Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 219: Thanh Mộc Trường Sinh

"Chuyện này... Thật ra trong cổ pháp và tân pháp đều có công pháp đỉnh cấp chân chính, cùng có đặc điểm là không những pháp lực tinh tiến cực nhanh còn bổ sung các loại pháp thuật thần thông uy lực lớn..."

Viên Phi Hồng gãi gãi đầu: "Về phần phân chia cổ pháp tân pháp thì mấy ngàn năm gần đây mới có, tỉ như Minh Tâm Quyết mà ta tu luyện là công pháp đỉnh cấp trong tân pháp, muốn nói đặc điểm? Đại khái là phân chia cấp độ tỉ mỉ hơn... Tỉ như Trúc Cơ kỳ thì Minh Tâm Quyết của tại hạ chia nhỏ làm chín tầng, mang đại bình cảnh hóa thành tiểu bình cảnh, đột phá tương đối đơn giản..."

"Mà những cổ pháp kia thì chỉ đơn giản phân chia làm mấy cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn, đột phá sẽ tương đối khó khăn."

"Thì ra là vậy, không biết ở đâu có tân pháp hệ Mộc không?" Phương Tịch cũng không có sở thích tự tìm khó cho mình, có thể đột phá đơn giản vẫn nên đơn giản một chút là được rồi.

Mang một giai đoạn lớn chia ra nhiều giai đoạn nhỏ, mục tiêu rõ ràng thì chuyện muốn làm cũng dễ thành công hơn.

"Cái này... Trong tầng hai của bản các cũng không có loại công pháp này."

Khổng Khương cười xấu hổ.

Phương Tịch hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu được, dù sao cũng không phải là người của mình, không thể cho tốt nhất.

Lấy công pháp ra bán, có thể tu luyện cũng không tệ rồi.

"Nếu như vậy thì ta chọn Thanh Mộc Trường Sinh Công này đi..."

Rất nhanh Phương Tịch đã có quyết định, đã tu luyện thì đương nhiên phải cần cấp độ cao hơn.

"Tốt, có Tam thập thiếu đảm bảo, giao dịch này làm được."

Khổng Khương cười vuốt vuốt chòm râu, lại nói: "Công pháp này bản chính giá một ngàn linh thạch, nếu muốn mua đứt thì một vạn linh thạch là được."

"Tại hạ đâu có nhiều tiền như vậy?"

Phương Tịch gượng cười, lấy ra một ngàn linh thạch, chông lên bàn ở bên cạnh.

Khổng Khương kiểm kê, cuối cùng trân trọng đi đến sau lầu các, mở ra pháp trận nào đó, rồi lấy một cái hộp gỗ.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là một ngọc giản màu xanh lá: "Trước khi giao dịch, còn mời đạo hữu dùng đại đạo lập thệ, sẽ không truyền công pháp ra ngoài."

Thần sắc Phương Tịch nghiêm lại, phát lời thề.

Rồi bình tĩnh tiếp nhận ngọc giản trong tay của Khổng Khương, thần thức tiến vào bên trong.

Thanh Mộc Trường Sinh Công, công pháp Luyện Khí, Trúc Cơ đã rõ ràng trước mắt.

Nhìn thấy sau cùng thật sự có một bộ phận Kết Đan thì gật đầu hài lòng.

"Hôm nay có thể giúp đỡ đạo hữu thật sự là quá tốt."

Thấy giao dịch thuận lợi thành công, Viên Phi Hồng cũng thở dài một hơi.

"Viên đạo hữu..."

Phương Tịch cũng không rời khỏi mà tùy ý đi dạo ở trong tầng hai, trong lúc như lơ đãng hỏi: "Chuyện tại hạ gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành có khó khăn trắc trở phải không?"

"Chuyện này... Đúng là như vậy." Viên Phi Hồng gượng cười trả lời.

"Nếu như vậy ta cũng không muốn làm khó Viên đạo hữu... Chuyện này xem như không có gì." Phương Tịch bình tĩnh cười: "Hơn nữa tại hạ cũng hơi tham chút, muốn ở đây mua thêm một quyển sách, không biết có được không?"

"Chuyện này..." Khổng Khương hơi gấp.

Viên Phi Hồng thì lại trầm ngâm.

"Chuyện này đúng là yêu cầu quá đáng, thế nhưng ta nhìn thấy một bản truyền thừa, vô cùng yêu thích, sau chuyện này xem như ta thiếu các ngươi một ân tình đi."

Phương Tịch thấy Viên Phi Hồng do dự, cố ý tăng giá.

Dù sao thứ ân tình này mình xem trọng mới là ân tình, không xem trọng thì đó là cái rắm.

"Thành, Chuyện này cứ vậy quyết định vậy đi!" Viên Phi Hồng nói: "Cũng không cần đạo hữu thiếu ân tình, xem như chúng ta thanh toán xong là được..."

Nói xong câu này, bộ dáng của y như trúc được gánh nặng, khiến Phương Tịch cũng nghĩ không ra.

Nhưng đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, bước đến giá gỗ tu tiên bách nghệ, lấy một ngọc giản, nở nụ cười nụ cười xán lạn: "Môn truyền thừa Khôi Lỗi Thuật cấp hai này không biết bán bao nhiêu?"

Nửa canh giờ sau.

Tầng hai Vạn Pháp Các.

Khổng Khương và Phương Tịch đã rời khỏi từ lâu, chỉ để một mình Viên Phi Hồng ở lại, im lặng xuất thần nhìn cái gương.

Trong trận pháp, quang mang lóe lên, Âu Dương Chấn bước ra ngoài, đánh một đạo pháp quyết lên cái gương kia.

Lập tức quang hoa lấp lóe trên mặt kính, chợt hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong tay áo của Âu Dương Chấn.

Y nhìn người tiểu sư đệ này, cười hỏi: "Sao sư đệ không hỏi ta kết quả?"

"Lúc ấy sư huynh cũng không lập tức thông tri hoặc ám chỉ, đệ đã biết kết quả." Viên Phi Hồng cười khổ nói: "Xem ra Phương đạo hữu vẫn không lọt vào mắt sư huynh rồi..."

"Ừm, cốt linh năm mươi tám... Luyện Thể không tệ, pháp lực bình thường, tư chất linh căn cũng rất bình thường..."

"Ta dùng thần thức của bản thân nhờ Động Chúc Kính của sư tôn đều tra, dù là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng không thể phát giác, ngươi có thể yên tâm..."

Âu Dương Chấn báo ra kết quả: "Người này thật sự có ít bí mật nhưng chẳng qua là che giấu Luyện Thể để làm át chủ bài mà thôi, tiểu Thanh của đệ không muốn gần hắn có lẽ bởi vì hắn cận chiến tương đối sắc bén... Người này tiềm lực có hạn, không đáng để chúng ta bỏ ra, chuyện mời làm khách khanh thì miễn đi..."

"Tất cả đều nghe sư huynh, " Viên Phi Hồng chắp tay cũng không tiếp tục tranh chấp gì nữa.

"Ha ha, người này cũng có chút không vặt, mượn cơ hội này còn mua thêm một Khôi Lỗi Thuật cấp hai."

Âu Dương Chấn cười ha hả: "Dựa vào thuật này cũng đủ để đặt chân ở Tiên thành, sư đệ không cần phải lo lắng... Hơn nữa cũng kết thúc nhân quả với hắn xong, không ai thiếu nợ ai."

"Đúng vậy..."

Viên Phi Hồng thì thào.

Thật ra có ân tình cũng không phải vẫn luôn thiếu thì có thể tăng gia trị, ngược lại còn có thể đại ân thành thù.

Có tình lập tức thực hiện cũng là cách làm thông minh.

Phương Tịch tự nhận không có giao tình với Viên Phi Hồng, cũng không tồn tại ân tình, hắn cũng có ý định chờ sau này tu vi đối phương cao thâm lại tìm cơ hội hồi báo.

Hiện tại có thể tiêu hết thì cứ tiêu hết, đó mới là thực tế nhất.

Trở lại tòa tám mươi bảy ngõ Yên Liễu, hắn nhìn đình viện này còn có linh khí cấp một, lắc dầu: "Mặc dù đã có công pháp, nhưng động phủ thì không tốt, vẫn phải đến khu nội thành thuê thôi..."

"Như vậy cũng tốt, muốn làm công mà không thể làm công... Ta tiếp tục làm tán tu thôi..."

"Chuyện khách khanh lần này xảy ra trắc trở, người sau lưng, ha ha..."

Ánh mắt Phương Tịch thâm thúy.

Mười mấy ngày sau, trò cười liên quan đến tán tu Trúc Cơ nào đó muốn gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành làm khách khanh không thành đã bắt đầu lưu truyền trong Bạch Trạch Tiên Thành.

Những tu sĩ Luyện Khí kia ở trước mặt không dám bất kính với tu sĩ Trúc Cơ nhưng sau lưng truyền bát quái lại truyền đi rất vui vẻ, có lẽ là nằm ở loại tâm lý bí ẩn âm u nào đó.

Tán tu Phương Tịch sau khi Trúc Cơ lại nổi danh một phen, chẳng qua lần này là tiếng xấu...

Nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Thế nhân đánh giá, có liên quan gì đến hắn?

Qua mấy chục đến trăm năm, hắn còn có thể đến mộ phần mấy người này nhảy dicsco.

Nhưng trong lúc này, Trần Bình lại tọa hóa, khiến hắn hơi thương cảm, đến phúng viếng.

"Kim Linh đạo hữu... Gần đây trong thành có tin đồn không tốt về ta, ngươi có muốn rời khỏi không?"

Sau khi phúng viếng Trần Bình, cáo biệt bọn người Lục Chi xong, Phương Tịch gọi Kim Linh đến, thuận miệng hỏi một câu.

"Thiếp thân tin tiền bối không phải là loại người này."

Kim Linh nhìn như nhu nhược nhưng lúc này lại rất chính trực.

"Như vậy thì tốt."

Phương Tịch cười ha ha: "Đúng lúc ta thiếu thị nữ và quản gia, xin đạo hữu chịu thiệt, trước hết chúng ta đến khu nội thành thuê một động phủ cấp hai rồi lại tính tiếp..."

Khu nội thành của Bạch Trạch Tiên Thành chính là linh địa cấp hai, động phủ cũng chia ra rất nhiều phẩm cấp.

Về phần người xử lý? Vẫn là Hàn quản sự kia.

Phương Tịch trực tiếp thuê một động phủ, tốn hết bảy trăm năm mươi linh thạch mới có khế ước thuê mười năm.

Động phủ mới rất rộng, Phương Tịch nhìn trong ngoài một lượt, phát hiện linh khí trong động phủ khoảng cấp hai trung phẩm, đủ để hắn tu luyện, không khỏi hết sức hài lòng.

"Lão gia, còn đặt tên cho động phủ!"

Kim Linh lấy một cây phù bút ra, cười tủm tỉm nói.

"Gọi là Đào Hoa Các đi... Đào Hoa Các trên Đào Hoa đảo, Đào Hoa Các trong Đào Hoa Tiên, Đào Hoa tiên nhân trồng cây đào, lại hái hoa đào lấy tiền mua rượu..."

Phương Tịch hơi xúc động.

E là hắn phải ở Đào Hoa Các một thời gian rất dài.

Chuyện khách khanh lần này xảy ra trắc trở, tám thành là có tiểu nhân quấy phá, khả năng lớn nhất là Tống gia Tống Thanh.

Nếu lúc này thường xuyên rời khỏi thành, nói không chừng sẽ còn gặp nguy hiểm.

Mặc dù mình không sợ nhưng cũng không cần thiết liều mạng với Tống gia.

Phương Tịch vẫn có thể ở trong Bạch Trạch Tiên Thành chờ.

Nơi đây có linh khí cấp hai trung phẩm, mình lại có công pháp, dựa vào tư chất có thể so với linh căn thượng phẩm, dù chỉ đả tọa tu hành không cần tài nguyên khác cũng có thể chậm rãi tinh tiến pháp lực.

Huống chi đối phương là Thiếu chủ một gia tộc, quyền cao chức trọng, sao có thể ngồi chờ mãi ở Bạch Trạch Tiên Thành được?

So sự kiên trì và thời gian ở không thì hắn tuyệt đối dễ dàng thắng.

Chờ sau này cảnh giới vượt qua, trở bàn tay là có thể trấn áp báo thù.

Hai năm sau.

Đào Hoa Các.

Trong Tĩnh thất, Phương Tịch mở mắt ra, có ánh sáng màu xanh ôn nhuận hiện ra.

"Một năm lĩnh hội công pháp, một năm điều chỉnh pháp lực vận hành, đến hôm nay, đã nhập môn Thanh Mộc Trường Sinh Công..."

Hắn hơi xúc động.

Thanh Mộc Trường Sinh Công này luận phức tạp tinh diệu đều hơn xa các loại Trường Xuân Quyết, Thanh Mộc Công, không hổ là công pháp có thể tu luyện tới Kết Đan.

Mà điều chỉnh công pháp cũng không phải là chuyện đơn giản.

Cũng may Phương Tịch phát hiện Thanh Mộc Linh Thể của mình diệu dụng vô tận, ở phương diện này cũng có bổ trợ.

Nếu không thù chuyển đổi công pháp căn cơ cũng không dễ như vậy.

Hắn nội thị đan điền khí hải, chỉ thấy hai mươi giọt pháp lực thể lỏng màu xanh, lúc này màu sắc càng đậm hơn, xanh tươi ướt át như từng viên phỉ thúy lưu ly, bên ngoài còn có đường vân mơ hồ xuất hiện.

Đây là pháp lực sau khi hắn chuyển hóa Thanh Mộc Trường Sinh Công xong, mặc dù tổng lượng pháp lực không thay đổi nhưng chất lượng lại tăng lên mấy thành.

"Sau khi Trúc Cơ, tiếp tục tu luyện chính là quá trình không ngừng gia tăng hạn mức pháp lực đến cao nhất..."

"Dựa theo miêu tả của Thanh Mộc Trường Sinh Công, trong đan điền ít nhất phải có bốn mươi, năm mươi giọt pháp lực thể lỏng mới có thể thử đột phá Trúc Cơ trung kỳ... Quá trình này tu tiên giả bình thường đều cần thời gian mấy chục năm chậm rãi rèn luyện, đương nhiên nếu có đan dược phụ trợ thì không tính..."

Tiêu hao hết pháp lực rồi khôi phục lại rất nhanh nhưng muốn không ngừng gia tăng hạn mức cao nhất lại hết sức gian nan.

Thế nhưng sau khi đến Trúc Cơ kỳ thì đan dược tăng tiến pháp lực đã rất hiếm thấy.

Lần trước Phương Tịch từ Long Ngư Chung gia đạt được đan phương Thủy Uẩn Đan, trong đó tài liệu chính cần linh dược mấy trăm năm tuổi, thu gôm rất phiền phức...

Bởi vậy có thể thấy được, sau Trúc Cơ kỳ muốn tinh tiến pháp lực thật sự rất khó.

Lại không nói đến những tu tiên giả bị khốn ở tư chất linh căn, có khả năng cả một đời cũng chỉ bồi hồi ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận