Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 775: Mị thuật (2)

Hắn cắn một cái, chỉ cảm thấy mùi gạo nồng đậm bộc phát trong khoang miệng.
Luận hưởng thụ thì cũng xem như Phương Tịch đã thưởng thức mỹ thực ở các giới, ở phương diện này hắn luôn không bạc đãi hoặc khiến mình ủy khuất mà khẩu vị của hắn cũng rất kén ăn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ một loại linh mễ đã có thể mang cho mình cảm giác này.
Vị ngọt của cơm nổ tung trong miệng, còn mang theo mùi thơm nồng, cảm giác vô cùng mềm mịn thơm ngọt, khiến hắn như ở trong mây.
Luận mùi vị, thậm chí nó còn vượt qua rất nhiều linh thiện do các linh trù tỉ mỉ nấu nướng!
Mà hắn càng nhai nuốt thì nó cũng không ngừng hóa thành từng kim tân ngọc dịch dọc theo yếu hầu chảy xuống, khiến đan điền cũng ấm áp.
"Ngọc Hư Mễ này thật sự là loại tốt."
Phương Tịch ngồi xếp bằng, yên lặng vận công luyện hóa, hắn cảm nhận pháp lực hơi hoạt bát cũng không để ý lắm.
Tiến triển tu hành của hắn bây giờ chủ yếu vẫn nhìn Địa Tiên Linh Cảnh.
Hắn dùng loại linh mễ cấp bậc này vẫn là vì xem trọng công dụng tôi thể của nó.
Lúc này, theo Phương Tịch dẫn dắt thì đa phần dòng nước ấm của Ngọc Hư Mễ đều từ ngũ tạng lục phủ khuếch tán ra toàn thân, khiến hắn như đang ngâm trong suối nước nóng, toàn thân vô cùng dễ chịu.
'Nếu là đan dược và công pháp tôi thể bình thường thì đa phần quá trình tôi thể đều rất đau đớn giống như ngàn đao bầm thây... Nhưng linh mễ có tính chất ôn hòa nên luyện thể lại trở thành hưởng thụ.'.
Đương nhiên phương thức luyện thể này cũng không phải bất kỳ tu sĩ nào cũng gồng gánh nổi.
Theo hiểu biết của Phương Tịch, dù tu sĩ Phản Hư ở Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng không phải bữa nào cũng được ăn Ngọc Hư Mễ.
Hắn ăn Ngọc Hư Mễ ngấu nghiến, không bao lâu đã ăn sạch một nồi linh mễ rồi không khỏi xoa bụng thỏa mãn.
Sau khi ăn no, Phương Tịch thích ý tuần sát linh cảnh của mình.
Mặc dù hắn chỉ cần một ý niệm sẽ có thể biết được từng biến hóa nhỏ nhất ở các nơi trong linh cảnh, dù sao linh cảnh cũng như một thể với hắn.
Nhưng cuộc sống mà cũng nên có chút cảm giác nghi thức.
Hắn đi qua rất nhiều linh điền, khi ra ngoài linh điền thì hắn đã thấy rất nhiều Đồng Đậu Giáp Sĩ, Ngân Đậu Đạo Binh... Vẫn đang cần cù chăm chỉ khai khẩn linh điền, khiến khu linh điền không ngừng mở rộng.
"Chỗ Đại Thanh có nó chăm sóc những con linh ngư kia nên cũng không có vấn đề gì... Thỉnh thoảng nó ăm vụng mấy con cũng không sao..."
Phương Tịch suy nghĩ rồi vẫn đến thảo nguyên ơ phương nam.
"Bò !"
Hai con Mộc Ngạn bước đến rồi dừng lại ở bên cạnh Phương Tịch, cúi thấp đầu thân phục.
Tốt xấu gì hắn cũng nắm giữ thuật ngự thú cấp sáu của Ngự Long Tông nên thuần phục hai con Mộc Ngạn cấp năm này cũng không có chút vấn đề nào.
Phương Tịch vừa nhấc chân lên đã bước lên cái sừng lớn của con Mộc Ngạn cái.
Vô số nhánh sừng như hình thành một mê cung, không ít chỗ còn có một lớp linh nhưỡng bao phủ, có linh hoa và linh thảo sinh trưởng.
Trên cặp sừng rất cao còn có từng sợi dây leo xanh biếc quấn quanh.
Thấp thoáng trong linh mộc còn có một số linh thú nhỏ sinh sống.
Có thể nói với sự khổng lồ của Mộc Ngạn thì trong cặp sừng to lớn này thật sự chính là một hệ sinh thái cỡ nhỏ.
Phương Tịch vươn tay để một con linh thú loài chim có khí tức yếu ớt đậu lên tay mình.
Hắn kết quyết một tay, con linh thú loài chim này lập tức kêu to như đỗ quyên khấp huyết rồi phun ra một đạo tinh huyết.
Từng tia Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang tỏa ra, lập tức bổ sung khí tức sinh mệnh cho con chim này.
Phương Tịch tiện tay thả nó đi rồi nhìn từng giọt máu lơ lửng ở giữa không trung.
Lúc này hắn thầm vận huyền công, Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành quang hoa xanh ngát rồi bao phủ giọt máu kia lại.
Một cỗ lực lượng huyết mạch kỳ dị xuất hiện.
Dòng máu đỏ sẫm bỗng nổ tung rồi hóa thành từng phù văn đỏ sẫm, chui vào trong Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang.
Phương Tịch chợt cảm thấy uy lực của Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang lại tăng lên.
"Lực lượng huyết mạch, lực lượng phù lục... Đạo văn thiên nhiên? !"
Hắn thì thào rồi xoa nhẫn trữ vật.
Từng khối ngọc phù trống bay ra để bất cứ lúc nào Phương Tịch cũng có thể ghi chép cảm ngộ của bản thân lên trên đó.
Mặc dù huyết sắc phù văn kia chính là lực lượng huyết mạch của con điểu yêu kia.
Nhưng tu sĩ nhân tộc học rất giỏi, ngay cả thiên phú thần thông của yêu thú cũng có thể bắt chước.
Bây giờ dùng phù lục bắt chước những phù văn huyết mạch kia cũng có khả năng thành công nhất định...
Bây giờ Phương Tịch đã là Tông sư phù đạo từ lâu, sau khi hắn trầm mê vào trong vẽ phù thì thời gian trong bất tri bất giác nhanh chóng trôi qua.
Nhưng đối với hắn thì chuyện này không quan trọng.
Dù sao thọ nguyên của hắn cũng rất dài mà...
Dù ngàn vạn hạ giới và linh vật quý hiếm trong đó và Chư Thiên Bảo Giám đang vẫy gọi thì Phương Tịch cũng không vội chút nào.
...
Địa Tiên giới.
Quân doanh Thiên Phạm Quân ở Tam Giới Sơn.
Phương Tịch từ trong động phủ của Bồ tiên tử bay ra, môi còn nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Bồ tiên tử không hổ là tu sĩ phi thăng nhất đẳng từ hạ giới, mùi vị của linh trà mà nàng trân tàng cũng không tệ.
Song phương thưởng trà luận đạo, tận hứng ba ngày, cuối cùng áp lực và tâm trạng tiêu cực khi khai hoang cũng tiêu tán.
Lúc ở trong Tu Di Hành Doanh thì mỗi ngày hắn đều phải bảo dưỡng tinh lực, ôn dưỡng pháp bảo còn không kịp nói gì đến có thời gian rảnh rỗi?
Nhưng sau khi trở lại Thiên Phạm Quân thì các tu sĩ Hóa Thần cũng được thả lỏng hơn nhiều.
Mặc dù nghe đồn tam tộc sắp dấy lên một vòng đối kháng mới nhưng dù sau cũng vẫn chưa xác nhận được hung thủ...
Mà loại yêu, ma tộc có thể lẻn vào nhân tộc ám sát Phản Hư hậu kỳ rất cao tay, dù muốn hành động lần nữa thì mục tiêu cũng chỉ có thể là những tu sĩ hàng đầu trong Phản Hư, thậm chí là đại lão Hợp Thể!
Liên quan gì đến những tu sĩ Hóa Thần như họ?
Thậm chí Phương Tịch còn nghi ngờ, Thiên Phạm Quân triệu hồi đội ngũ khai hoang có lẽ là do Phi Tinh Đạo Nhân cực lực kiên trì.
Dù sao yêu ma nhất tộc sẽ không ám sát nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy nhưng có thể ám sát y mà.
Mặc dù... Chuyện này hoàn toàn thuộc về suy đoán sai hướng.
"Đại chiến không nổ ra, chờ ở trong quân doanh cũng tốt, ít nhất cũng khá an toàn, cũng có đường dây giao dịch, còn có thể thu được hàng loạt tin tức mới nhất của cao tầng nhân tộc..."
Làm Ngoại Đạo Hóa Thân nên Phương Tịch chuẩn bị dựa theo bản tôn phân phó, trước yên lặng ẩn nấp, thăm dò đường dây giao dịch.
Tương lai hắn sẽ xuất ra rất nhiều linh vật quý hiếm.
Nơi tu sĩ phi thăng tụ tập nhiều nhất nên xuất hiện một số linh vật đỉnh cấp ở hạ giới cũng rất hợp lý đó chứ?
"Thứ bản tôn cần bây giờ chỉ là vật có tác dụng với Địa Tiên Linh Cảnh... Không gian đã đủ lớn, thứ còn thiếu bây giờ chính là các loại linh vật, linh thực hệ Mộc, thậm chí linh thú..."
"Cũng may năm đó công phá Địa Tiên Linh Cảnh của Trường Thanh Tử vẫn còn rất nhiều chiến lợi phẩm, lập tức di chuyển qua đã thỏa mãn rất nhiều yêu cầu..."
Chính vì năm đó Trường Thanh Tử vô tư dâng hiến nên Phương Tịch nhập môn Địa Tiên chi đạo mới đơn giản, dễ dàng như vậy.
Đương nhiên sau này hắn cũng không thể không cày cấy.
Địa Tiên chi đạo ngay ở tích lũy thời gian hay nói là... Hậu tích bạc phát!
...
Phương Tịch trở lại động phủ thì đã thấy một tấm Truyền Âm Phù.
Hắn phất tay, một đạo lưu quang lóe lên, Truyền Âm Phù đã rơi vào trong tay.
Phương Tịch nghe mấy câu, sắc mặt hơi đổi: "Cổ Đạo Nhân... Vẫn lạc rồi? !"
Chuyện này không phải do hắn làm.
Kết quả không hiểu sao Cổ Đạo Nhân lại vẫn lạc, vừa nghĩ đã biết nhóm tu sĩ phi thăng sẽ không thoát khỏi có liên quan đến chuyện này.
Đối với chuyện này hắn chỉ có thể nói một câu: Trong các tu sĩ phi thăng quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Mặc dù vẫn luôn yên lặng ẩn nhẫn nhưng chỉ cần bất cẩn một tí sẽ lập tức lộ nanh ra.
Ít nhất lần này làm rất đẹp, Thiên Phạm Quân cũng không tra ra được manh mối gì, cuối cùng gom một nồi vứt cho gian tế yêu ma...
Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Phương Tịch.
Sau khi chỗ dựa ngã thì Cổ Đạo Nhân đã như lục bình không rễ, trước đó gã lại đắc tội với quá nhiều người, thế nào cũng sẽ gặp báo ứng.
Thậm chí bên trên cũng không vì gã mà làm lớn chuyện, dù sao... Pháp cũng không trách chúng mà.
Hắn trở lại động phủ rồi ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn vàng óng, yên lặng ôn dưỡng Thần Anh Kiếm trong cơ thể.
Về phần Huyền Minh Kỳ?
Món bảo vật nửa cấp sáu này đã được hắn đưa về Nhân Gian giới để bản thể dùng Tiên Nguyên Khí tẩm bổ từ lâu rồi.
Chờ sau khi Huyền Minh Kỳ hoàn toàn tấn thăng đến cấp sáu thì sẽ có thể trở về để đổi cho Thần Anh Kiếm.
Sau khi tăng cả hai món bảo vật này lên cấp sáu thì chiến lực của Ngoại Đạo Hóa Thân sẽ có thể tăng thêm một bước.
Mặc dù lòng người bàng hoàng nhưng bên ngoài không ồn ào, còn Phương Tịch thì mỗi ngày đều kiên trì đả tọa, tế luyện bảo vật nên thời gian trôi qua cũng tiêu dao.
Hôm nay.
Hai đạo độn quang cùng nhau bay đến rồi hạ xuống Tiểu Dạ Phong của Phương Tịch.
Cấm chế động phủ mở, Phương Tịch bước ra nhìn Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ rồi chợt kinh nghi.
Liễu Nhứ thì cũng thôi, còn Vân Hi Tiên Tử lúc này trong nhất cử nhất động dường như đều mang theo một tia phong vận, khí chất của công pháp cũng mơ hồ có chút biến hóa.
"Hai vị đạo hữu, đây là..."
Phương Tịch nghi ngờ.
"Phương đạo hữu, thật không dám giấu..."
Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ nhìn nhau: "Trải qua lần khai hoang này thì chúng ta biết rõ nếu tu sĩ phi thăng không có thể lực để dựa vào thì thật sự như lục bình trong gió... Trải qua khảo sát một phen thì chúng ta đã gia nhập Thiên Mị Tông!"
"Thiên Mị Tông?"
Phương Tịch nhíu mày lại.
Đây chính là một đại tông môn ở gần Tam Giới Sơn, nghe nói cũng có tu sĩ Hợp Thể tọa trấn.
Nhưng hình như chỉ nhận nữ đệ tử, đồng thời lấy công pháp mị thuật làm sở trường.
"Thì ra là vậy, chúc hai vị tiền đồ như gấm."
Phương Tịch trầm mặc một lát rồi chắp tay chúc mừng.
"Thiên Mị Tông cũng có mấy vị trưởng lão Phản Hư đang phục vụ trong Thiên Phạm Quân, mặc dù ở Càn Đạt Bà và Thiên Chúng Doanh nhưng cũng có thể chi viện cho chúng ta một chút..."
Liễu Nhứ nói.
"Đồng thời công pháp của Thiên Mị Tông cũng có huyền diệu khác, có thể kiêm tu nên cũng không có gì trở ngại..." Vân Hi Tiên Tử nở nụ cười xinh đẹp tựa như trăm hoa đua nở: "Có lẽ đạo hữu cảm thấy mị thuật chỉ là tiểu đạo... Thiếp thân vốn cũng cho rằng như thế nhưng sau khi xem điển tịch của bản tông thì mới biết đó là suy nghĩ sai lầm..."
"Đạo mị thuật chỉ có người tầm thường mới quyến rũ người khác, thậm chí song tu để tăng tiến pháp lực."
"Đạo trung thừa là có thể quyến rũ cả thiên địa, từ đó trở thành sủng nhi của thiên địa, cơ duyên khí vận ùn ùn kéo đến, thậm chí khi đến mức độ đỉnh phong thì ngay cả thiên kiếp cũng có thể làm yếu đi mấy phần..."
"Người, chúng sinh, thiên địa sao?" Phương Tịch gật đầu, nghe thấy cũng có ý cao xa, không hổ là tông môn có tu sĩ Hợp Thể.
Nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản.
Dù sao cũng chỉ là đồng hương mà thôi nên hắn không thể nào thay hai người quyết định vận mệnh của bản thân.
Bây giờ các nàng đã có lựa chọn thì cũng chỉ có thể tự gánh hậu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận