía sau mà' đã điểm tổ ba người Phương Tịch và Cuồng Thao Cư Sĩ cống hiến sức lực.
Nhưng sau khi bái phỏng thì Phương Tịch lại phát hiện thái độ của vị cấp trên này đối với mình và tu sĩ Hóa Thần khác đều lãnh đạm như nhau.
Chuyện Cổ Đạo Nhân nhắc đến sẽ vận dụng quan hệ một vị Thống lĩnh của Thiên Chúng Doanh lập tức hơi kỳ lạ.
'Có lẽ Phi Tinh Đạo Nhân này thật sự có quan hệ không tệ với vị Thống lĩnh Thiên Chúng Doanh kia...'.
'Cũng có thể... Hắn ngoại trừ nhận được ám chỉ của hảo hữu ở Thiên Chúng Doanh ra còn nhận được mệnh lệnh từ bên trên?'.
Xưa nay Phương Tịch không ngại phỏng đoán kẻ địch từ góc độ xấu nhất.
Lúc này trong lòng hắn lại có liên tưởng kỳ lạ.
Cũng may Phi Tinh Đạo Nhân cũng không làm khó hắn, sau khi bố trí nhiệm vụ xong thì để Phương Tịch đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận