Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1416: Đạo Tôn ngăn cản đạo (2)

Đặc biệt là hiện tượng kỳ lạ cuối cùng - Chư Thiên Bảo Giám! Quả thật tương đương với trực tiếp để lộ bàn tay vàng của hắn, khiến hắn có cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng.
- Cũng may cuối cùng đã tranh thủ được chút thời gian... Nếu như là Hư Không Đạo Chủng, không chừng có vị nào mượn Đại Đạo Hồi Hưởng có thể trực tiếp thuấn di đến trước mặt của ta...
Bóng sáng lóe lên, Phương Tịch đi ra khỏi động phủ.
Sau khi hắn hợp đạo, thiên địa dã hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
- Luân hồi...
Phương Tịch thì thào một tiếng, cảm giác mình nắm giữ pháp tắc luân hồi, quả thật có thể đưa bất kỳ một vị Tiên Nhân nào tiến vào luân hồi.
Không chỉ có vậy, hắn còn có thể nhìn thấy một đám Tiên Nhân Chân Linh truy tìm kiếp trước...
- Lấy pháp tắc của bản thân phá vỡ pháp tắc luân hồi của Đại Thiên Thế Giới... Uy năng gần như không thể tưởng tượng nổi.
- Đây cũng là uy lực của Đạo Quân!
Đôi mắt hắn đảo qua nơi nào, cảm giác muốn hủy diệt Linh Sơn này chẳng qua chỉ là chuyện trong lòng bàn tay mà thôi.
Chỉ có điều Phương Tịch đương nhiên sẽ không làm như thế.
Thần niệm của hắn thoáng động, Tiểu Phương Tiên còn chưa kịp phản ứng, ánh sáng màu bạc lóe lên và biến mất.
Tiếp theo, Phương Tịch nhìn về một hướng khác, trên mặt thoáng mỉm cười, trong chớp mắt thân hình đã biến mất không thấy bóng dáng...
Hắn vừa biến mất, gần như trong chớp mắt, trong không trung bỗng nhiên hiện ra hai con mắt.
Hai con mắt giống như mắt của trời xanh kèm theo cảm giác đại đạo vô tình, một con mắt màu trắng bạc, một con mắt màu tím thuần khiết, khí tức cao lớn.
Lúc này, từng vị Tiên Nhân, từng tu tiên giả trên Linh Sơn... đều hóa thành từng bức tượng điêu khắc, giống như thời không bị ngừng lại.
Tiếp theo, thời không thậm chí bắt đầu quay ngược, hiện ra từng hiện tượng thiên địa kỳ lạ kia.
Rất nhiều hiện tượng kỳ lạ dừng lại, cuối cùng dừng lại ở mặt bảo giám bằng đồng.
- Đạo Quả...
Chủ nhân của hai con mắt màu tím bạc phát ra một giọng trầm thấp, từ trong hư không lộ ra một trảo lớn màu trắng bạc, hình như muốn cách thời không chộp lấy người vừa thăng cấp Đạo Quân trong động phủ này!
Nhưng trong phút chốc, một tầng sương mù dày đặc hiện ra, gương mặt Đạo Quân kia không ngờ mơ hồ, căn bản khó có thể hồi tưởng!
Thời không cũng đứt đoạn ở đây!
- Đạo Quả, Đạo Quả...
Chủ nhân của trảo lớn màu trắng bạc không cam lòng gào thét một tiếng, tiếp theo...
Ở dưới cơn nóng giận của Đạo Tôn, thời không bỗng chốc tan biến, cả tòa Linh Sơn kia, thậm chí tu tiên giả, Tiên Nhân trường sinh bất tử... quả thật giống như con kiến hôi, đều hóa thành bột mịn.
Lúc này chủ nhân của con mắt tím bạc kia mới hừ lạnh một tiếng, nhìn về một hướng khác.
Hai luồng khí một đen một trắng hội tụ, hóa thành một Thái Cực Đồ cổ xưa tang thương.
Thái Cực Đồ luân chuyển không ngừng, ngưng tụ ra bóng dáng lão một già mặc áo đạo sĩ đen trắng.
Hắn già nhưng vẫn tráng kiện, tiên phong đạo cốt, trên thân còn có phần khí chất sinh tử luân chuyển.
- Hóa ra là Thời Không Đạo Tôn!
Lão già cười dài vừa chắp tay:
- Đạo hữu không hổ danh đứng đầu hư không, không ngờ còn nhanh hơn lão phu một bước, chắc hẳn vị tiểu bối vừa thăng cấp ở đây đã rơi vào trong tay đạo hữu?
Người này không ngờ là Âm Dương Đạo Tôn của Thông Thiên Điện, hắn mượn sống chết, cảm ứng luân hồi, miễn cưỡng xem là mạnh nhất trong Đạo Tôn.
Sau khi hắn phát hiện ở đây có Luân Hồi Đạo Quân thăng cấp, lập tức chạy tới.
Lại không ngờ được, mình vẫn chậm một bước.
Thời không Đạo Tôn hừ lạnh một tiếng, mắt tím bạc chậm rãi tiêu tan.
Âm Dương Đạo Tôn không để ý, trái lại vuốt chòm râu, trên mặt hiện ra vẻ suy nghĩ:
- Thời Không Đạo Tôn không hổ danh là người đứng đầu trong rất nhiều Đạo Tôn... Nhưng từ phản ứng của hắn lại thấy được vị Đạo Quân kia không ngờ đã trốn thoát? Thế mà trốn được! Ha ha ha, thoát rất hay... Tử Dận!
Hắn phất tay đánh ra một ngọc giác màu tím, ở trên ngọc giác hiện ra vô số chữ triện tiên gia, cùng tạo thành ảo ảnh một mặt gương.
Trên mặt gương, bóng dáng Tử Dận Đạo Tử hiện ra, cung kính quỳ gối hành lễ:
- Đệ tử bái kiến sư tôn... Không biết sư tôn triệu hoán, đệ tử có gì có thể cống hiến sức lực vậy?
- Hừ... Trước đây, ngươi chịu trách nhiệm truy bắt dư nghiệt Khô Vinh Tiên Cung, sao lại chạy tới Hãn Hải Tiên Vực?
Âm Dương Đạo Tôn hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không cần phải để ý đến dư nghiệt Khô Vinh Tiên Cung nữa, bây giờ nhanh chóng trở về Bắc Thần Tiên Vực, lão phu có trách nhiệm quan trọng giao cho ngươi... Nếu lần này lại làm hỏng, ha ha...
Hắn cười lạnh, bóp nát ngọc giác.
Trên một biển rộng xanh thẳm, trong động thiên trên xe ngựa được vô số tiên cầm trân thú kéo đi.
- Lăn! Tất cả đều cho bản đạo tử!
Tử Dận Đạo Tử bỗng nhiên nổi giận, khí tức cuồn cuộn cuốn qua, khiến trong đại điện vốn đang ca múa tưng bừng chợt trở nên hỗn loạn.
“Ta vì Thông Thiên Điện vào sinh ra tử... Sư tôn không ngờ, không ngờ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận