Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 462: Xích Tâm

Mấy tháng sau.

Trung tâm thành Hậu Thổ đang tiến hành một đại hội đấu giá.

"Chúc mừng đạo hữu trong bao sương số 7 chữ Thiên, một đóa Thổ Luân Hoa sẽ thuộc về đạo hữu... Sau đó sẽ có nhân viên phòng đấu giá đến tiến hành giao dịch."

Trong tiếng nói nho nhã lễ độ của người chủ trì lại kèm thêm sự nhiệt tình truyền đến: "Vật tiếp theo là vật áp trục của hội đấu giá lần này - Xích Tâm Đan Thư, đan thư này xuất từ tay của Xích Tâm Tử, vị này là Đại sư luyện đan nổi danh ở Lưu Sa Vực, đã từng tham dự cải tiến Thổ Hoàn Đan, xác suất luyện chế Thổ hành Kết Kim Đan thành công vượt qua năm thành!"

Còn chưa chờ y nói xong, một tiếng nói hơi táo bạo đã vang lên: "Thanh danh của Xích Tâm Tử đại sư có ai không biết, bắt đầu nhanh đi."

"Ha ha... Nếu chư vị đã thịnh tình như vậy thì lập tức bắt đầu, quyển Xích Tâm Đan Thư này có giá khởi điểm ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm."

Người chủ trì có tu vi Kết Đan cười ha hả nói.

"Cái gì? Một quyển truyền thừa luyện đan cấp ba thượng phẩm chỉ ba mươi vạn linh thạch? !"

Phòng đấu giá lập tức hơi bạo động: "Giá này quá thấp, chẳng lẽ truyền thừa này có thiếu sót gì sao?"

"Chư vị... Tại hạ vẫn chưa nói xong." Người chủ trì nhìn về phía bao sương: "Người mua được quyển truyền thừa này còn phải đáp ứng một yêu cầu của người bán... Về phần yêu cầu gì thì phải gặp mặt nói chuyện, nhưng chư vị cũng có thể từ chối, đến lúc đó sẽ mang Xích Tâm Đan Thư này đấu giá một lần nữa... Xét thấy yêu cầu của người bán không đơn giản, bởi vậy đề nghị đạo hữu Kết Đan trung kỳ đấu giá mới tốt."

Truyền thừa tu tiên tứ nghệ cấp cao thường là gốc rễ của đại tông môn và gia tộc, rất ít khi mang ra đấu giá.

Bổ sung điều kiện hà khắc cũng là đương nhiên.

Trong nhất thời, tiếng ra giá vẫn liên tục vang lên.

"Ba mươi lăm vạn!"

"Ba mươi tám vạn!"

Trong một căn bao sương có hai tu sĩ Kết Đan đang ngồi khoanh chân.

"Quyển truyền thừa này rất có ích với Thanh Đan Môn chúng ta, đắt chút thì cứ đắt đi..."

Nói chuyện là một thanh niên vừa mới Kết Đan, đội ngọc quan, thoạt nhìn hăng hái:

"Cho dù người bán có một số yêu cầu thì với thực lực Kết Đan hậu kỳ của Tử thúc cũng đủ để ứng phó."

"Thiếu chủ nói có lý."

Ở đối diện thanh niên Kết Đan thì là một lão giả râu tím, nghe câu lấy lòng của đối phương thì lão vuốt vuốt chòm râu, mặt mang vẻ đắc ý.

"Sáu mươi vạn!"

Lúc này, Thiếu chủ Thanh Đan Môn báo ra một cái giá trên trời, dọa lùi không ít tu tiên giả.

Ngay lúc y cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi thì một tiếng nói lười biến vang lên theo: "Bay mươi vạn!"

"Bảy mươi lăm vạn!"

Trên mặt Thiếu chủ Thanh Đan Môn chợt lóe thanh khí, lại báo giá ra.

"Tám mươi vạn!"

Tiếng nói lười biếng tiếp tục, dường như tài lực của hắn vô cùng vô tận, đối với chút chuyện nhỏ này hắn không nhấc lên được bao nhiêu hứng thú.

"Chuyện gì xảy ra? Người này không phải là phòng đấu giá nâng chứ?"

Thiếu chủ Thanh Đan Môn cả giận nói.

"Không đến mức... Nhưng có thể là người đấu giá tự cố tình nâng giá." Tử thúc cũng mở mắt ra nhìn phòng số 3 chữ Thiên, thần sắc của lão hơi nghiêm túc hơn: "Thiếu chủ nếu vượt qua chín mươi vạn linh thạch còn phải kèm thêm một điều kiện thì không tránh khỏi có chút không đáng."

"Ta biết."

Thiếu chủ Thanh Đan Môn cắn răng: "Chín mươi vạn! Ta ra chín mươi vạn linh thạch hạ phẩm!"

"Một trăm vạn!"

Tiếng nói lười biến kia lại từ trong gian bao sương vang lên lần nữa.

Thiếu chủ Thanh Đan Môn lập tức hung dữ ngồi xuống lại: "Đạo hữu tài lực hùng hậu, tại hạ bội phục, Xích Tâm Đan Thư này tặng cho đạo hữu."

Trong gian bao sương số 3 chữ Thiên.

Phương Tịch lười biếng nửa nằm, trong miệng còn gặm một linh quả: "Tài lực của tu sĩ Tây Mạc này cũng hùng hậu hơn Nam Hoang một chút, có lẽ là nơi này có nhiều quặng mỏ hơn, mỏ linh thạch cũng nhiều hơn Nam Hoang..."

"Đáng tiếc... Dù là trong nhà ngươi có mỏ linh thạch thì sao có thể hơn không vốn vạn lời như cướp bóc Nguyên Anh lão quái chứ!"

Không lâu sau, bên ngoài bao sương truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi!"

Phương Tịch tiện tay ném hạt linh quả vào trong Sơn Hải Châu rồi mở cấm chế bao sương ra.

Cửa bao sương lặng yên không một tiếng động mở ra, có một lão giả tóc bạc và một nữ tu che mặt đi vào.

Nữ tu này mặc buộc ngực đặc thù của Tây Mạc, đường cong nở nang, hai cái đùi tuyết trắng như ngà voi, dù đã che mặt nhưng một đôi mắt lưu chuyển sóng nước, trong lúc lơ đãng cũng toát ra vẻ phong tình vạn chủng.

"Xin mời quý khách... Lão hủ chính là chấp sự của phòng đấu giá, vị này chính là người bán Xích Tâm Đan Thư."

Lão giả tóc bạc cảm ứng được tu vi Kết Đan hậu kỳ của Phương Tịch thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn ba phần: "Vị Xà phu nhân này chính là người bán, phu nhân đã giao phí thủ tục cho hội đấu giá, bởi vậy mời hai vị trò chuyện, bất kể giao dịch có thành công hay không thì hội đấu giá cũng sẽ không quản tiếp."

Lão giả tóc bạc nói xong thì hành lễ, cung kính lui ra ngoài, còn đóng cửa bao sương lại.

"Không biết xưng hô với đạo hữu thế nào?"

Xà phu nhân nhẹ nhàng liên tục bước, đến đối diện Phương Tịch rồi ngồi xuống.

Tu vi của nữ tu này khoảng Kết Đan trung kỳ, nhất của nhất động điều mang theo sự mị hoặc, có lẽ là tu sĩ tu luyện công pháp mị thuật.

Đặt ở ngày thường thì chắc chắn Phương Tịch phải đàm huyền luận đạo với đối phương một phen.

Nhưng lúc này hắn chỉ muốn lấy được đan thư, sau đó trở về Nam Hoang, luyện đan tu hành, tranh thủ sớm ngày Kết Anh.

Thuật Luyện Đan của hắn đang kẹt ở bình cảnh, nếu có được quyển truyền thừa luyện đan cấp ba thượng phẩm này thì có lẽ hắn sẽ có thể tiến thêm một bước, không đến mức quá lãng phí rất nhiều linh dược trong bí cảnh Trường Thanh Viên.

Về phần linh dược vạn năm đối với tu sĩ Hóa Thần cũng có chút hữu dụng nên đương nhiên hắn sẽ giữ lại.

Mà linh dược mấy ngàn năm cũng đủ để luyện chế đan dược thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh tinh tiến pháp lực, bây giờ cho bản thân dùng cũng là phung phí của trời.

Đan dược mà hắn muốn luyện chế vẫn là dùng một nhóm linh dược có giá trị thấp nhất trong bí cảnh làm chủ tài, sau đó phụ dược lấy thu mua làm chủ.

Dù vậy nếu lãng phí quá nhiều hắn cũng sẽ đau lòng.

Lúc này, nếu kỹ nghệ luyện đan của bản thân có thể tiến thêm một bước thì có thể tiết kiệm được rất nhiều linh thạch.

Huống chi... Còn liên quan đến luyện chế Độ Diệt Đan sau này.

Bởi vậy Phương Tịch vẫn rất có hứng thú với quyển đan thư này.

"Ngươi có thể gọi bản tọa là Mộc Chân Nhân!"

Phương Tịch nhìn lướt qua Xà phu nhân vài lần: "Trong điều kiện đấu giá của đạo hữu còn kèm theo một yêu cầu, chẳng biết là yêu cầu gì?"

Xà phu nhân quan sát tỉ mỉ tướng mạo của Phương Tịch, phát hiện diện mục của người đối diện bị một tầng hắc quang bao phủ nên cô ta không nhìn rõ lắm.

Cô ta cắn răng: "Đạo hữu có thể hiện chân dung ra được không?"

"Hử?"

Phương Tịch hơi nghiêm túc hơn mấy phần, hắn nhìn lướt qua Xà phu nhân một chút, vẫn bấm một thủ quyết.

Hắc quang trên mặt của hắn tản ra, hiện ra một gương mặt ngũ quan phổ thông, bình thường không có gì lạ.

"Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ ở trong Lưu Sa Vực có lẽ không nhiều, thiếp thân cũng có thể biết được đa phần gương mặt... Chắc là đạo hữu không phải tu sĩ của bản vực đúng không?"

Xà phu nhân hỏi thăm dò.

"Có phải vấn đề của đạo hữu đã quá nhiều rồi không?" Phương Tịch nhíu mày, hừ lạnh.

"Xin đạo hữu thứ tội, chỉ là chuyện thiếp thân sở cầu liên can trọng đại, tốt nhất là phải mời một tu sĩ cấp cao không liên quan quá lớn với bản địa xuất thủ."

Xà phu nhân lập tức lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Hắc hắc..." Phương Tịch sờ cằm: "Bản tọa thật sự không phải là tu sĩ Lưu Sa Vực... Đến cùng ngươi có yêu cầu gì?"

"Thiếp thân muốn mời đạo hữu xuất thủ một lần, giúp gia tộc của thiếp thân di chuyển đến địa điểm an toàn."

Xà phu nhân rốt cục mở miệng.

"Gia tộc... Của ngươi?"

Gương mặt Phương Tịch bình tĩnh, nhìn không ra vẻ mặt gì: "Nói kỹ hơn một chút..."

"Vâng, gia tộc của thiếp thân, thật ra là hậu duệ huyết mạch của Xích Tâm Tử... Luôn dùng Thuật Luyện Đan nổi danh nhưng gần đây nhận được tin tức, Lưu Sa Vực không yên ổn... Nên muốn rời khỏi chỗ này... Dù gia tộc của thiếp thân bề ngoài tới lui tự do nhưng âm thầm bị một trưởng lão Kết Đan của Hoàng Sa Phái kiềm chế... Ai, năm đó gia tộc ta tốn rất nhiều đại giới mới đậu vào đường dây của trưởng lão Kết Đan này nhưng cũng không phải thế lực phụ thuộc của hắn... Chỉ là bây giờ gia tộc ta muốn di chuyển thì hắn lại thả ra phong thanh ngăn cản..."

Xà phu nhân cười khổ nói.

"Vậy mà đắc tội một trưởng lão Kết Đan của tông môn Nguyên Anh." Phương Tịch mỉm cười: "Chuyện này quả thật tương đối khó giải quyết, tu vi của trưởng lão Kết Đan kia là..."

"Tu vi của Hoàng lão quỷ đã đến Kết Đan hậu kỳ nhưng mà thọ nguyên đã không còn nhiều, nên không thể nào đột phá đến Kết Đan viên mãn, càng không có hi vọng ngưng kết Nguyên Anh..." Xà phu nhân vội trả lời.

"Lại là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ? !"

Phương Tịch thở dài: "Không bằng phu nhân ngươi vẫn cùng gia tộc tiếp tục ở lại Lưu Sa Vực đi..."

Đổi thành Hoàng lão quỷ thì đối phương cũng rất bất đắc dĩ mà.

Rõ ràng ban đầu là gia tộc dưới đáy cố gắng muốn leo lên trên, mượn uy danh che chở, hàng năm còn cung phụng linh thạch, đan dược đáng kể.

Kết quả bây giờ bất chợt lại nói muốn chạy trốn!

Dù là Phương Tịch gặp phải tình huống này cũng sẽ không quá bằng lòng.

Đương nhiên dù sao cũng là một con gà mái đẻ trứng vàng, thật sự muốn giết cũng không bỏ được, chỉ có thể thả ra chút gió để ngăn cản một chút.

"Nếu vô sự thì gia tộc tu tiên chúng ta sao nguyện ý di chuyển?"

Xà phu nhân gượng cười, nói: "Thiếp thân có thể báo cho đạo hữu một tin tức... Nghe đồn hồn đăng của Hoàng Sa Phái Càn Sa Thượng Nhân đã tắt, nghi là vẫn lạc... Mà Hắc Sa Chân Quân cũng tu luyện tu luyện công pháp sơ suất, tẩu hỏa nhập ma."

"Cái gì? !"

Phương Tịch 'quá sợ hãi', nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, kiểm tra cấm chế, lúc này hắn mới hạ giọng truyền âm: "Chuyện như vậy ngươi cũng dám nói, không sợ chết sao?"

"Quả nhiên đạo hữu không phải người của Hoàng Sa Phái..."

Xà phu nhân lại mỉm cười, liếc mắt đưa tình: "Người Hoàng Sa Phái hoặc là tu sĩ có giao hảo với Hoàng Sa Phái nghe đến đó, chỉ sỡ sẽ lập tức trở mặt bắt thiếp thân lại..."

"Hừ, ngươi đang thử thăm dò bản tọa sao?"

Phương Tịch hừ lạnh.

"Chuyện liên quan đến hưng suy của gia tộc, thiếp thân thật sự không dám xem thường..."

Xà phu nhân nói: "Nhưng thiếp thân có thể cam đoan, tin tức liên quan đến Càn Sa Thượng Nhân vẫn lạc, tuyệt đối không sai."

'Đương nhiên ta biết, ta vẫn là một trong những người trong cuộc mà...'.

Phương Tịch nhổ nước bọt trong lòng: "Cho nên..."

"Bây giờ Hoàng Sa Phái chỉ có hai vị Nguyên Anh, một vị đã tọa hóa, một vị nghi là tẩu hỏa nhập ma... Thiếp thân nhận được một tình báo tuyệt mật, Bát Hoang Tông ở bên ngoài Lưu Sa Vực cố ý xâm lấn Lưu Sa Vực, mở ra đại chiến tông phái."

Xà phu nhân điềm đạm đáng yêu nói: "Đại chiến tông môn cỡ này... Chắc chắn sẽ rút thế lực tu tiên phụ thuộc đi, thiếp thân không muốn trở thành pháo hôi, chỉ đành trốn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận