Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 410: Ngọc phù

Sau một tiếng hét thảm, lục bào nhân vội gỡ con mắt xuống, dường như hai mắt của y đều đang chảy máu.

Khí tức của y bất ổn, sau khi thở dốc thì liên tục dùng mấy loại linh đan, lại bắt đầu vận công trước mặt Phương Tịch, dường như khó khăm lắm mới có thể ngăn chặn thương thế, lúc này y mới kêu lên: "Tiểu tử ngươi... Đến cùng đã giết bao nhiêu đích hệ tử tôn của Nguyên Anh lão ma? Hay là diệt cả nhà Nguyên Anh, vì sao quang mang Oán Hồn Dẫn trên người lại dày đặc như vậy?"

"Rất dày sao?"

Vẻ mặt Phương Tịch hồ nghi: "Ta cũng không biết... Dù sao ta chỉ tiện tay giết một tên ma đạo mà thôi..."

"Không thể nào chỉ một người... Trong điển tịch có ghi chép, dùng mắt của Tầm Ma Khuyển quan sát Oán Hồn Dẫn, chỉ có thể nhìn thấy một vòng huyết quang yếu ớt... Những huyết quang trên người ngươi trùng thiên, ít nhất cũng là mười mấy phần Oán Hồn Dẫn chồng lên, thậm chí ngay lão phu cũng bị bí thuật phản phệ, mắt Tầm Ma Khuyển này xem như đã phế..."

Lục bào nhân tiếc nuối nhìn con mắt trên tay vị mất đi quang trạch rồi nhìn qua Phương Tịch lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Bất kể thế nào... Cuối cùng lão phu cũng tin, ngươi tuyệt đối có thù sâu như biển với một đại tông ma đạo nào đó!"

Phương Tịch không còn gì để nói, sau đó nói: "Bớt nhiều lời, có phương pháp phá giải không?"

Nếu không phải hắn không thể xác nhận trên người đối phương có mang thao cách giải chú hay không thì hắn đã trực tiếp bắt người này lại sưu hồn rồi.

"Chuyện này..."

Lục bào nhân trầm ngâm một phen, vậy mà kháp quyết, lục quang bao phủ gương mặt y chợt lóe, trong khoảnh khắc đã biến mất không còn tăm tích, hiện ra chân dung của y.

Tóc y bạc trắng, ba chòm râu dài, xem ra lúc còn trẻ chắc là một mỹ nam tử.

Phối hợp một thân lục bào, khí chất như có như không, quét qua thì âm túy ảm đạm.

"Lão phu Thanh Dương Thượng Nhân, bái kiến đạo hữu."

Thanh Dương Thượng Nhân cười rạng rỡ, hành một đạo lễ.

"Thanh Dương Thượng Nhân..."

Thần thức của Phương Tịch nhìn chăm chú đối phương lại phát hiện tu vi vẫn là Kết Đan sơ kỳ như trước thì không khỏi hơi híp mắt lại: "Trong Nguyên Quốc, hình như cũng không có tên của đạo hữu..."

"Chuyện này đương nhiên, bởi vì xuất thân của lão phu ở Khương Quốc... Trong Khương Quốc, ma đạo thế lớn, chính đạo chỉ có thể đau khổ chèo chống..."

Thanh Dương Thượng Nhân giới thiệu sơ về lai lịch của bản thân.

"Vậy mà là tu sĩ Khương Quốc? !"

Thần sắc Phương Tịch không khỏi nghiêm nghị: "Tu sĩ Khương Quốc đến Nguyên Quốc lén lén lút lút thành lập Thiên Minh, là muốn nhúng tay vào tu tiên giới Nguyên Quốc ta sao?"

"Cũng không phải... Đại phái ma đạo Thất Sát Điện ở Khương Quốc đã sớm âm thầm hỗ trợ Xích Huyết Giáo, chẳng qua chúng ta lòng đầy căm phẫn, đến đây viện trợ cho chính đạo của Nguyên Quốc một chút thôi..."

Thanh Dương Thượng Nhân thở dài: "Cũng do xác nhận được đạo hữu tuyệt đối không phải gian tế của ma đạo nếu không thì lão đạo cũng không tự giới thiệu..."

"Chỉ dựa vào Oán Hồn Dẫn sao?"

Phương Tịch hơi lấy làm kinh hãi: "Chẳng lẽ không thể tự biên tự diễn, cố ý để một đệ tử ma môn bị ta giết sao?"

"Hắc hắc... Đạo hữu nói câu này đã đại biểu đạo hữu không hiểu rõ ma đạo bí thuật này, đại giới của nó có thể nói khá lớn... Toàn bộ Xích Huyết Giáo bây giờ, có lẽ cũng không có tu sĩ nào được gieo xuống Oán Hồn Dẫn... Cũng chỉ có chân truyền hạch tâm của Thất Sát Điện thì mới có vài phần khả năng... Bản thượng nhân cũng không cho rằng mình có giá trị đến mực Thất Sát Điện phải trăm phương ngàn kế an bài nội ứng như vậy."

Thanh Dương Thượng Nhân lắc đầu nói.

"Thì ra đạo hữu là người trong chính đạo, tại hạ thất kính..."

Phương Tịch ôm quyền, trong lòng thì hơi hiểu rõ.

Hèn chi Thiên Minh lại muốn hiệp trợ Mộc Vũ báo thù, thì ra là vì muốn suy yếu thực lực của Xích Huyết Giáo!

"Ai... Bây giờ trong Nguyên Quốc, Thanh Diệp Thương Hội luôn luôn trung lập, Hỗn Nguyên Tông và Xích Huyết Giáo ký kết minh ước... Chúng ta buồn vì nó bất hạng, giận nó không tranh... Lại không thể làm gì, dựa theo chỉ thị của bên trên, trước ẩn nấp, âm thầm tích lũy thực lực..."

Thanh Dương Thượng Nhân nói: "Ta thấy đạo hữu là một nhân tài, nếu nguyện ý gia nhập Thiên Minh... Thì cách giải chú này, bản nhân nguyện ý dâng lên hai tay. Phải biết rằng... Mặc dù Oán Hồn Dẫn chúng ta khó mà phát giác nhưng trong mắt của một số lão ma đầu lại rất chói mắt, dù không phải tông môn của chúng những cũng sẽ tương đối căm thù... Nếu đạo hữu luôn mang theo ấn ký này thì e là tương lai lúc nào cũng có thể gặp nạn."

"Chuyện này không phiền đạo hữu lo lắng, toàn bộ Nguyên Quốc nhiều lắm cũng chỉ có ba, bốn Nguyên Anh Chân Quân... Chỉ cần bản nhân không đến địa bàn của Xích Huyết Giáo thì cũng không ngại... Chỉ là không biết muốn gia nhập Thiên Minh này thì có điều kiện gì?"

Phương Tịch trầm ngâm một phen, cuối cùng hỏi như vậy.

"Chuyện này đơn giản... Chỉ cần đạo hữu thề bới Thiên Đạo Bia, sẽ không ước thúc gì."

Thanh Dương Thượng Nhân trả lời: "Thiên Đạo Bia này chính là một chí bảo kỳ dị, người phát lời thề với nó dù là Nguyên Anh lão quái nếu làm trái cũng phải trả giá lớn, về phần nội dùng lời thề? Thứ nhất không được phản bội Thiên Minh, thứ hai hiệu lực cho Thiên Minh ít nhất trăm năm, thứ ba..."'.

Nụ cười trên mặt của Phương Tịch hơi nhạt đi.

Mặc dù nội dung lời thề này không tính quá hà khắc nhưng rất nhiều điều khoản trong đó đối với hắn thì khó mà tiếp nhận.

Huống chi... Hắn thật sự không vội chút nào.

'Bây giờ đã có manh mối, đại biểu khả năng tìm được cách giải chú trong Khương Quốc rất lớn... Căn bản không cần sốt ruột...'.

'Chừ sau khi đến Nguyên Anh thì ta trực tiếp đi bái phỏng sơn môn của những đại phái Nguyên Anh kia, trả giá cao để đổi thì chưa chắc sẽ không thể.'.

'Dù sao... Mặc dù cừu gia của ta lợi hại nhưng không ở giới này mà...'.

Sau khi suy nghĩ đã định, Phương Tịch nhìn Thanh Dương Thượng Nhân, cười tươi: "Nếu như vậy thì trước hết chúng ta vẫn nói chuyện giao dịch Thuật Ngọc Phù đi..."

Thanh Dương Thượng Nhân thấy vậy thì không khỏi vô cùng bất đắc dĩ nhưng y cũng biết, tâm trí của tu sĩ cao giai vô cùng kiên định.

Tán tu cỡ Vân Kiệt Tử này thì càng xem trọng tiêu dao tự tại là trên hết, y cũng chỉ đành thở dài: "Chế tác Thiên Lý Truyền Tín Phù không dễ, bán mười khối linh thạch thượng phẩm... Ngoài ra, phương pháp luyện chế liên quan đến ngọc phù chúng ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng mà giá cả bán ngọc phù ra bên ngoài tương đối ưu đãi..."

"Ha ha... Đây chính là tác phong của Thiên Minh sao? Quả thật hẹp hòi..."

Phương Tịch chửi bậy mấy câu, đau lòng móc ra mười mấy khối linh thạch thượng phẩm, đổi lấy một cái ngọc giản và vài ngọc phù.

"Đây là bản nhân làm chủ ưu đãi cho đạo hữu... Về phần những kỹ nghệ phù lục sau này cũng không phải là linh thạch có thể mua được."

Thanh Dương Thượng Nhân bình chân như vại nói: "Đương nhiên nếu đạo hữu là người một nhà thì Thuật Ngọc Phù này cũng không phải là không thể dốc túi truyền thụ..."

Rõ ràng Phương Tịch hơi do dự, cuối cùng vẫn khoát tay: "Để ta cân nhắc lại một phen..."

Huyền Băng Cung.

Tiểu Hàn Động.

"Bái kiến công tử!"

Khương Linh đang chắm sóc linh dược viên thì thấy Phương Tịch từ ngoài đi vào, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Thì ra vị Thái Thượng trưởng lão này đã từng ra ngoài sao?

Nhưng nàng vẫn nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, vén áo thi lễ.

"Thôi..."

Trong tay Phương Tịch cầm ngắm nghía hai ngọc phù, tâm trạng xem như không tệ.

Trải qua so sánh, hắn xác nhận ngọc phù mà Thanh Dương Thượng Nhân bán cho hắn giống như đúc với bí thuật chế tác ngọc phù mà hắn lấy được ở Thanh Mộc Tông lúc trước.

Kể từ đó, hắn cũng không sợ bị cắt cổ trên vấn đề ngọc phù.

Tiếc là bây giờ hắn chỉ lấy được bí pháp vẽ một loại ngọc phù, không thể nào có được loại phù lục có uy lực lớn khác nên hơi tiếc nuối.

'Nhưng mà Thanh Dương Thượng Nhân cũng là dương mưu... Ăn vào cái ngon ngọt này rồi, tiếp theo không giúp hắn làm vài chuyện lớn thì e là đường hòng được giao dịch sau đó, lại còn đắc tội Thiên Minh.'.

Lúc này Phương Tịch căn bản không chú ý đến ánh mắt u oán của Khương Linh mà hưng phấn nói: "Ta muốn lặp tức bết quan khổ tu một kỹ nghệ, chỗ này là danh sách tài liệu... Ngươi mang đến Tạp Vật Điện bảo đệ tử phía dưới cần phải góp đủ."

Hắn vừa nói vừa nhét vào tay Khương Linh một cái ngọc giản.

Khương Linh cung kính nhận, thần niệm quét qua thì hơi nghi hoặc: "Tử Ngọc Phấn, Thiên Trùng Chá, Chu Hồng Sa... Xin công tử yên tâm, mặc dù những tài liệu này xem như quý giá nhưng bản cung cũng dự trữ không ít..."

"Như vật rất tốt, lần này trực tiếp thêm một thành cống hiến."

Phương Tịch mỉm cười nói.

Những tài liệu này, đương nhiên đều là nhu yếu phẩm để luyện chế ngọc phù.

Động tác trên dưới của Huyền Băng Cung rất nhanh, không được ba ngày đã gom đủ những tài liệu này, được đưa đến Tiểu Hàn Động.

Trong phòng luyện khí.

Phương Tịch lấy một khối ngọc phù ra, lặng lẽ nhớ lại bí pháp luyện chế Thiên Lý Truyền Tín Phù mà mình đã lĩnh hội.

Một lát sau, hắn mở to miệng, phun ra một tia đan hỏa, rơi lên ngọc phù.

Trong đan hỏa thiêu đốt, ngọc phù trở nên càng sáng óng ánh hơn, dường như một khắc sau nó sẽ hòa tan...

Thấy vậy, Phương Tịch lập tức câm đan sa đỏ thắm lên, những đan sa nào có màu sắc đỏ thắm, linh khí dồi dào, hiển nhiên là thượng phẩm hiếm có.

Hắn thổi nhẹ, đan sa lập tức như nhận nhiệt lực nào đó mà hòa tan giữa không trung, tiếp theo rơi lên ngọc phù, thoách cái đã thấm vào, sắp hình thành đường văn nào đó.

'Phương pháp luyện chế thượng cổ ngọc phù này hơi giống với luyện khí... Thậm chí nếu là mộc phù thì còn phải chuẩn bị đao khắc...'.

'Phù lục, luyện khí không phân biệt. . Đối với ta lại hơi gian nan.'.

Ngay lúc Phương Tịch hơi phân thần.

Tạp sát!

Một tiếng vang vô cùng thanh thúy trên ngọc phù truyền đến, vậy mà nó đã nứt một cái khe, linh khí bị tiết ra ngoài, tiếp theo ngọc phù chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vô cùng thanh thúy.

Phương Tịch nhìn cảnh này thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Một cái ngọc phù này xem như đã hỏng rồi.

Hắn hít sâu, bắt đầu nhớ lại quá trình chế phù lần này:

"Đây không phải cái nồi của ta, ta vốn không am hiểu luyện khí... Tay nghề luyện chế ngọc phụ khác một trời một vực với vẽ phù bình thường."

"Nói không chừng... Thuật chế phù này còn bị động tay, động chân, tăng độ khó lên, hạ xác suất thành công xuống..."

"Có lẽ lúc này Thanh Dương Thượng Nhân đang chờ cười nhạo ta sao? Lần giao dịch ngọc phù tiếp theo sẽ hung hăng xẻo thịt ta sao?"

Phương Tịch thở dài, hắn cảm thấy chuyện này cũng rất có khả năng.

Cũng may mà phương pháp luyện chế ngọc phù với hắn cũng không phải là bí mật gì nên hắn đã tiết kiệm được rất nhiều chi phí.

"Không thể gia nhập Thiên Minh, nhưng lăn lộn bên ngoài, lấy chút lợi ích thì cũng không phải vấn đề lớn..."

"Về phần hành động gì đó... Chờ ta đến Kết Đan hậu kỳ rồi nói sau."

Phương Tịch vừa suy nghĩ vừa cầm lấy khối ngọc phù thứ hai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận