Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 745: Yêu Nguyệt

Mưa to như trút nước.
Trời đất mù mịt, cuồng phong gào rít giận dữ.
Mấy canh giờ sau, mây tan mưa tạnh, còn lại mưa phùn như tơ rơi xuống.
Trong sơn đạo, một thiếu niên mặc thanh bào cầm một cây dù giấy dầu, chậm rãi leo lên đỉnh.
Hắn vừa dọc theo sơn đạo hành tẩu, trong miệng vừa nói lẩm bẩm: "Huyền Minh có cá, tên là côn, côn lớn đến mức một nồi hầm không hết. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ hầm con đại côn kia..."
Phương Tịch chửi bậy một câu rồi leo lên đỉnh núi.
Hắn nhìn xa xa bên dưới, có thể thấy được đường chân trời, xuất hiện một tòa thành lớn.
"Đến Yêu Nguyệt Tiên Thành rồi!"
Trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ vui mừng: "Không uổng công ta đi đường lâu như vậy..."
Yêu Nguyệt Tiên Thành chính là một trong vài tòa tiên thành lớn nhất ở Tinh Thần Vực, nó rộng lớn không biết bao nhiêu vạn dặm.
Thậm chí một tòa tiên thành này còn lớn hơn cả một mảnh đại lục của Nhân Gian giới!
Dù sao ý thức riêng tư của đa phần tu sĩ đều rất lớn, động phủ của tu sĩ Hóa Thần bình thường cũng từ ngàn dặm trở lên thì đương nhiên tu sĩ Phản Hư không cần phải nói.
Nên tiên thành như vậy cũng vô cùng rộng rãi, thậm chí ở bên trong muốn từ con đường này qua con đường khác thì tu sĩ cấp thấp cũng có thể cần truyền tống trận!
Sau khi Phương Tịch rời khỏi Huyền Minh Uyên đã đi một mạch đến Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Làm tu sĩ Hóa Thần nên năng lực tự do di chuyển trong một vực vẫn phải có.
Hắn cầm địa đồ nên thật ra cũng không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, khiến trước đó hắn còn cho rằng Địa Tiên giới cơ duyên khắp nơi, nơi hoang dã càng là linh dược đầy đất phải thất vọng.
Thu hoạch duy nhất của hắn có lẽ là gặp được một con hoang thú cấp Hóa Thần, sau đó chém giết.
Mùi vị của con hoang thú kia rất ngon, chất thịt ngọt, còn mang theo mùi rượu.
Cũng xem như Phương Tịch có lộc ăn một phen, thậm chí sau khi ăn xong hắn còn có chút hối hận, muốn bắt thêm mấy con nuôi thả trong Sơn Hải Châu...
"Yêu Nguyệt Tiên Thành, gia chủ Vương gia Vương Linh Ứng hình như cũng thông qua con đường của Huyền U Thương Hội mà đến đây, không biết hắn đã Hóa Thần chưa?"
Phương Tịch mỉm cười, thu Hỗn Nguyên Thiên La Tán lại, quang mang trên người chuyển một cái đã hóa thành lão tổ Vương gia, chân giẫm lên Tiểu Huyền Quy mà chậm rãi bay về phía Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Mấy ngày sau.
Trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Trên một hòn đảo giữa hồ ở trong hồ nước phạm vi ngàn dặm, Phương tịch nhìn động phủ mới xây xong xem như tương đối hài lòng: "Linh khí không tệ, phạm vi cũng lớn..."
Trong tay hắn lóe lên quang mang, một ngọc giản đã hiện ra.
Sau khi làm xong thủ tục vào thành thì Phương Tịch đã đi thuê một động phủ.
Mặc dù động phủ ở Yêu Nguyệt Tiên Thành khác đắt đỏ nhưng chỉ với cấp Hóa Thần còn đối với Phương Tịch có kho tàng của Ngự Long Tông thì thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
"Thậm chí trong thành này cũng không cấm đấu pháp mà chỉ khi đội chấp pháp bắt được thì sẽ bị phạt linh thạch... Hơn nữa động phủ tư nhân thì không được tự tiện xông vào nếu không sẽ giết không luận tội?"
"Ta luôn cảm thấy phương diện quản lý của tòa tiên thành này cũng không quá hoàn thiện... Nhưng cũng có thể là có chút bất đắc dĩ, dù sao tu tiên giả cũng không dễ hạn chế, hạn chế quá nghiêm thì lại dễ gặp rắc rối."
Đương nhiên Phương Tịch dùng thân phận lão tổ Vương gia vào thành, sau đó cảm thấy nơi đây không tệ, thích hợp tu hành.
Dù sao Huyền Minh Uyên đã chú định là nơi hỗn loạn nên trong thời gian này hắn cũng không định trở về.
Nhiều nhất... Chờ sau khi Tiên Phủ hoàn toàn thăm dò xong, phân chia hết tất cả chỗ tốt rồi biến thành một mảnh phế tích thì hắn có thể đi quan sát một phen.
Dù bảo vật trong Tiên Phủ tốt nhưng Phương Tịch cũng tự biết chúng không thuộc về hắn.
Nhưng cách bố trí đại trận cắt giảm tu vi thì đáng cho hắn học tập.
Hôm sau, Phương Tịch mặc một bộ trường bào, dù tướng mạo già nhưng tinh thần lại phấn chấn, trong tay vê phật châu Truy Nguyệt Thiền Sư tặng, bắt đầu đi dạo trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Nửa tháng sau.
Phương Tịch bước ra từ trong một tiệm thuốc: "Quả nhiên. . Cơ duyên gì cũng vô duyên với ta."
Hắn biết tính cách của mình, sợ phiền phức cũng không gây chuyện, kết quả trên đường hắn đến Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng không có chuyện gì.
Thật ra với thần thức của Phương Tịch cũng không phải hắn không gặp chuyện truy sát, phản sát, giết người đoạt bảo, thậm chí kịch bản mỹ nữ lâm nạn gì đó mà chẳng qua là hắn đều khinh thường mà độn quang bay thẳng qua...
Sau khi đến Yêu Nguyệt Tiên Thành thì hắn cũng đàng hoàng giao tiền vào thành, đăng ký danh sách, thuê phủ đệ.
Tu sĩ như vậy hoàn toàn khác với những tán tu rất thích tàn nhẫn tranh đấu kia, tuyệt đối là loại mà chủ nhân Yêu Nguyệt Tiên Thành thích nhất.
"Tài liệu phụ trợ Lưỡng Nghi Phá Hư Đan đã thu mua gần như đã đủ, Thái Dương Kim Tinh cũng đã tinh luyện ra từ lâu... Chỉ còn thiếu mỗi Thái Âm Ngọc Tinh..."
Nghĩ đến chuyện này, Phương Tịch cũng không biết làm sao.
Mặc dù Yêu Nguyệt Tiên Thành có tiếng là một trong số ít thành lớn ở Tinh Thần Vực, ngay cả tu sĩ Phản Hư cũng có mấy vị ở thường xuyên nhưng Lưỡng Nghi Phá Hư Đan có thể phụ trợ tu sĩ đột phá cảnh giới Phản Hư vẫn có tiền mà không mua được.
Trên thực tế, chỉ đi dạo một vòng trong tòa tiên thành này mà gom đủ tài liệu phụ trợ thì trong lòng Phương Tịch cũng đã khá hài lòng.
"Ta tu luyện Đa Bảo Đồng Thuật hình như cũng không có quá nhiều chỗ có tác dụng lớn..."
Phương Tịch tay cầm chuỗi châu, lại đến trước một bảo các nào đó.
Tòa kiến trúc này chiếm diện tích vượt qua trăm mẫu, trong đó có xây dựng vài lầu các cổ kính, giữa các lầu các thì dùng phi kiều để kết nối nhau làm đường tắt.
Ở trên biển thì viết ba chữ cổ triện viện Huyền U Các như rồng bay phượng múa.
"Đông gia phía sau Huyền U Thương Hội chính là Tử Phong Linh Quân, nói không chừng vị tu sĩ Phản Hư còn có liên quan rất lớn với Tinh Thần Tông... Huyền U Thương Hội có thể làm ăn đền toàn bộ Tinh Thần Vực thì thế lực cũng không nhỏ..."
Phương Tịch vừa nghĩ, vừa bước vào một lầu các.
Trong lầu các lập tức có một thiếu nữ cười nói tự nhiên bước đến chào đón: "Khách quý hữu lễ..."
Phương Tịch gật đầu rồi ném qua một cái lệnh bài.
Vương gia hắn và Huyền U Thương Hội cũng thông đồng đã lâu mà.
Thiếu nữ thấy lệnh bài này thì thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc hơn mấy phần: "Khách nhân có Quý Tân Lệnh, xin mời vào phòng bao uống trà."
Phương Tịch đi theo phía sau thiếu nữ này, mũi ngửi được mùi thơm của bách hoa.
Chưa được bào lâu, hai người đã đến một động phủ bố trí trang nhã.
Thiếu nữ dâng trà thơm lên rồi cáo từ rời khỏi.
Phương Tịch chậm rãi vê phật châu, lúc đến lần thứ ba trăm hai mươi bảy thì bên ngoài có làn gió thơm lướt qua, một vị nữ tử mặc hắc giáp phiêu nhiên tiến vào.
Trên mặt cô ta đeo một cái mặt nạ màu bạc trắng, thân hình cao gầy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Thiên Nhị gặp qua quý khách!"
"Thiên Nhị?"
Phương Tịch hơi kinh ngạc dù sao Địa Nhất cũng có tu vi Hóa Thần.
Kết quả ở trong Huyền U Thương Hội, thành viên cấp Thiên có địa vị trên cả cấp Địa lại chỉ là Nguyên Anh?
"Quý khách không cần hoài nghi, thương hội ta đến cấp chữ Thiên là xem xét tổng hợp... Làm nhân viên cấp Thiên thì trên phương diện điều động nhân thủ và phân phối vật tư đều trội hơn cấp Địa..."
Thiên Nhị nở nụ cười xinh đẹp nói, chỉ là cách lớp mặt nạ nên Phương Tịch không thể nào xác nhận được thần sắc, tướng mạo của cô ta.
"Cũng được... Hai chuyện."
Phương Tịch ngừng vê phật châu rồi thản nhiên nói: : "Chuyện thứ nhất, không biết quý thương hội có Thái Âm Ngọc Tinh hoặc tin tức liên quan đến nó không?"
Thiên Nhị cười một tiếng rồi trả lời: "Thái Âm Ngọc Tinh chính là một trong hai loại tài liệu chính luyện chế thượng cổ kim đan - Lưỡng Nghi Phá Hư Đan, đại danh đỉnh đỉnh, trong bản thương hội không có hàng tồn, nhưng mà..."
Cô ta nói tiếp: "Chắc đạo hữu cũng biết, sỡ dị Yêu Nguyệt Tiên Thành hưng thịnh, chính là bởi vì phụ cận có một cái Thái Âm Bí Cảnh, bí cảnh này trăm năm mở một lần, thỉnh thoảng bên trong sẽ sinh ra Thái Âm Ngọc Tinh... Danh ngạch bí cảnh này ngoại trừ cung cấp cho mấy thế lực lớn gần đây ra thì còn dùng hình thức đấu giá để cấp, nếu đạo hữu tự tin về tài lực thì cũng có thể thử một lần.
Phương Tịch hơi nhíu mày, hắn ghét nhất là vào phó bản gì đó.
Điều này đại biểu có nguy hiểm không biết.
Nhưng bây giờ hắn như nghĩ đến gì đó mà lại bất động thanh sắc hỏi: "Thái Âm Bí Cảnh khi nào mở ra lần tiếp theo?"
"Mười tám năm sau!"
Thiên Nhị đáp: "Chỉ cần đạo hữu quan tâm kỹ càng tin tức đại hội đấu giá thì sẽ có thể biết được..."
"Rất tốt, như vậy cũng xem như giải quyết được một tâm sự của bản nhân."
Phương Tịch thu phật châu lại, trên thực tế bây giờ hắn đã có thể đi rồi.
Nhưng tốt xấu gì bây giờ hắn cũng đang đóng vai lão tổ Vương gia nên lại nói tiếp: "Chuyện thứ hai, không biết Huyền Minh Uyên Vương Linh Ứng bây giờ thế nào rồi?"
"Vương Linh Ứng Vương tiền bối đã Hóa Thần thành công vào hai mươi năm trước, bây giờ chính là tu sĩ Hóa Thần, Vương tiền bối sống ở Bảo Hoàng Động..."
Thiên Nhị rất rõ chuyện này, dù sao lúc trước Vương Linh Ứng cũng theo con đường của Huyền U Thương Hội mà đến Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Nên y đột phá Hóa Thần cũng sẽ khiến Huyền U Thương Hội chú ý.
"Linh Ứng đã Hóa Thần rồi sao? Vương gia ta Vương gia ta lại sinh ra được một Kỳ Lân nữa rồi."
Phương Tịch vỗ tay cười to nhưng trong lòng thỉ chửi bậy: 'Như vậy không có mấy ngàn năm thì người này sẽ không chết... Nhưng chỉ cần tu vi của ta luôn cao thâm hơn hắn thì có thể ngăn chặn được, còn khiến hắn trở thành binh sĩ thủ hạ của ta.'.
"Đa tạ tiểu hữu giải hoặc, những thứ này xem như tiền trà nước, xin nhận lấy."
Sau khi hắn cười xong thì bỏ lại một túi trữ vật rồi lập tức rời khỏi.
Thiên Nhị nhìn bóng lưng của Phương Tịch, trong mắt lại lóe lên tinh quang: "Lão tổ Vương gia... Nhiều năm trước bế quan khổ tu, gần đây mới xuất quan, tu vi tăng mạnh, lại có một con Huyền Quy cấp năm... Cộng với Vương Linh Ứng thì dù ở Yêu Nguyệt Tiên Thành Vương gia cũng được xem như một thế lực trung đẳng..."
Muốn trở thành thế lực lớn ở Yêu Nguyệt Tiên Thành thì ngưỡng cửa chính là một vị tu sĩ Phản Hư!
Thật ra có thể được đánh giá là thế lực trung đẳng đã xem như không tệ.
Bảo Hoàng Động.
Từ sau khi tin tức có tu sĩ ở đây Hóa Thần thành công thì phụ cận luôn có không ít tu sĩ cấp thấp quanh quẩn.
Tiếc là lệnh cấm của Yêu Nguyệt Tiên Thành đã khiến họ không dám vượt quá giới hạn.
"Ai... Đáng thương cho chúng ta tư chất không đủ, cơ duyên cũng có hạn mà không thể lọt vào pháp nhãn của vị lão tổ Hóa Thần này..."
Một tu sĩ trẻ tuổi thở dài, y đang định đi thì đã thấy có một lão giả nhàn nhã bước đến, không khỏi cười: "Lão trượng cũng đến bái kiến vị đại năng Hóa Thần này sao?"
"Đại năng Hóa Thần?"
Phương Tịch có chút cạn lời, hắn chợt lấy từ trong ngực ra một món pháp khí.
Hình dạng của món pháp khí này chính là một cái mâm tròn, hắn nhẹ nhàng điểm lên đó một cái thì một tầng huyết quang lập tức hiện lên.
Soạt!
Không đến bao lâu, trận pháp của Bảo Hoàng Động ở trước mặt mở ra, có một đạo độn quang bay ra, chính là Vương Linh Ứng!
"Linh Ứng bái kiến lão tổ tông!"
Vương Linh Ứng vẫn là tướng mạo năm đó nhưng ngũ quan lại trẻ hơn rất nhiều, y bước đến trước mặt Phương Tịch, cung kính thi lễ.
Cảnh này khiến tên tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh đứng yên tại chỗ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận