Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 505: Truyền nghề

"Thiên Phượng Nhất Tộc sao?"

Vẻ mặt của Phương Tịch như đang nghĩ đến điều gì đó.

Thanh Hỏa Loan dừng lại ở cấp ba đã lâu, có lẽ... Nên ăn vài yêu đan Thiên Phượng để bồi bổ, nói không chừng nó còn sẽ tấn thăng lên cấp bốn nữa đó!

'Thiên Phượng Nhất Tộc có tiếng là kế thừa một phần huyết mạch Phượng Hoàng nhưng huyết thống Thanh Loan chắc là có không ít... Dù sao Phượng Hoàng sinh Thanh Loan, đều là một nhà...'.

'Lần này Nam Hoang đối mặt Thiên Phượng Nhất Tộc là chủ yếu, cũng là một cơ hội.'.

Hắn lại nhìn về phía Lục Sơn Quy: "Ngươi đã biết được Cửu Diệp Phái, nhưng có biết nhiều bí mật hơn không?"

Dù sao nó cũng là một con yêu thú bản thổ, luôn tiềm ẩn ở trong Vạn Thú Sơn Mạch, nói không chừng nó biết được một chút tin tức.

"Chủ thượng thứ tội... Đối với Cửu Diệp Phái lão phu cũng không biết nhiều, dù sao sau khi Cửu Diệp Phái hủy diệt rất nhiều năm, lão phu mới sinh ra linh trí... Chỉ biết được lai lịch của phái này rất lớn, tổ sư khai phái chính là Nguyên Anh... Khô Vinh Quyết chân truyền của họ rất sắc bén, có thể hoành hành trong Kết Đan..."

Quy Sơn giải thích.

"Được rồi..." Trong mắt Phương Tịch chợt lóe dị sắc rồi lập tức biến mất: "Vậy ngươi có muốn học Khô Vinh Quyết không?"

Con rùa đen này có thọ nguyên rất dài, nếu nó học Khô Vinh Quyết, chuyện này quả là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Chủ thượng... Nhân tộc không thể học rất nhiều công pháp yêu tộc, yêu tu như ta cũng khó có thể học được một số công pháp của nhân tộc, Khô Vinh Quyết cũng nằm trong đó... Năm đó lão phu cũng từng tò mò, cũng lấy được một quyết là Khô Vinh Quyết nhìn qua..."

Quy Sơn cười khổ nói.

"Thì ra yêu tộc không thể nào học được Khô Vinh Quyết sao?"

Phương Tịch sờ sờ cái cằm, hắn biết mình năm đó tu vi nông cạn, kiến thức cũng ít nên rất nhiều suy đoán đều sai.

Tiến hành tu hành Khô Vinh Quyết này rất gian nan, đặc biệt là thần thông Khô Vinh Huyền Quang, nếu không có quyết khiếu mật truyền của Thanh Đế Sơn, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào Ất Mộc Pháp Thân gượng ép tu luyện, đều là công pháp thần thông cực kỳ khó nhập môn.

Mà kết cấu thân thể của yêu tộc và nhân tộc cũng khác nhau, không thể tu hành một số công pháp cũng hợp tình hợp lí.

'Cũng tốt... Nếu không thì đi ra ngoài đã gặp phải một yêu tộc thiên về Khô Vinh Huyền Quang, vậy thì tu tiên giới Nam Hoang... Không, toàn bộ Nhân Gian giới, đều sẽ xong đời...'.

'Cũng vậy, yêu đan của yêu tộc hoàn toàn không giống Khô Vinh Kim Đan, sao có thể thi triển được Khô Vinh Huyền Quang chứ?'.

Phương Tịch không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thả lỏng, hắn cho rằng lúc này Quy Sơn cũng không dám lừa gạt hắn.

Huống chi nếu thật sự yêu tu này có thể học được Khô Vinh Huyền Quang thì lúc đại chiến trước đó đã liều mạng với hắn...

Phương Tịch lại hỏi rất nhiều tin tức của yêu tộc, cuối cùng hắn nhìn Quy Sơn chăm chú, rơi vào trong trầm tư.

"Chủ thượng, chuyện liên quan đến thù triều..."

Quy Sơn lo sợ bất an nên nhắc đến vấn đề này trước: "Tiểu lão nhân tội đáng chết vạn lần, lập tức đi ước thúc những thủ hạ yêu thú cấp ba kia ngay... Bây giờ yêu tộc trong ba nước, lấy lão phu có cấp độ cao nhất, chỉ cần lão phu lên tiếng thì những yêu thú cấp ba kia sẽ không thể từ chối..."

"Nếu mạo muội đình chỉ thú triều thì chẳng phải nói cho Thiên Phượng Nhất Tộc biết ngươi đã làm phản rồi sao?"

Phương Tịch lắc lắc đầu nói: "Không cần dừng thú triều lại nhưng có thể diễn kịch... Ngươi có thể đến tấn công Phỉ Thúy Đảo, sau đó bị bản tọa đánh lui, từ đó thu liễm một chút, vậy thì có thể thông cảm được..."

"Vâng, chủ thượng anh minh."

Quy Sơn liên tục gật đầu, lão thầm nghĩ chủ thượng này cũng giống như lão, đều là hạng người thận trọng.

Thế nhưng càng như vậy thì lão lại càng cảm thấy mình cách tiêu dao tự tại càng ngày càng xa?

Phương Tịch lại vặn hỏi vài câu, hắn hát hiện yêu tu này vốn không biết tình hình Thanh Đế Sơn hủy diệt, dù sao cũng đã cách qua xa, hơn nữa Lục Sơn Quy này cũng là yêu tộc bản thổ, không được Thiên Phượng Nhất Tộc xem như tâm phúc, càng sẽ không truyền thụ một số bí mật.

'Cũng là một kẻ phế vật!'.

Hắn thầm mắng trong lòng một câu rồi đuổi Lục Sơn Quy đi.

'Nhưng mà sau khi thu phục yêu thú này thì ít nhất đã có thể nắm giữ thế cục của ba nước trong tay...'.

Phương Tịch liếc nhìn khôi lỗi Thanh Kỳ Lân đang yên lặng đứng bên cạnh, như đang nghĩ đến điều gì đó: 'Lần xuất thủ này, cũng chứng minh Ngoại Đạo Nguyên Anh cộng với mộc khôi lỗi này thì thần thông pháp lực có thể thắng được Nguyên Anh trung kỳ bình thường... Chiến lực như vậy cũng có thể đi khai hoang thế giới thứ tư.'.

Từ sao khi tấn thăng Nguyên Anh, Phương Tịch tế luyện Chư Thiên Bảo Giám càng sâu hơn, bây giờ hắn cũng có thể triệu hoán bản thể của bảo giám.

Hơn nữa hắn còn cảm nhận được mảnh vỡ bảo giám tồn tại ở trong thế giới kia, còn là một mảnh tương đối lớn.

'Bây giờ vòng trùng kích hàng giới đầu tiên của Nhân Gian giới và thượng cổ Yêu giới đã kết thúc, sẽ có một đoạn thời gian giằng co để giảm xóc... Đúng lúc có thể chuẩn bị.'.

Ba năm sau.

Trong phòng luyện đan.

Phương Tịch đánh ra một pháp quyết, Càn Khôn Đỉnh oanh minh, từng viên đan dược cấp bốn ngoại phóng quang vựng đỏ, đầy dị tượng bay ra.

"Ly Hợp Đan, xác suất thành công cuối cùng cũng miễn cưỡng không có trở ngại..."

Hắn cầm một viên đan dược ấm áp trong tay, bước vào phòng bế quan ở bên cạnh, ngẩng cổ lên phục dụng đan dược rồi bắt đầu yên lặng luyện hóa linh lực cuồn cuộn mà tinh thuần trong đó.

Đi kèm với Khô Vinh Quyết vận chuyển, quanh thân Phương Tịch có hai màu xanh vàng liên tục lấp lóe.

Linh khí của linh mạch cấp bốn và các loại Linh Nhãn Chi Vật không ngừng bị hắn luyện hóa, so sánh với dược lực thì chúng chỉ là một tia bé nhỏ không đáng kể.

Trong đan điền khí hải.

Chủ Nguyên Anh trắng trắng khỏe khỏe cũng ngồi khoanh chân, miệng nhỏ mở ra, hút từng đạo pháp lực tinh thuần vào trong cơ thể, trên mặt lấp lánh huỳnh quang, thân hình của nó dường như cao lên một chút, ngay cả gương mặt cũng trở nên hơi thành thục một chút...

Một hồi lâu sau.

Phương Tịch mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí, trên mặt hắn nổi lên vẻ vui mừng: "Hiệu quả của Ly Hợp Đan này không tệ, một viên đan dược, gần như tương đương với công lao ta đả tọa tu hành một năm..."

Hắn có Ất Mộc Pháp Thân, dưới sự phụ trợ của linh mạch cấp bốn và rất nhiều Linh Nhãn Chi Vật tu hành, mặc dù phương diện linh căn kéo chân nhưng tốc độ tu luyện ngày thường của hắn cũng phải tương đương với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ phổ thông.

Nói cách khác, hiệu quả của Ly Hợp Đan đối với những Nguyên Anh lão quái khác cũng không chênh lệch nhiều.

"Đáng tiếc... Nguyên liệu không đủ, tay nghề có hạn... Nhiều nhất mấy chục viên đan dược, tiết kiệm được mấy chục năm khổ tu mà thôi..."

Phương Tịch cũng biết được, Nguyên Anh lão quái bình thường sẽ không nỡ phục dụng đan dược như vậy, mà thỉnh thoảng có được một viên đều trân trọng bảo tồn để lúc xông quan mới sử dụng.

Cũng chỉ có hắn tài nguyên trên tay rất nhiều, mới có thể không tiếc tiêu hao để nhanh chóng tăng thực lực lên.

Có Ất Mộc Pháp Thân và bí thuật Ất Mộc Bất Diệt Thể thì hắn cũng không cần quá quan tâm vấn đề đan độc.

Phương Tịch rời khỏi phòng bế quan, bước đến chỗ chế tác công cụ khôi lỗi, tiếp tục nghiên cứu Thiên Cơ Bí Điển...

Mặc dù hắn đã có một bộ mộc khôi lỗi cấp bốn nhưng loại chiến lực này ai cũng sẽ không ngại nhiều.

Muốn tu bổ hai cỗ khôi lỗi cấp bốn tàn phá kia thì đòi hỏi Phương Tịch ít nhất phải tu luyện Khôi Lỗi Thuật đến cấp ba đỉnh phong.

Chẳng qua là bây giờ động lực của Phương Tịch càng ngày càng không đủ.

Hắn chỉ xem như thú vui tiêu khiển sau khi tu luyện.

'Mấy năm trước thu phục một con quy yêu cấp bốn... Chiến lực cấp bốn bên cạnh ta càng ngày càng nhiều, nói không chừng khi ta thật sự có thể sửa chữa khôi lỗi cấp bốn thì bản thân đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ thậm chí hậu kỳ, có một đống thủ hạ yêu thú và mộc khôi lỗi cấp bốn rồi...'.

'Cho nên tỉ suất chi phí - hiệu quả của Khôi Lỗi Thuật chính thống rất thấp, vẫn là Mộc Khôi Lỗi Thuật của ta thực tế nhất... Về phần truyền thừa Khôi Lỗi Thuật thì chỉ cần học được sửa chữa và khống chế như thế nào thì vấn đề sẽ không lớn...'.

Ngay lúc Phương Tịch đắm chìm trong hồi ức khôi lỗi, thời gian ở bên ngoài cũng từng chút một trôi qua.

Xuân đi thu đến...

Ngày hôm nay.

Trên không Phỉ Thúy Đảo, linh khí mênh mông hội tụ, hình thành một vòng xoáy, phóng ra ngoài một cỗ linh áp của cấp Kết Đan.

"Thiên tượng Kết Đan? !"

Một đạo lưu quang từ trong động phủ bay ra, rõ ràng là Tông Linh Hô!

Nàng này mặc một thân phù giáp, mặc dù phong thái yểu điệu nhưng giữa hai đầu lông mày lại có sự ưu sầu: "Nhìn phương hướng này... Phải là Thanh Mộc Tông Trịnh San... Nàng này thật sự gặp may mắn, được Chân Quân ban cho một viên nội đan cấp ba..."

Trong lòng nàng đắng chát, nàng mơ hồ biết hành vi của mình năm đó đã khiến Chung Hồng Ngọc không vui, mà Chân Quân càng là hạng người thái thượng vong tình, quân tử chi trạch, năm thế mà chém, chỉ đối đãi với nàng như Trúc Cơ bình thường, không có cơ duyên hay chuyện tốt gì.

Trịnh San thì ngược lại, không biết vì sao lại lọt vào pháp nhãn của Chân Quân nên không chỉ có thể đề bạt vào linh dược viên tư nhân mà thỉnh thoảng còn được ban thưởng.

Kết quả nàng này tư chất bình thường, lại người sau vượt kẻ trước, tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn.

Đến bây giờ còn sắp Kết Đan!

"Ông trời phù hộ!"

Trong một động phủ của đệ tử Thanh Mộc Tông trên đảo, Thương Thanh Tử tóc bạc phơ nước mắt đầm đìa: "Thanh Mộc Tông ta... Cuối cùng lại xuất một vị Kết Đan lão tổ."

Y cười ha hả, nhưng đầu lại từ từ gục xuống.

"Chưởng môn..."

Một đám trưởng lão Thanh Mộc Tông lập tức khóc không thành tiếng.

Thương Thanh Tử vốn đã rất già, chỉ là y tu luyện công pháp hệ Mộc, lại biết được chút điều dưỡng nên mới sống lâu thêm mấy năm.

Nhưng bây giờ y cũng đã đến đại nạn thọ nguyên.

Hôm nay nhìn thấy Trịnh San ngưng kết Giả Đan, tâm tư cuối cùng kia cũng buông lỏng, nhưng y cũng trực tiếp rời bỏ nhân gian...

Giữa một khô một tươi, một sinh một tử này cũng như luân hồi...

Thanh quang chợt lóe.

Thân ảnh của Phương Tịch cũng đến trên không trung, nhìn thiên tượng Kết Đan kia.

"Quả nhiên là khí tượng Giả Đan..."

"Nâng đỡ nàng Kết Đan thì tình cảm của ta và Thanh Mộc Tông cũng đã chấm dứt..."

Hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, chuẩn bị sau này đối xử với đám người Thanh Mộc Tông bình thường như Tông Linh Hô.

Mặc dù Tông Linh Hô là đời sau cố nhân của hắn nhưng đã cách không biết bao nhiêu đời mà bản thân hắn cũng đã giúp đỡ tổ tiên của nàng, có ân không thiếu, đương nhiên hắn cũng tùy tâm sở dục...

Bây giờ Trịnh San Kết Đan cũng đã hao hết chút tình cảm cuối cùng giữa hắn và Thanh Mộc Tông...

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch lại gặp phải gia hỏa viên ngoại phú quý nào đó, y cũng đang quan sát thiên tượng Kết Đan, vẻ mặt còn rất ước ao...

"Hải Đại Ngưu... Người này cũng xem như gặp may, vốn không có hi vọng Kết Đan gì, nhưng bây giờ đến tu luyện trên linh mạch cấp bốn, liên tục đột phá bình cảnh... Chắc chắn không lâu sau cũng có thể tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, đến lúc đó... Có lẽ sẽ có thể ban thưởng một viên yêu đan?"

"Như vậy... Nhân duyên với Hải gia cũng xem như chấm dứt."

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.

Nâng đỡ mấy Trúc Cơ viên mãn thành tựu Giả Đan, đối với hắn cũng không phải chuyện gì khó.

Hắn tùy ý phân phó một câu thì Quy Sơn sẽ phải ngoan ngoãn đưa yêu đan đến.

Hơn nữa Phương Tịch cũng lười ban cho linh vật Kết Đan, dù sao với tư chất của đám người Hải Đại Ngưu, Trịnh San thì cơ bản cũng vô vọng Nguyên Anh.

Còn không bằng ngưng kết Giả Đan!

Giả Đan tiền đồ vô vọng, tu vi không thể nào tăng lên, bởi vậy không cần tu luyện, mỗi ngày chỉ cần đả tọa trong thời gian ngắn để khôi phục pháp lực là được, thời gian rãnh rất nhiều.

Bởi vậy nhiều Giả Đan lại dốc lòng nghiên cứu tu tiên bách nghệ, nghiên cứu liên tục trăm năm, mấy trăm năm thì thường thường đều có thành tựu lớn!

Trong một số đại tông môn cũng thường hay bồi dưỡng tu sĩ như vậy, đều là phương diện cần phát triển sau này.

Phương Tịch quyết định đến lúc đó sẽ sửa sang lại một phần tu tiên bách nghệ của mình, đặc biệt là truyền thừa luyện khí để truyền thụ xuống, bồi dưỡng cho mình một đám thủ hạ đắc lực.

Như vậy, sau này hắn muốn luyện khí thì luôn có mấy nhân thủ có thể yên tâm.

Sở dĩ tu sĩ Nguyên Anh thành lập thế lực, thật ra đa phần cũng là vì chuyện này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận