Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 919: Bảng Phong Thần

Trong động phủ linh mạch.
Mai Trường Không cảm thấy tu luyện có thành tựu nên thật sự rất mừng rỡ.
"Với tuổi của ta bân giờ, dù được truyền thụ công pháp Tiên đạo thì đời này cũng vô vọng Trúc Cơ... Không ngờ công tử lại có bản lĩnh tạo linh mạch..."
Lão ngồi xếp bằng, đôi mắt sáng rực: "Như vậy dù Trúc Cơ, gia tăng tuổi thọ thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc không có hi vọng."
Tiên đạo quý sinh, mỗi lần đột phá đại cảnh giới thì thọ nguyên đều tăng rất nhiều.
Mai Trường Không siết chặt hai quyền, nhớ lại mấy thuật pháp bổ sung trong Hỗn Nguyên Quyết, thầm nghĩ: "Phải học mấy loại pháp thuật, sau này lại tìm tên Tào tặc kia gây phiền phức... Chỉ một tên Huyện thừa, sau khi Trúc Cơ xong sẽ có thể giết được..."
Đúng lúc này lão chợt cảm nhận được một trận đất rung núi chuyển.
Tiểu trận pháp bổ sung trên linh mạch lại trực tiếp mở ra, hiện ra kỳ cảnh sơn thần chính vị kim quang phổ chiếu.
"Đây..."
Mai Trường Không vừa ra khỏi động phủ lập tức sững sờ, lão cũng không biết mình có nên đi báo với công tử hay không.
Trước khi công tử đi cũng không bàn giao gì cả...
Đúng lúc này lão lại nhìn thấy bách thú triều bái sơn thần vội tán ra, chỉ có mấy loại tinh quái như bạch hổ, bạch lộc, còn có mấy con hỉ thước, sóc chạy như điên vào trong núi.
"Đây là..."
Dù sao Mai Trường Không cũng từng là đạo sĩ nên lão biết được rất nhiều bí mật của Thần đạo: "Sơn thần chính vị đang triệu tập tinh quái bản sơn... Ta là kẻ tu hành hình như cũng nằm trong đó?"
Trong nhất thời, Mai Trường Không có chút chần chừ.
Lực lượng thần chích rộng lớn như núi, như biển, uy của thần chích sâu như uyên như ngục.
Thần linh gọi không thể không đi.
Nhưng công tử của mình không ở đây phải làm sao đây?
Rất nhanh đã có một con vẹt bay đến, nó kêu lên: "Tu sĩ... Sơn thần gọi... Tu sĩ... Sơn thần gọi..."
Nó dường như chỉ biết nói mấy từ này nhưng Mai Trường Không lại cười khổ, lão biết bản thân đã bị sơn thần phát hiện, nói không chừng ngay cả linh mạch cũng bị lộ.
Lúc nào lão không còn cách nào, chỉ đành đi theo con vẹt này đến chỗ nào đó trên Hắc Vân Sơn.
Ào ào ào!
Suối nước chảy róc rách, một bãi cỏ hiện ra, trên đó có chim hót, hoa nở, một thần chích thiếu niên, tướng mạo uy nghiêm, ngồi trên một tảng đá xanh.
Bạch hổ, bạch lộc, thậm chím hoẵng, hồ ly đôi mắt linh động đều đang cung kính nằm sắp xuống, cũng không có ý định săn đuổi nào.
Trên một cái cấy xiêu vẹo cách đó không xa có rất nhiều chim đậu.
Nhìn kỹ lại đều là những tiểu yêu quái tu luyện có thành tựu trên núi.
Con vẹt kia vỗ cánh cũng đáp xuống cái cây kia.
Mai Trường Không nhìn thấy thiếu niên thần chích thì lòng chợt chấn động.
Lão cũng có kiến thức rộng rãi, lúc này chỉ mới gặp là lòng của lão đã trống rỗng, hiển nhiên thần chích này tuyệt đối không phải loại như Thành Hoàng thất phẩm có thể sánh được.
Nếu thật sự động thủ thì lão chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Cũng may đối phương vẫn chưa chú ý đến lão, Mai Trường Không vội lách vào một bên, xen lẫn với mấy con bạch viên rồi đứng yên.
Không bao lâu sau, chỉ thấy thiếu niên sơn thần chậm rãi mở miệng: "Ta chính là thần linh do trời sinh đất dưỡng, được thiên ân làm sơn thần bản sơn..."
Tất cả bách thú đều cúi đầu như đang triều bái.
Phương Tịch khoát tay áo: "Thôi... Chỉ là ta mới lập thần phủ nên cần một số nô bộc, trong các ngươi kẻ nào muốn làm thì tiến lên trước một bước."
Thần sắc Mai Trường Không nghiêm nghị, lão chắc chắn sẽ không bước lên.
Nhưng một con bạch viên nhỏ ở bên cạnh lão mắt xoay tròn rồi lập tức tiến lên một bước, chắp hai tay lại.
Ngoài ra còn có một con sóc, một con bạch lộc.
"Ừ."
Phương Tịch đảo một vòng rồi phất tay đánh ra ba đạo kim quang.
Ba đạo kim quang này chia ra rơi lên người của sóc, bạch lộc và bạch viên.
Ba yêu lập tức lăn một vòng thì đã hóa thành hình người, sóc có dáng vẻ như tiểu lão đầu nhân tộc, vóc dáng thấp bé như một quản gia.
Bạch lộc thì hóa thành một thiếu nữ yểu điệu mặc váy trắng, đôi mắt linh động.
Cuối cùng là bạch viên lại hóa thành đồng tử, dường như nó đã luyện hóa xương ngang cổ họng nên mừng rỡ bái tạ: "Đa tạ quân thượng!"
Lúc này những tinh quái còn lại mới kịp phản ứng, sơn thân cho ba tên này chỗ tốt to lớn như vậy thì không khỏi vô cùng hối hận.
Phương Tịch nhìn lướt qua, hắn biết nếu luận về căn cốt thì bạch viên tốt nhất, bạch lộc thứ hai, sóc kém nhất.
Lúc này hắn chỉ vào bạch viên: "Ngươi dẫn theo hai người còn lại đi quét dọn động phủ cho bản tọa..."
"Dạ!"
Tiểu đồng bạch y xoay tròn mắt rồi lạp dập đầu, lớn tiếng nói: "Xin sơn thần lão gia ban tên!"
"Bạch Đồng Tử."
Phương Tịch đặt đại rồi cho tinh quái lui ra, cuối cùng lại nói: "Tu sĩ kia ở lại..."
Trong nháy mắt Mai Trường Không dựng đứng lông tơ, lúc này lão chỉ đành đứng tại chỗ, trong lòng bách chuyển thiên hồi.
Lúc này những tinh quái đã đi hết, Phương Tịch nhìn lão nô này thì lại cười lên: "Đừng lo lắng... Bản tôn chính là thần linh trời sinh đất dưỡng, không có liên quan gì với Đạo Đình, ngươi có phải tội phạm bị Đạo Đình truy nã hay không cũng không liên quan gì với bản tôn?"
Mai Trường Không lập tức trừng to mắt, không biết mình đã tiết lộ sơ hở lúc nào.
Phương Tịch cười nói: "Bản tôn cũng xem như hảo hữu của công tử nhà ngươi, trước khi hắn ra ngoài đã nói rõ tình hình với bản tôn... Động phủ linh mạch kia vốn là chỗ bản tôn cho phép."
"Thì ra là vậy..."
Mai Trường Không đã nắm chắc: "Thì ra là hảo hữu của công tử... Hù chết lão nô rồi."
"À, bây giờ công tử của ngươi có chuyện quan trọng nên giao ngươi cho bản tôn... Bây giờ cũng đúng lúc bản tôn đang thiếu nhân thủ."
Phương Tịch nhẹ nhàng điểm một cái, một điểm kim quang hiện lên, sau đó hóa thành mấy khối kim tiền rơi xuống bên cạnh Mai Trường Không: "Bản tôn mới chính vị sơn thần nên muốn luyện chế thần khí, chỗ này là một số vật cần thiết, ngươi đi thu thập đi."
Hắn tiếp tục điểm lần nữa, một đạo kim quang chui vào hai mắt của Mai Trường Không.
Trong thức hải của Mai Trường Không có từng vật phẩm hiện ra, đa phần cũng không quá quý hiếm nhưng phải bỏ công sức mới thu thập được.
Lão cười khổ rồi chắp tay trả lời: "Lão nô xin nghe lệnh của sơn thần."
"Ừ, ngươi làm việc cho bản tôn thì ta đương nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt."
Phương Tịch cười ha ha rồi ném qua một cái bình ngọc: "Trong này có một bình Hoàng Long Đan, có ích khi Luyện Khí, ngươi xuống núi thu thập vật tư không thể đả tọa trong động phủ linh mạch, ảnh hưởng đến tiến độ tu hành, mỗi này luyện hóa một viên đan này thì không những bù được công sức đả tọa mấy tháng mà còn có diệu dụng độ phá bình cảnh..."
Nếu tu tiên thì sao không nuốt đan dược được?
"Đa tạ sơn thần đã trọng thưởng!"
Nghe nói Hoàng Long Đan còn có hiệu quả trùng kích bình cảnh thì Mai Trường Không không khỏi sáng mắt lên rồi hành lệ bái tạ, lui đi.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì gật nhẹ đầu.
Trong kim quang lóe lên, hắn đã thi triển thuật độn thổ chui vào động phủ trong lòng núi.
Sau khi giao cho bọn Bạch Đồng Tử đi mở thông đạo, xây dựng động phủ thì hắn lập tức bế quan.
...
"Lực lượng thần chích..."
Phương Tịch ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cảm nhận được mỗi ngày không cần phải thổ nạp, tự nhiên có một cỗ linh cơ giáng xuống, bị Thần vị Tòng Tứ Phẩm Hắc Vân Sơn Sơn Thần luyện hóa thành thần lực thì lòng không khỏi khẽ động: "Đúng là pháp môn tiện lợi..."
"Ngoài ra ta chỉ có Thần vị, vẫn chưa thụ Đạo Lục, thật sự rất tiêu dao tự tại, chỉ cần không rời khỏi Hắc Vân Sơn... Đáng tiếc..."
Động tĩnh tấn thăng thành thần quá lớn, Đạo Đình không thể nào không biết.
Lúc này nói không chừng đặc sứ đã lên đường rồi.
Đạo Đình chính là triều đình Thần đạo nên tốc độ phản ứng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, tốc độ đi đường càng khó mà tưởng tượng được.
Nếu đổi thành vương triều phàm nhân ở kiếp trước thì chuyện xử lý biên thùy sẽ phải kéo bài mấy tháng hoặc mấy năm.
Nhưng ở đây tuyệt đối không phải vậy.
"Vẫn phải nhanh chóng luyện chế thần khí..."
Phương Tịch thì thào rồi vung tay lên, ba mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân hiện ra.
Ánh mắt của hắn chủ yếu đặt trên tàn phiên kia rồi lại nhìn hai món còn lại.
"Thần đạo mượn pháp tắc thiên địa, Tiên Phủ Kỳ Trân cũng vậy... Ba mảnh vỡ này có cấp bậc khá cao nên cũng có thể dung nhập vào trong thiết kế thần khí của ta."
Thông thường thì thần khí của sơn thân gần như đều là 'Sơn thần đại ấn', vừa có thể tuyên cáo chấp chưởng quyền hành một phương, lại rất thích hợp làm pháp khí đập người.
Nhưng mà trong ý tưởng của Phương Tịch thì thần ấn chỉ là lựa chọn cuối cùng.
Thứ hắn thật sự muốn tạo ra đương nhiên là...
"Bảng Phong Thần!"
"Không có vật này dù Thần đạo ở Hãm Không Đảo rất thịnh cũng không thể nào hiệu lệnh được vạn thần..."
Khóe miệng Phương Tịch vẽ ra sự vui vẻ.
Từ sau khi thiên tứ thần thức thì hắn đã biết được rất nhiều chuyện.
Tỉ như...
Bây giờ chức vị Tòng Tứ Phẩm Hắc Vân Sơn Sơn Thần cũng có thể không ngừng tăng lên.
Chỉ cần tích lũy đủ thần lực là được.
Dường như hạn chế thần phẩm đã chợt biến mất.
"Chẳng lẽ... Đây chính là sự khác nhau giữa thiên tứ thần chức và Đạo Đình sắc phong, hương hỏa hội tụ mà thành sao?"
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.
Nhưng mà chuyện này đối với hắn đương nhiên là chuyện tốt!
Thần phẩm có thể không ngừng tăng lên, còn có thể không ngừng phan ra thần chức hạ vị, đại biểu kế hoạch Thần đạo của hắn có thể phổ biến được.
"Đạo Lục... Thần vị, ha ha..."
Nghĩ đến những Tiên Thiên Thần Chích thụ Đạo Lục cũng không thể tấn thăng, từ đó nhất định phải nhận được sắc phong của Đạo Đình thì mới có thể tăng thần phẩm, Phương Tịch càng xác định Đạo Lục không phải thứ gì tốt.
"Nhưng mà ai cũng chán ghét Đạo Đình nhưng đều muốn trở thành Đạo Đình... Ta tế luyện Bảng Phong Thần cũng không phải vì vậy sao? Đại ca cũng đừng cười nhị ca..."
Phương Tịch há to miệng, một đạo thần quang xuất hiện cuốn mảnh vỡ kỳ phiên vào trong cơ thể của hắn.
Thần chích luyện chế thần khí đương nhiên không cần dựa theo phương pháp luyện khí của tu tiên giới, chỉ cần không ngừng hấp thu các loại tài liệu vào trong cơ thể, lại trải qua thần hỏa nung đốt, thần lực tự động dựng hóa, cũng thích hợp với loại tàn thủ luyện khí như hắn!
Theo góc nhìn của hắn thì dùng thuật luyện khí của Thần đạo tế luyện ba mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân sẽ có khả năng thành công rất lớn.
Đương nhiên có thể sẽ cần thời gian rất lâu, còn cần mình không ngừng tấn thăng thần phẩm.
Chính nhất phẩm cũng chưa đủ, ít nhất cũng phải Thiên tước?
Phương Tịch bất chợt nghĩ đến gì đó mà lấy ra một thứ nữa.
Đây chính là một cái thạch ấn, trên đó dường như có một chút hoa văn, bên ngoài có vết nứt, triện văn ở dưới đáy đã mơ hồ từ lâu.
"Bảo vật thần đạo có thể giúp tu sĩ đột phá Đạo Luật... Trước đó ta cũng không nhìn rõ được lai lịch cụ thể."
Dù sao trước đó Phương Tịch cũng không phải người trong Thần đạo, lúc này hắn nghĩ đến trước khi Bảng Phong Thần thành thì lấy cái ấn này ra dùng tạm.
Hắn rót vào một tia thần lực nhưng thạch ấn vẫn không phản ứng gì...
"Đây..."
Phương Tịch co rụt tròng mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận