Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 378: Đạo pháp thuật quyết

Đêm tối chợt nghe tiếng hát, còn nhìn thấy một nỹ nữ.

Mỹ nữ quay đầu lại nở nụ cười, chỉ có nửa mặt thì sẽ có cảm giác gì?

"Này, yêu nghiệt, ta nhìn một phát là biết ngươi không phải người!"

"Thật trùng hợp... Bản tọa cũng không phải người!"

Phương Tịch cười quái dị, sắc mặt chợt biến thành xanh đen, móng trên tay dài ra.

Trong nháy mắt, đã từ nam tử tuấn mỹ hóa thành luyện thi!

Bí thuật thân ngoại hóa thân của Nguyên Thủy Ma Môn cũng dùng Lục Dục Hỗn Thiên Ma Thi làm cơ sở.

Phương Tịch đã áp dụng bí pháp này nên đương nhiên thân thể cũng có một phần bản năng và đặc thù của ma thi này.

Tỉ như - thôn hồn phệ phách!

Hắn há miệng hút vào, một chùm hào quang tối tăm mờ mịt trong miệng hắn xuất hiện, trong khoảnh khắc đã bao phủ phương viên mấy chục trượng, bao phủ cả nữ tử chỉ có nửa mặt này vào trong.

Thần sắc của nữ tử không thay đổi, cô ta cũng đang liên tục lùi lại, dường như muối trốn vào trong sương mù dày đặc.

Nhưng làm sao Phương Tịch có thể để cô ta chạy thoát, lúc này hắn cười lạnh: "Nếu là những tà vật Kết Đan ở trong rừng cây kia thì cũng thôi đi, chỉ là Trúc Cơ mà cũng dám làm càn trước mặt bản tọa..."

Luận tà dị hung tàn, Lục Dục Hỗn Thiên Ma của Nguyên Thủy Ma Môn xưa nay sẽ không làm người ta thất vọng!

Một khắc sau.

Phương Tịch niệm tụng vài câu chú văn kỳ dị, hào quang màu xám lập tức đại thịnh, đánh tan sương mù dày đặc, chỉ vừa thi triển ra đã cuốn nử quỷ kia vào trong đó, sau đó thu hồi lại.

Trong khoảnh khắc, hắn đã thôn phệ tà vật này.

Thậm chí Phương Tịch còn cảm thấy pháp lực của thân thể này lại mạnh hơn một chút, không khỏi gật đầu hài lòng.

Mà mê vụ phía trước đã tản ra, cuối cùng bình nguyên lớn xuất hiện.

"Trì hoãn lâu như vậy, cuối cùng đã đến... Nếu không có thực lực Kết Đan thì e là đã chết trong rừng từ lâu rồi! Là chỗ đặc thù, là cấm địa của bản giới, hay là khắp nơi đều có nguy hiểm như chỗ này?"

Phương Tịch thì thào, bước ra một bước, khống chế ma quang, thoáng cái đã bay xa.

"Nhất định ta sẽ bắt được Huyết Mê Xà để luyện thành Bác Bì Quyết!"

Dư Hóa nằm trong vũng bùn, mặc thân thể bị bùn bao phủ, mùi tanh luôn quanh quân trước mũi mà y cũng không nhúc nhích tí nào.

Ở cách đó không xa có một cái bẫy nhỏ.

Một cái lồng bằng gỗ mở ra, trong đó còn có một trụ hương liệu đang cháy, tản ra mùi kỳ dị.

Cạm bẫy này nhìn như đơn giản nhưng đã là cực hạn mà toàn bộ thân gia của thiếu niên này có thể làm được.

Chỉ cần có thể bắt được linh vật kia thì hắn sẽ có thể 'nhập đạo', nhân sinh từ đây sẽ rất khác.

Vì thế Dư Hóa có thể nhịn được mùi tanh hôi của vũng bùng này và da thịt đang rất ngứa.

Trong thế đạo này, muốn sống sót thì nhất định phải bỏ qua một vài thứ.

Bất chợt trong bụi cỏ cách đó không xa hơi lung lay.

Một con tiểu xà toàn thân đỏ thẫm thò đầu ra rồi lại nhanh chóng cuộn mình về.

Thấy vậy Dư Hóa gần như nín thở.

Ánh mắt của y nhìn chằm chằm phía trước, dường như chỉ hận không thể trực tiếp dùng móc kéo Huyết Mê Xà ra, y lại cố gắng nhẫn nại.

Một lát sau, tiểu xà đỏ thẫm lại bò từ trong bụi cỏ ra.

Nó chỉ to bằng ngón tay của người trưởng thành, trên thân phủ đầy vảy đỏ, phun ra cái lưỡi màu đỏ tím, dường như nó bị mùi hương kia dụ dỗ, chậm rãi uốn lượn bò đến bên ngoài cái lồng.

'Vào đi. . '.

'Vào nhanh đi mà!'.

'Mẹ nó!'.

Trong lòng Dư Hóa đang thầm cầu nguyện, dù sao con rắn này bò nhanh như bay, không cẩn thận sẽ khiến nó chạy thoát.

Hơn nữa sự cảnh giác của con rắn này cũng rất lớn, sau khi bị bẫy một lần thì hầu như nó sẽ không trúng lần thứ hai.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời dừng như có tiếng nổ vang truyền đến.

Dọa tiểu xà sợ đến mức lập tức rụt về.

Dư Hóa thầm mắng rồi ngẩng đầu, y chợt há to mồm.

Y nhìn thấy... Một bóng người lăng không bay đến!

Người đó mặc một bộ kinh trang đen, gương mặt tuấn mỹ, trong lúc phất tay đều tràn ngập một loại phong độ của đại nhân vật.

Thấy vậy ô ngôn uế ngữ gì đó Dư Hóa đều nuốt lại, chuẩn bị tự nhận xui xẻo.

Dù sao người có thể phi hành thì đa phần là người đã tu thành đạo cơ, quả thật không phải một phàm nhận còn chưa nhập đạo như y có thể xen vào.

Thậm chí nếu tâm trạng của đối phương không tốt thì cũng có thể tùy ý đánh giết mình!

Nhưng chuyện khiến Dư Hóa kinh ngạc là bóng người kia cũng không bay đi mà hạ xuống, đứng trước mặt mình!

'Không may rồi... Rõ ràng ta không hề làm gì cả, sao lại chọc giận vị đại nhân này rồi?'.

Trong lòng Dư Hóa âm thầm kêu khổ, chỉ đành bò dậy: "Tiểu nhân bái kiến Đạo gia, không biết Đạo gia có gì chỉ giáo?"

Đáng tiếc, lời y nói, căn bản Phương Tịch nghe không hiểu!

Thần niệm của hắn đảo qua, đã phát hiện được thổ dân đầu tiên mình gặp nên lập tức hạ xuống.

Lúc này, hắn nhìn người này rồi chợt mỉm cười, đại thủ mở ra.

"A!"

Dư Hóa hét thảm, cả người bay lên, đưa đầu vào lòng bày tay của Phương Tịch.

Trong ánh mắt của Phương Tịch hai tia sáng một xanh một vàng luân chuyển nhấp nháy, đâm vào trong thức hải của thiếu niên này, hắn bất ngờ vận dụng thuật sưu hồn!

Trải qua 'học bù' Nguyên Thủy Ma Môn, trình độ sưu hồn bây giờ của Phương Tịch có thể nói tăng mạnh.

Hơn nữa bởi vì tinh thần của mục tiêu quá yếu nên không thể nào ngăn cản nên có thể giảm di chứng xuống thấp nhất.

Nương theo Dư Hóa trợn trắng mắt thì đầu tiên là Phương Tịch học xong ngôn ngữ, văn tự của thổ dân ở thế giới này... Tiếp theo càng xâm nhập sâu để hiểu rõ hơn về thế giới này.

Rất nhiều hình ảnh, kinh lịch... Bị áp súc trước mạt hắn nhưng xem từng đoạn phim tua nhanh.

Với thần thức cường đại của Phương Tịch, hắn có thể vô cùng lưu loát lấy được tin tức mình cần:

Quỷ dị hoành hành, tà ma loạn thế!

Quyết, thuật, pháp, đạo...

Đạo Nhân, Đạo Sĩ, Vũ Sĩ...

Cùng quan trọng nhất - Đạo Cung!

"Giới này... Có quỷ dị hoành hành, tà ma loạn thế... May mà ngàn năm trước có Diêm Ma Đạo Chủ hàng thế, truyền xuống rất nhiều pháp quyết, thành lập Đạo Cung... Từ đó tiến vào giai đoạn Đạo Cung trị thế..."

"Trăm năm trước, người đứng đầu Đạo Cung không hiểu sao lại mất tích, thiên hạ đạo quan nhao nhao tự lập, đại loạn nổi lên ở bốn phía... Những tà ma, quỷ dị vốn bị trấn áp cũng dồn dập xuất thế... Bây giờ chính là lúc thiên hạ đại loạn!"

Phương Tịch nhìn Dư Hóa, lại rơi vào trầm ngâm.

Đối với hắn, thiên hạ có loạn hay không cũng chỉ là chuyện râu ria, quan trọng nhất là hắn có thể lấy được thứ gì ở thế giới này?

Là thần công, bí thuật, hay là bảo vật trân quý, hoặc là thứ khác?

"Thế nhưng... Linh vật tu tiên của thế giới này rất thưa thớt, thiếu niên này chỉ vì một con tiểu xà ngay cả yêu thú cung không phải mà xém chút ngay cả mạng cũng đặt cược..."

"Hệ thống tu luyện... Cũng rất thú vị, Bác Bì Quyết sao?"

Bác Bì Quyết này chính là một thiên pháp môn mà Phương Tịch lấy được ở trong trí nhớ của Dư Hóa, là công pháp mà tiểu tử này phải hao tốn đại giới to lớn, lại thêm chút may mắn cơ duyên xảo hợp mới lấy được.

Quá trình tu luyện công pháp này cực kỳ thống khổ, đâu tiên cần ngươi lột bỏ toàn bộ da của bản thân!

Đây đương nhiên là chuyện không thể nào, bởi vậy cần một loại bí dược áp chế cảm giác đau đớn phụ trợ, tài liệu chính chính là một con Huyết Mê Xà.

Người này mai phục ở đây rất lâu cũng là vì chuyện này.

'Sau khi lột da xong, còn cần dùng đủ loại bí pháp phối hợp chú ngữ bào chế, là có thể mang da của bản thân luyện chế thành một món pháp khí tà môn, từ đó bước vào Đạo đồ... Gọi là 'Nhập Đạo', từ đó có thể Luyện Khí, gọi là 'Đạo Nhân', thật ra chính là tu sĩ Luyện Khí!'.

'Chỉ tinh nghiên một đạo pháp thuật, đột phá cảnh giới từ trong pháp thuật...'.

'Sau 'Đạo Nhân', chính là đến đạo quán cầu 'thuật' tương ứng, luyện thành thuật này, dùng đạo bản mạng đại thuật này đúc thành Đạo Cơ, chân chính trở thành 'Đạo Sĩ', cũng chính là tu sĩ Trúc Cơ... Sao lại nghe có vẻ như Thần Thông Trúc Cơ vậy?'.

Phương Tịch ở tu tiên giới Nam Hoang từng nghe nói, thời kỳ Thượng Cổ có 'pháp tu' nhưng sau đó chẳng biết tại sao lại xuống dốc.

Không ngờ ở trong giới này vẫn còn truyền thừa sao?

'Kiến thức của tiểu tử này cũng chỉ đến đó thôi, dù sao đạo cơ chi sĩ đối với hắn đã là đại nhân vật không tầm thường.'.

'Về phần các loại thần thông Kim Đan, hắn chỉ nghe nói một cái tên là Chân Nhân Vũ Sĩ mà thôi...'.

"Trong đạo được một pháp, trong pháp được một thuật, trong thuật được một quyết... Đạo thật sự, là cái gì đây?"

Phương Tịch nhìn Dư Hóa đã bất tỉnh, trực tiếp đánh vào người y một đạo pháp lực.

Không lâu sau, Dư Hóa rên rỉ tỉnh lạ, y chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt.

Thấy Phương Tịch thì lại bị dọa đến mức mặt tái nhợt: "Đạo Sĩ lão gia... Tha mạng!"

"Yên tâm, bần đạo không đến tìm ngươi để luyện pháp mà chỉ là trước đó ta không thu liễm khí tức, dọa thú săn của ngươi chạy mất nên rất áy náy..."

Phương Tịch mỉm cười nói.

"Đâu có đâu có..." Dư Hóa vội xua tay, trong lòng thì rất kinh ngạc.

Các Đạo gia trong đạo qua đều hung thần ác sát, động tí là giết người, sao có thể hiền lành như vậy?

Nhưng bản tính của y cẩn thận, cẩn thận đối đáp.

Thái độ này khiến Phương Tịch không khỏi cười lên, một đạo hắc khí chui vào trong bụi cỏ cuốn con tiểu xà đỏ ra: "Thứ này... Xem như đền bù cho ngươi đi."

"Hả?"

Dư Hóa nhìn thú săn mà mình luôn tâm tâm niệm niệm đang nằm trong tay của mình thì trong nhất thời quả thật vui vẻ đến tiếng nói cũng phát run: "Đạo gia... Nói thật sao?"

"Đương nhiên là thật, ha ha ha..."

Phương Tịch cười ha hả, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên rồi chợt biến mất không thấy đâu nữa.

Dư Hóa thấy Phương Tịch đã đi thì tự lẩm bẩm: "Không ngờ... Trong Đạo Sĩ còn có nhân vật bậc này..."

Y vội cất Huyết Mê Xà đi, những thứ khác y đều không cần, chạy một mạch, gắng sức đuổi theo, cuối cùng trước lúc trời tối y đã tiến vào một thành nhỏ.

"Hừ... Nếu lần sau còn muộn như vậy thì đừng về nữa."

Giữ của cũng không phải binh lính mà là mấy tráng hán cao lớn vạm vỡ mặc trang phục đạo sĩ, nhìn thấy Dư Hóa, đặc biệt là thân thể đầy nước bùn dơ bẩn của y thì liên tục phất tay.

"Đa tạ các vị đại gia..."

Mặc dù rõ ràng còn chưa đến lúc đóng cửa, cũng không phải mình sai nhưng Dư Hóa vẫn cười rạng rỡ, đi một mạch vào thành trì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở bên ngoài thành trì, ban đêm có ma quỷ du đãng, vô cùng nguy hiểm!

Mà thành trì này có thể tồn tại đều nhờ có các Đạo Sĩ của Vô Bì Quan!

Nếu không phải những Đạo Sĩ này thường xuyên xử lý tà ma và quỷ dị ở phụ cận thì e là toàn thành này cũng không còn người nào sống.

Mà có Vô Bì Quan tọa trấn ở đây thì chuyện tà ma trong thành cũng ít phát tác, càng đừng nhắc đến từng Đạo Sĩ đều có thể phi thiên độn địa, ngự thủy phun lửa, luyện đan vẽ phù...

Bây giờ người toàn thành tâm tâm niệm niệm chính là mình có thể nhập đạo, sao đó thông qua tuyển chọn của Vô Bì Quan mà trở thành đạo đồng cấp thấp nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận