Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 147: Khí Quán Chu Thân

Chíp chíp!
Vô số âm thanh chim bay nổi lên.
Bí kỹ - Bách Chuẩn Tề Minh!
Yến Chuẩn hoảng sợ, toàn lực thi triển đòn sát thủ.
Nhưng lúc này, âm thanh hót vang của bách điểu lại ít đi sự sắc bén mà mang theo sự khóc lóc như đỗ quyên khấp huyết.
Phương Tịch ngước nhìn, lập tức thấy được xích sắt rì rào vang động, phía cuối trói một người.
Người này bẩn thỉu, y phục trên người thì rách rưới, nhũng vị trí như xương tỳ bà, cổ, hai cổ tay và mắt cá chân đều có gông cùm to lớn.
Dù như vậy nhưng thân hình của y trong lúc cử động cũng vô cùng linh hoạt, đón đỡ được tất cả những đòn liều chết phản kích của Yến Chuẩn.
Không chỉ như thế, sau khi hai bóng người tách ra, sắc mặt của Yến Chuẩn tái nhợt, nhìn qua bả vai bên phải.
Ở chỗ đó nửa cánh ta phải của Yến Chuẩn đã biến mất không còn tăm tích...
Đối diện.
Trên tay Độc Cô Vô Vọng cầm một đoạn tay cụt, dưới mái tóc dường như có hai đạo quang mang tinh hồng lóe lên.
"Độc Cô Tông Sư? Chúng ta là người của Tông Sư Hội!"
Chu Đồng thấy thế, lập tức quá sợ hãi: "Tại sao lại động thủ với chúng ta?"
"Đáng chết, quả nhiên đã xảy ra chuyện... Độc Cô Vô Vọng không những không chết mà còn bị điên..."
Yến Chuẩn nhanh chóng thối lui một khoảng, trên thân y hiện ra hoa văn cùng loại với chú ấn.
Máu tươi trên cánh tay của y đang nhanh chóng ngừng chảy, ngay vết thương còn mọc ra từng mầm thịt, nhanh chóng khép lại - Hồi Nguyên Bí Thuật!
Yến Chuẩn là cao thủ Tông Sư Hội đương nhiên cũng chuẩn bị cho bản thân vài bộ bí thuật.
Đáng tiếc là cánh tay của y vẫn còn nằm trong tay của Độc Cô Vô Vọng, nếu có thể lấy về rồi nối lại sẽ có thể dùng tiếp.
Bốn chữ ' Độc Cô Vô Vọng' dường như phản ứng của người đối diện hơi căng thẳng.
Độc Cô Vô Vọng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Rầm rầm!
Từng sợ tóc của lão tản ra, một đôi mắt xích hồng hiện ra.
Mặc dù Độc Cô Vô Vọng đã tám mươi tuổi nhưng da thịt căng cứng, lưng thẳng tắp, mỗi khối cơ bắp trên thân đều mạnh mẽ vô cùng, mạch máu màu xanh nhút nhích như giun đất, không nhìn ra chút nào bộ dáng tuổi già sức yếu.
"Độc Cô... Vô Vọng..."
Lão lầm bầm, trong đôi mắt tràn đầy huyết sắc tỏa ra: "Thịt yêu ma... Hóa thành máu ta... Thôn yêu phệ ma... Tông Sư... Phía trên Tông Sư..."
"Độc Cô Vô Vọng vẫn còn ý thức!"
Thấy một màn này, Chu Đồng lập tức hớn hở ra mặt: "Trong hội có nói rõ, nếu như có thể cứu vị Đại Tông Sư này về thì điểm cống hiến sẽ tăng gấp đôi."
Nhưng mà, một khắc sau.
Độc Cô Vô Vọng lập tức gào thét, cơ bắp toàn thân nở ra, huyết nhục dây dưa lẫn nhau, lông trên người xen lẫn, hình thành một mảnh lân phiến đen kịt, bao phủ toàn thân.
Từng sợ hắc tuyết hội tụ trên trán của lão, xương cốt lồi ra bên ngoài biến thành hai chiếc sừng nhỏ đen nhánh.
Độc Cô Vô Vọng lúc này lại bất ngờ biến thành một quái nhân đầu mọc sừng quỷ, thân sinh lân phiến. Không, là yêu ma!
Thân hình nó khẽ động, cho dù là Phương Tịch cũng khó nắm bắt được quỹ tích trong không khí, xích sắt khổng lồ bị kéo thẳng tắp phát ra âm thanh như rên rỉ vì không chịu nổi gánh nặng.
Nháy mắt sau đó, Võ Giả Yêu Ma này đã đến trước mặt Chu Đồng, móng vuốt hung hăng đập ra!
"Bí kỹ - Quy Nguyên Đồng Thân!"
Trong nháy mắt, Chu Đồng cũng thi triển ra tuyệt kỹ áp đáy hòm của mình.
Y từ bỏ tiến công, hoàn toàn thủ thế, khoanh hai tay ngăn trước ngực.
Từng tia cương khí hóa thành màu đồng thau, khiến y như thần chỉ từ trên trời giáng lâm.
Chu Đồng đối với chiêu này vô cùng tự tin: "Cho dù là hội thủ, cũng đừng hồng chỉ một chiêu mà phá phòng của ta."
Nhưng sau một khắc, y đã cảm thấy hai tay truyền đến đau đớn.
"Làm sao có thể?"
Sắc mặt y ngạc nhiên, nhìn ma trảo đặt trên hai tay của mình.
Hô hô!
Sau một khắc, mỗi miếng vảy trên cánh tay của con yêu ma này đều đang rung, khí lưu phun ra ngoài gia tăng uy lực cho một trảo này!
Ầm!
Cánh tay của Độc Cô Vô Vọng hóa thành Võ Giả Yêu Ma vậy mà có thể phát lực hai lần, lợi trảo mạnh mẽ nện gãy cánh tay của Chu Đồng rồi đánh lên ngực của y.
Vị Tông Sư ngạnh công này trong nháy mắt đã bay ra ngoài, xương ngực không biết đã bị gãy bao nhiêu cây...
Sưu!
Rầm rầm!
Võ Giả Yêu Ma định thừa thắng xông lên, nhưng trên mắt cá chân của nó bất chợt truyền ra một lực kéo, từng chiếc xích sắt thô to bị kéo thẳng tắp.
Thân hình Phương Tịch khẽ động như phù quang lược ảnh, bắt lấy Chu Đồng rồi nhanh chóng lùi lại.
"Khụ khụ..."
Chu Đồng phun máu ứ đọng kèm theo nội tạng, trên người y hiện ra hoa văn Hồi Nguyên Bí Thuật: "Kém một chút... Chỉ kém một chút nữa là trái tim của lão tử cụng bị đánh nát."
"Cái này... Chẳng lẽ là Khí Quán Chu Thân sao?"
Yến Chuẩn cụt tay nhìn Độc Cô Vô Vọng biến thành Võ Giả Yêu Ma, trên mặt lão chợt hiện ra vẻ kinh nghi bất định: "Không ngờ, Độc Cô Vô Vọng quả nhiên là kỳ tài ngút trời, vậy mà có thể kết hợp giữa cương khí cực hạn và yêu ma hóa để biến thành hình thái thích họp thi triển võ công nhất... Bây giờ mỗi bộ vị thân thể, mỗi khí quan của lão đều vì võ đạo mà thành, có thể phối hợp hoàn mỹ với võ công bản thân phát huy ra hiệu quả không gì sánh kịp."
Trong Tông Sư Hội có hai đại phái phỏng đoán với cách Tông Sư tấn cấp .
Một là chuyên chú vào cương khí thành tựu Khí Quán Chu Thân cực hạn Tông Sư, sau đó lại thử Chân Cương Hóa Hình.
Trong đó Khí Quán Chu Thân vốn là cương khí trải rộng toàn thân, tất cả phương vị để tăng phúc thực lực của Võ Thánh.
Ha chính là nghiên cứu con đường của ma.
Lúc này dường như Độc Cô Vô Vọng đã đem hai con đường kết hợp làm một.
Không chỉ có Khí Quán Chu Thân mà còn mượn yêu ma hóa để cải tạo cơ thể, gia tăng khí quan, cải tạo nhục thân, biên độ tăng lên rất kinh người.
Phương Tịch nhìn bàn chân của đối phương.
Chỉ thấy mặc dù trên đó mọc ra lân phiến và móng sắc bén nhưng độ cong của cơ bắp rất quái dị, lỗ chân lông lại có thể phun ra khí lưu, quả thật là tạo thành để tăng phúc thân pháp.
"Quái vật, một con quái vật thật sự!"
"Võ giả ở thế giới này vậy mà có thể thật sự làm đến mức độ như thế!"
Trong lòng Phương Tịch vô cùng cảm khái.
Cùng lúc đó, hắn cũng không khỏi dâng lên kính ý với Độc Cô Vô Vọng.
Đối phương có thể làm đến điểm này không thện với danh Đệ Nhất Đại Tông Sư trong trăm năm qua.
Hắn hít sâu, từng bước tiến về phía trước.
"Phương tông sư, ngươi muốn làm gì?"
Yến Chuẩn nhìn thấy cảnh này, thần sắc vô cùng kinh ngạc: "Độc Cô Vô Vọng sợ tinh thần của mình thất thường nên đã rèn xiềng xích bằng huyền thiết của đỉnh núi Cầu Bại này để khóa bản thân lại... Đề phòng khi hắn mất khống chế sẽ đả thương người khác... Chúng ta cứ ở xa xa là tốt rồi, đến gần chính là muốn chết đó!"
"Gặp được đối thủ như thế sao có thể buông tha dễ dàng được?"
Đôi mắt Phương Tịch hừng hực, bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn: "Hỗn Nguyên!"
Ong ong!
Sau một khắc, tất cả lỗ chân lông trên người hắn đề có từng đạo cương khí như kim đỏ thoát ra.
Nhìn từ xa như hắn mặc một bộ khôi giáp xích hồng!
"Đây là... Khí Quán Chu Thân chính thống sao?"
Chu Đồng nhìn một màn này, y khó tin nên dụi mắt một cái: "Không phải Phương tông sư chỉ vừa mới thành Tông Sư thôi sao? Sao bất chợt lại đạt đến cực hạn cương khí rồi? Không đúng... Căn cứ vào nghiên cứu trong hội, muốn làm được Khí Quán Chu Thân thì thân thể nhất định không có lỗ hổng, không có một chút ám thương, khí huyết dồi dào vô cùng mới được, không có những bí dược do hội tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo sao có thể làm được như thế chứ?"
Dựa vào nghiên cứu của Tông Sư Hội, muốn làm được Khí Quán Chu Thân thì trước hết phải là Tông Sư, sau đó thành tựu cảnh giới Nhục Thân Vô Lậu.
Mà thật ra võ phu tấn thăng luôn luôn nương theo giao đấu, võ giả không có ám thương cực kỳ ít.
Dù là Tông Sư cũng như vậy.
Trong Tông Sư Hội cũng chỉ có những tuyệt thế thiên tài được bồi dưỡng từ nhỏ lại tu luyện tuyệt học cực phẩm mới có cơ hội đột phá đến cảnh giới này.
Trừ cái đó ra thì phải vận dụng bí dược cực kỳ trân quý để điều trị cơ thể, đền bù thương thế, tăng phúc khí huyết.
Đây là cảnh giới mà Chu Đồng và Yến Chuẩn đều đang khổ sơ truy tìm.
Lúc này, lại tùy tiện tái hiện trên người của Phương Tịch.
"Đây chính là... Cực hạn cương khí sao?"
Phương Tịch lắc lắc cánh tay, hắn phát hiện sau khi có một tầng cương khí bám vào lực cản của không khí cũng dường như đã ít đi rất nhiều, không khỏi hơi hiểu ra.
Cái gọi là Khí Quán Chu Thân tương đương với cho toàn thân Tông Sư mặc một tầng khôi giáp hư ảo để giảm tối đa lực cản của không khí.
Lực cản của không khí giảm thì đương nhiên tốc độ xuất thủ sẽ gia tăng.
Bất kỳ võ đạo này Khí Quán Chu Thân đều sẽ khiến Võ Giả biến thành hình thái thích hợp thi triển môn võ này nhất.
'Nhưng mà con đường chính thống của Võ giả là cương khí, nếu tiêu hao hết cương khí thì sẽ không còn!'.
'Vẫn là Độc Cô Vô Vọng đủ hung ác, trực tiếp cải tạo thân thể huyết nhục của mình, võ đạo đến bước này đã không còn là con người!'.
Phương Tịch có thể làm được điểm này hoàn toàn là công lao của Trường Xuân Quyết đã tẩm bổ.
Trừ cái đó ra thì cũng không thể bỏ qua công lao của các loại đan dược như Khí Huyết Đan ở tu tiên giới.
Dưới sự kết hợp của hai bên mới khiến cho hắn tấn thăng cực hạn Tông Sư.
Nhưng nếu hắn muốn Chân Cương Hóa Hình thì vẫn là nghi vấn khó xử lý như trước.
Dựa theo cách nghĩ của Phương Tịch, có lẽ nhất định phải có bảo đan cấp hai bổ sung khí huyết mới có thể khiến hắn thấy thời cơ đột phá.
Nhưng mà lúc này cũng đã đủ rồi.
Phương Tịch nhìn Độc Cô Vô Vọng đã hóa thành yêu ma ở trước mặt, năm ngón tay phải của hắn nắm lại hóa thành một quyền.
Ầm ầm!
Một quyền này xuất ra hắn chỉ cảm thấy không khí ở bốn phía không những không biến thành lực cản mà còn hóa thành trợ lực, khiến hắn như một con cá đang bơi theo dòng nước, quyền pháp đạt đến cảnh giới trước nay chưa từng có.
"Huyết nhục yêu ma... Hóa ta Tông Sư!"
Bất chợt trong cái miệng đầy răng nhọn dữ tợn của Độc Cô Vô Vọng phát ra một câu không rõ ràng rồi lão xuất ra một trảo để thăm dò.
Một trảo này của lão nhìn như tùy tâm sở dục nhưng ẩn giấu rất nhiều sát cơ, cũng có biến hóa vô cùng, cơ hồ đã luyện võ công đến tận xương tủy.
Ba!
Cương khí biền thành nắm đấm đụng với lợi trảo của yêu ma.
Sau một khắc, vù vù!
Cánh tay của Độc Cô Vô Vọng phun ra khí lưu, dùng tốc độ nhanh hơn đánh lên mặt của hắn.
Thân hình Phương Tịch nhanh chóng lùi lại đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, tránh thoát được một trảm móc tim này.
Xuy xuy!
Sau khi lợi trảo phủ đầy vảy kia bắt hụt hình như được thôi động mạnh mẽ bắn ra như viên đạn.
Phanh phanh!
Phương Tịch không tránh kịp bị năm móng tay bắn trúng ngực cả người bay ngược ra ngoài.
"Ai... Phương tông sư không khôn ngoan rồi!"
Yến Chuẩn thấy một màn này, cúi đầu thở dài: "Với thực lực của Độc Cô Vô Vọng lúc này cho dù là đích thân hội thủ đến lại dẫn theo mấy vị Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân kia cũng chưa chắc có thể cầm xuống... Lúc này sợ là phải tiêu rồi, hắn lại không có Hồi Nguyên Bí Thuật."
Nhưng sau một khắc, lão lập tức há hốc miệng nhìn Phương Tịch đứng lên, vỗ vỗ ngực như không có chuyện gì.
Rầm rầm!
Y phục của hắn vỡ vụn, từng mảnh bay múa như hồ điệp xuyên hoa,
Mấy cái lợi trảo và lân phiến của Xà Giao cùng rớt xuống.
"Không tệ, thế mà lại có thể xuyên thấu hai tầng phòng ngự của ta... Thiếu chút nữa đã có thể làm ta bị thương."
Phương Tịch ngẩng đầu, trong ánh mắt của hắn mang theo vẽ hứng thú trước nay chưa từng có: "Bắt đầu hiệp hai đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận