Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 179: Lời đồn

Mấy ngày sau.

Lô Quá trở về Phỉ Thúy Nhai, mang về hai túi linh thú cho Phương Tịch.

Một cái trong đó lại có thuộc tính Thủy, có lẽ là biết Phương Tịch nuôi một con linh ngư.

Phần lanh lợi này khiến Phương Tịch không khỏi xem trọng vài phần.

Chỉ cần Lô Quá có thể làm tốt... Trong quá trình làm việc thỉnh thoảng dính chút dầu mỡ cũng là chuyện không có gì đáng trách.

Đối với chuyện đối phương tư tàng chút vốn liếng, hắn cũng mắt nhắm mắt mở.

Nửa tháng sau.

Phương Tịch ngồi dưới cây hoa đào, cầm một nhánh gỗ đào.

Tóc của hắn đen nhánh, quấn thành búi, tùy ý dùng một cây trâm gỗ đào xỏ qua, trên người mặc bạch y, thần sắc chuyên chú điêu khắc nhánh gỗ trên tay.

Lột da, hong khô, khắc trận văn...

Sau khi làm xong những quá trình này, nhánh đào này đã biến thành một cán cờ.

Phương Tịch lại lấy linh tơ ra để bện lá cờ, đem cả hai hợp nhất luyện chế, rót pháp lực vào.

Ong ong!

Từng đạo trận văn trên trận kỳ sáng lên, tạo thành cấm chế, không có chút trệ tắc hay trục trặc nào.

Nhìn thấy một màn này, biết đã luyện được một cây trận kỳ, Phương Tịch nở nụ cười.

Sau một khắc, hắn vỗ túi trữ vật, hay cây trận kỳ khác giống nhau như đúc hiện ra, còn có một trận bàn bát quái nho nhỏ, khảm đầy linh thạch.

"Tiểu Mê Tung Trận, lên!"

Hắn bày ba cây trận kỳ ra, trải xung quanh hồ nước, đánh từng đạo pháp quyết vào trong trận bàn.

Trong khoảnh khắc, từng đạo mê vụ hiện ra bao phủ hồ nước.

Các loại quang hoa liên tục lấp lóe, tiếp theo vị trí vốn là hồ nước đã biến thành tường bao và tảng đá xanh, dường như cả hồ nước đều biến mất không còn tăm tích.

Xuyên thấu qua trận bàn, còn có thể thấy dưới đáy hồ, vẻ mặt ngây thơ của Đại Thanh Ngư...

Tiểu Mê Tung Trận - miễn cưỡng có thể nhập vào trận pháp cấp một hạ phẩm, chỉ có công năng ẩn giấu và mê tung, dù là phạm vi hay uy lực đều kém Tiểu Vân Vũ Trận rất xa.

Chủ yếu là để những tu tiên giả ở trong thế tục dùng để ngăn cản phàm nhân.

Nhưng ý nghĩa của nó thì rất lớn, xem như là trận khí đầu tiên do Phương Tịch luyện ra.

Càng nghiên cứu trận pháp, Phương Tịch càng cảm thấy trong đó có vô tận ảo diệu chỉ sở tâm huyết cả đời của một tu sĩ cũng chưa chắc có thể nhập môn.

Trận pháp như vậy, đan khí phù cũng không khác lắm.

Bởi vậy hắn chỉ phụ tu thêm một môn Thuật Luyện Đan.

Mà thành tích cửa hắn cũng tương đối đáng mừng.

Bởi vì có thể dùng thần thức thăm dò trong đan lô, quan sát được biến hóa thật sự, so với đan sư Luyện Khí kỳ bình thường thì thuận lợi hơn rất nhiều, Phương Tịch tu hành thuật Luyện Đan có thể nói là ngày đi ngàn dặm, hắn đã bắt đầu thử luyện chế các loại đan dược giải độc, chữa thương cấp một hạ phẩm, không phải thái điểu như trước đó chỉ biết luyện Ích Cốc đan.

Bởi vậy hậu quả là các loại tài liệu nhanh chóng tiêu hao.

Dù Phương Tịch đã chuẩn bị sẵn nhưng cũng cảm thấy càng ngày càng thấy đáy kho...

"Có lẽ... Sao khi ta tiểu thành thuật Luyện Đan sẽ bắt đầu luyện đan kiếm tiền?"

Phương Tịch theo thói quen giấu thủ đoạn trận pháp.

Hơn nữa luyện đan chỉ cần người khác mang tài liệu đến, còn trận pháp thì đôi khi phải đến cửa bố trí, điều chỉnh thử. .. Hoàn toàn không phù hợp nguyên tắc của hắn.

"Lão gia!"

Mấy ngày, Vương quả phụ mang theo thần sắc không cam lòng đến.

"Vương đạo hữu, có chuyện gì mà tức giận như vậy?"

Phương Tịch nở nụ cười như phong khinh vân đạm.

"Còn không phải đám lão nương kia sao, ai cũng ở sau lưng hãm hại lão gia, nói xấu lão gia... Ta giận, mắng lại hết."

Thật ra tính cách của Vương quả phụ tương đối mạnh mẽ, nếu không cũng không làm được chuyện mang theo hài tử tìm nơi nương tựa ngoài đảo để làm tá điền.

"A? Những người đó nói gì ta?"

Phương Tịch hứng thú.

"Những tiện nhân kia, nói... Nói lão gia vong ân phụ nghĩa, lão ô quy chỉ để ý một mẫu ba phần đất của mình..."

"Còn có, họ nói bản thân lão gia đã bị trọng thương từ lâu, chỉ cẩn động thủ sẽ tăng thêm thương thế, bởi vậy ai cũng không dám động thủ..."

Vương quả phụ kể lại từng cái một.

Phương Tịch nghe được lại cảm thấy rất thú vị.

Thấy hắn thật sự không chút chú ý, Vương quả phụ đều cảm thấy lão gia thật biết nhẫn nhịn.

"Ta đối với vinh nhục cá nhân chỉ là việc nhỏ, mấu chốt Đào Hoa Đảo vẫn là ở trên người đảo chủ... Quyết sách lúc trước thế nào?"

Phương Tịch hỏi chỗ mấu chốt.

"Đã quyết định, hai tháng sau, đảo chủ sẽ đích thân xuất thủ, khiêu chiến Kim Nha lão quái."

Nét mặt Vương quả phụ tràn đầy sự lo lắng: "Tiền đặt cược chính là cửa tiệm ở phường thị Linh Không Đảo của ba nhà, cũng không luận thắng bại mà cược đảo chủ có thể ngăn cản Kim Nha lão quái từ một nén hương trở lên, nếu bại thì đương nhiên sẽ dân lên khế ước của tiệm của ba nhà, nếu thắng thì Kim Nha lão quái không được hỏi đến chuyện cửa tiệm của ba nhà nữa, còn phải bồi thường một khoảng linh thạch."

"Ước hẹn đấu pháp sao?"

Phương Tịch thì thào.

Tư chất linh căn của Nguyễn Tinh Linh tốt hơn hắn lúc trước rất nhiều, chính là tư chất linh căn thượng phẩm, bây giờ đã qua mười năm, ít nhất nàng cũng tu luyện tới đến Luyện Khí tầng chín.

Lấy tu vi Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong nghênh chiến tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, khả năng chống đỡ được một nén hương cũng là 5 thành.

Nhưng mà Phương Tịch tin Nguyễn Tinh Linh đã dám đánh cuộc đương nhiên là có năm chắc.

Mà Kim Nha lão quái đáp ứng cũng rất bình thường.

Đây chính là một cái chứng minh thực lực.

Nếu Nguyễn Tinh Linh có thể chống đỡ lão trong thời gian đốt hết một nén hương, vậy thì nếu rất nhiều tu sĩ đấu pháp, đệ tử Kim Diễm Đảo của lão sẽ tử thương thảm trọng.

Lại càng không cần phải nói, dựa vào trận pháp trên Đào Hoa đảo, tất nhiên Kim Nha lão quái không bắt được Nguyễn Tinh Linh, bởi vậy chỉ có thể lui một bước.

Nguyễn Tinh Linh cũng không thể khốn thủ Đào Hoa Đảo, hơn nữa còn có tu sĩ Bạch Vũ Đảo và Hắc Sa Đảo, nếu Kim Nha lão quái bỏ cả mặt mũi, đặc biệt đánh lén tu sĩ cấp thấp cũng sẽ rất khó xử lý.

Bởi vậy thỏa hiệp đánh cược với nhau chính là cách giải quyết tốt nhất.

' Tu tiên giới cũng không hoàn toàn là chém chém giết giết, lúc lực lượng không chênh lệch nhiều thì đạo lí đối nhân xử thế sẽ rất quan trọng...'.

Phương Tịch như có suy nghĩ, bảo Vương quả phụ lui ra.

Hắn thì trở lại Tu Luyện thất bắt đầu tu luyện công pháp Trường Xuân Quyết.

Từ sau khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thể, tốc độ tu luyện của Phương Tịch tăng lên mấy lần trước đó, pháp lực tăng lên trôi chảy mượt mà, quả thật khiến người muốn ngừng mà không được.

Dựa theo tính toán của Phương Tịch, mượn linh mạch cấp một, dù hắn không dùng bất kỳ đan dược gì thì hắn cũng nắm chắc có thể trong năm năm tăng lên một tầng, trong vòng mười năm sẽ tấn thăng đến Luyện Khí tầng chín.

Đột phá và tích lũy pháp lực Luyện Khí hậu kỳ vốn sẽ khó hơn Luyện Khí trung kỳ rất nhiều.

Năm năm có thể tăng một tầng chính là tốc độ của tư chất linh căn thượng phẩm.

Tỉ như Nguyễn Tinh Linh.

Năm đó nàng Luyện Khí tầng bảy, bây giờ qua mười năm, chính là tu vi Luyện Khí tầng chín.

Phương Tịch đoán chừng nếu hắn vẫn là linh căn hạ phẩm, muốn tu luyện công pháp Luyện Khí tầng bảy đến đỉnh phong thì ít nhất phải cần mười năm làm đơn vị khổ tu, còn chưa bao gồm đột phá tiểu bình cảnh.

"Cho dù mười năm sau, ta chỉ mới bốn mươi ba tuổi, chính là Luyện Khí tầng chín, lại tốn mười năm, thế nào cũng có thể Luyện Khí đại viên mãn, năm mươi ba tuổi bắt đầu chuẩn bị Trúc Cơ... Đây đã xem như là tiêu chuẩn thiên kiêu ở trong gia tộc."

Về phần đệ tử trong tông môn Kim Đan sao?

Loại đệ tử được hưởng thụ linh mạch cấp ba, còn có sư trưởng tận tâm chỉ bảo, và cung ứng đan dược, tư chất linh căn bản thân lại tương đối ưu việt, hai ba mười tuổi đã Luyện Khí viên mãn, sau đó thử đột phá Trúc Cơ cũng có nhiều người.

Phương Tịch khinh thường so với bọn chúng!

Được rồi... Con mẹ nó, thật ra là không sánh bằng...

Thời gian trôi qua.

Thời gian hai tháng đã nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay, chính là thời điểm Nguyễn Tinh Linh ước chiến với Kim Nha lão quái.

Sáng sớm Lô Quá đã đứng dậy, muốn đến chỗ ước định đấu pháp - một bãi đá ngầm hoang, nhưng lại khổ sở vì không có ai dẫn theo, không dám đi ra ngoài.

Y thân vô trường vật, ngay cả một kiện pháp khí phi hành cũng không có, muốn rời khỏi đảo chỉ có thể bơi lội...

"Lão gia!"

Vương quả phụ dẫn theo Tiểu Hổ, ăn mặc khá trang trọng: "Đấu pháp vào buổi trưa, ngài xem khi nào xuất phát là tốt nhất?"

"Thôi, các ngươi đi đi, ta không muốn tham gia náo nhiệt."

Phương Tịch lắc đầu.

Hắn mặc đại bào có tay áo lớn, tóc rối tung, hai tay chấp trong tay áo, dáng vẻ nhàn vân dã hạc.

"Nhưng... Đây là trận chiến của đảo chú, liên quan đến trên dưới Đào Hoa đảo... Không phải lão gia luôn luôn giao hảo với đảo chủ sao? Thời điểm cuối năm hàng năm, đảo chủ đều đến chỗ lão gia nhấm rượu mới..."

Vương quả phụ cũng hơi mơ hồ.

Chẳng lẽ Phương lão gia thật sự như bên ngoài nói, bản thân bị trọng thương nên không dám rời khỏi Đào Hoa Đảo sao?

Đáng tiếc, cô ta cũng không dám hỏi, chỉ có thể dẫn theo Lô Quá và Vương Tiểu Hổ, khống chế một chiếc Diệp Linh Chu cùng với tu sĩ trên đào tiến về bãi đá ngầm quan chiến...

Sau khi mấy người kia đi, Phỉ Thúy Nhai lập tức hoàn toàn yên tĩnh, lãnh lãnh thanh thanh...

"Cuối cùng... Đi hết rồi, cũng thanh tịnh."

Phương Tịch cầm hồ lô bên hông, mở nắp bình ra uống một hớp Đào Hoa Tửu.

Linh tửu vào cổ họng, hương hoa đào tỏa ra bốn phía trong miệng.

Hắn cười rồi rời khỏi Phỉ Thúy Nhai.

Mà ở dưới chân của Phương Tịch, từng sợi rễ Yêu Ma Thụ đang phát triển, lan tràn... Dường như luôn luôn đi theo cước bộ của hắn...

"Bây giờ trên Đào Hoa đảo, rất là quạnh quẽ..."

Bờ Hồ Kính Nguyệt.

Phương Tịch lại uống một hớp linh tửu, thưởng thức cảnh sắc linh hồ.

Nước hồ trong suốt, bên trong có cỏ thơm, tôm tép bơi lội.

Nghe nói trong hồ còn nuôi linh ngư.

Mặc dù không bằng Thanh Ngọc Lý của Long Ngư Chung gia nhưng cũng là cá bột mà Nguyễn Tinh Linh phải bỏ ra số tiền rất lớn mới mua được, bây giờ đã từ từ thành quy mô, hàng năm đều có thể kiếm được rất nhiều linh thạch.

Mà bây giờ Đào Hoa Đảo yên tĩnh, cũng thu hút không ít tán tu vào ở, hoặc trở thành khách khanh, hoặc thuê động phủ ở lại.

Đợi đến khi mầm tiên của các kỳ Trắc Linh Đại Hội trưởng thành, đích thật là hình thức ban đầu của một thế lực vui vẻ phồn vinh.

Phụ cận Hồ Kính Nguyệt cũng không có ai.

Có lẽ dù là người không thích đấu pháp thì cũng phải hướng đảo chủ tỏ ra chút trung thành.

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi đi lên núi Song Tử Tây.

Ở phụ cận núi Song Tử Tây, lại có một tầng mê vụ.

"Cấp một hạ phẩm - Mê Huyễn Trận sao?"

Phương Tịch hơi kinh ngạc: "Hoa đạo hữu thật sự đã tích lũy được một Sáo trận sao?"

Hắn thấy trận pháp này, không khỏi hơi ngứa tay, phóng thần thức ra, bắt đầu tìm kiếm chỗ yếu kém.

Trận pháp này có phẩm cấp thấp, lại là Tử trận kém nhất, tìm kiếm sơ hở của nó không làm khó được Trận Pháp sư Phương Tịch.

Một lát sau, hắn đã bước vào trong mê vụ, khi thì tiến lên, lúc thì lui lại...

Sau khi đi thêm hai bước, trước mắt hắn đã rộng rãi sáng sủa, đã bước vào một sơn cốc bốn phía có hương hoa.

"Ngươi là ai?"

Phương Tịch đang chấp tay thưởng thức hoa cỏ, một giọng nói thanh thúy dễ nghe chợt vang lên.

Hắn cúi đầu xem xét, đã thấy được một tiểu nữ hài có gương mặt bánh bao, trắng nõn, trên đầu cột hai búi tóc, mặc một bộ nhu quần nhỏ màu trắng, nhìn rất đáng yêu, đôi mắt to đen tỏa sáng, tò mò đánh giá từ trên xuống dưới.

"Ta sao..."

Khóe miệng Phương Tịch nở nụ cười: "Ta là đại thúc của ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận