Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 740: Thanh Tang

Hô!
Một tấm linh thảm như dùng lông vũ bện thành bay giữa không trung, trên đó có ba vị tu sĩ ngồi xếp bằng.
"Món linh bảo phi hành này của lão tổ tông thật sự là phi hành tuyệt tích, e là không đến hai canh giờ thì đã có thể đến Phường Thị Thanh Tang."
Vương Bản Sơ xu nịnh.
Thần sắc Phương Tịch thì thản nhiên, linh bảo Phi Vũ Thảm này cũng không biết là hắn mò ra từ trong túi trữ vật của tu sĩ xui xẻo nào, bởi vì nó còn có chút tác dụng nên hắn không bán đi hoặc ban thưởng cho thuộc hạ.
Lúc này lấy ra dùng lại đúng lúc.
Đôi mắt của hắn như nhắm mà không nhắm, hắn đang suy tư tin tức của Huyền Minh Uyên trong khoảng thời gian này.
"Ngự Long Tông bị điệt thì ta cũng không thấy lạ chút nào, vốn dĩ nội tình của tông này đã không quá sạch sẽ, chính là 'Long Ngự Tông', lại gặp phải Tiên Phủ mở ra ở hải ngoại, dưới lợi ích to lớn như vậy thì đương nhiên địa đầu xà sẽ bị giết trước!"
"Cường long sang sông quá nhiều nên thực lực Hóa Thần ở bản đại cũng bọ đả kích, nghe nói Thanh Âm Phường cũng đã suy sụp rồi..."
Nhớ đến năm đó Loan Băng Tiên Tử còn từng đến tìm lão tổ Vương gia, hình như là muốn thương nghị đối sách một phen.
Nhưng dù Phương Tịch có chút giao tình với người này nhưng an nguy bản thân vẫn quan trọng hơn nên đương nhiên hắn đã không chút do dự mà bỏ chạy, cũng xem như đã lừa người này.
Dù như vậy thì trong lòng của hắn cũng không có chút áy náy nào.
Dù sao năm đó cũng không có minh ước, hơn nữa đối phương chỉ mời thương nghị.
Tu sĩ cấp cao như vậy thì hậu thủ giữ mạng không ít, không cần quá lo lắng.
'Cũng tỷ như Ngự Long Tông, mặc dù bị diệt, thậm chí ngay cả tông chủ Hóa Thần viên mãn cũng chiến tử nhưng con lão long Phản Hư kia lại biến mất không còn tăm tích, chắc là đã chạy vào Huyền Minh Uyên...'.
Tu sĩ Phản Hư rất khó giết, đối với chuyện này Phương Tịch cũng thấu hiểu rất rõ.
Lúc trước nếu bản tôn Trường Thanh Tử một lòng chạy trốn giữ mạng thì e là hắn chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Thậm chí nếu không phải y chủ động đoạt xá thì hắn thật sự không nắm chắc có thể nhất kích tất sát.
'Mặc Môn quá bí ẩn, hai người này cũng không biết, xem ra... Phải đi tìm thế lực chuyên tình báo để hỏi một chút.'.
Phương Tịch thầm nghĩ.
Không được bao lâu, một linh sơn xanh biếc đã xuất hiện ở chân trời rồi càng lúc càng lớn hơn.
Từng đạo độn quang hội tụ, dòng tu tiên giả xung quanh rất rộn ràng, khiến Phương Tịch như trở lại Phường Thị Không Tang lúc trước.
Hắn khống chế Phi Vũ Thảm dừng ở bên ngoài phường thị.
"Ân cứu mạng của tiền bối, mãi mãi không quên, sau này có sai khiến, tiểu nữ muôn lần chết không chối từ."
Tạ Tiên Tử nhẹ nhàng thi lễ rồi cáo từ.
Phương Tịch nhìn bóng lưng của người này, khóe miệng hơi câu lên: 'Nếu ta chỉ là Kết Đan thậm chí Trúc Cơ thì cũng không biết người này sẽ thế nào, tỉ lệ lớn là tiện tay ban cho một cọc cơ duyên, sau đó chấm dứt ân oán?'.
Tu tiên giới chính là như thế, cũng không có chuyện gì hay để nói.
Vương Bản Sơ ở bên cạnh nhìn Phương Tịch, vẻ mặt đầy sự chờ mong: "Có phải lão tổ sắp trùng kiến Vương gia không? Bản Sơ nguyện ra sức trâu ngựa!"
Lão thật sự rất hi vọng Vương gia được trùng kiến, như vậy thì lão sẽ có chỗ dựa, cuộc sống và tu hành sau này cũng có thể yên ổn hơn rất nhiều.
"Bây giờ còn khó nói, trước xem thế cục gần đây như thế nào đã..."
Phương Tịch khoát khoát tay.
Mặc dù hắn có phù lục và pháp khí huyết mạch đặc thù, có thể triệu tập rất nhiều tộc nhân Vương gia đã mai danh ẩn tích lần nữa nhưng trước mắt hắn vẫn chưa có dự định như vậy.
Lần này hắn trở về cũng chỉ xem thử xem có thể nhặt được tiện nghi gì không, sau đó tìm một nơi tu hành, đột phá đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn lại tính toán đột phá Phản Hư!
"Ngươi quen chỗ này hơn ta, trước hết đến nơi mua bán tin tức đi."
Tóm được một tên khổ lực nên đương nhiên Phương Tịch sẽ dùng không chút nào khách khí.
"Tin tức tình báo... Phải là Bát Phong Lâu linh thông tin tức nhất."
Vương Bản Sơ suy tư một phen rồi đưa ra đáp án.
Một lát sau.
Trong căn phòng xa hoa nhất Bát Phong Lâu, Phương Tịch đang ngồi ngay ngắn thưởng trà.
Ở trước mặt hắn là lâu chủ Bát Phong Lâu một mực cung kính đứng đó là một tu sĩ Nguyên Anh họ Trang.
"Tiền bối muốn hỏi gì? Vãn bối nhất định không biết không nói, biết gì sẽ nói hết."
Tu vi của Trang lâu chủ ở khoảng Nguyên Anh sơ kỳ, thọ nguyên cũng đã qua hơn phân nửa, hiển nhiên là loại tu sĩ vô vọng Hóa Thần, thậm chí đã từ bỏ tu hành từ lâu.
"Trước nói một số chuyện về Tiên Phủ ở hải ngoại đi, nói từ Phường Thị Không Tang..."
Phương Tịch nhấp một ngụm linh trà rồi thuận miệng phân phó.
"Dạ!"
Nguyên Anh họ Trang cung kính đáp ứng, y sắp xếp suy nghĩ một phen rồi mới mở miệng nói: "Năm đó Phường Thị Không Tang bị Hắc Triều càn quét, sau đó lại có hoang thú 'cự côn' Phản Hư như vậy xuất hiện, còn có một con Chân Giáp Kình, Con kình này giấu tọa độ Tiên Phủ hải ngoại trong thần niệm, dùng kình ca truyền đi... Khiến ai ai cũng biết Tiên Phủ ở hải ngoại."
"Lúc đó còn có hai vị tu sĩ Phản Hư xuất thủ..."
"Khoang đã... Hai vị? Phương Tịch đặt chén trà xuống.
Năm đó lúc hắn hạ giới vẫn chỉ nghe nói có một vị tu sĩ Phản Hư xuất thủ.
"Đúng vậy... Năm đó có Tam Kiếm Linh Quân của Tinh Thần Tông ngăn cản con cự côn Phản Hư kia, sau đó lại có Tử Phong Linh Quân xuất thủ, muốn chém giết con Chân Giáp Kình kia... Nhưng lại để nó mượn địa lợi Hắc Triều, trả đại giới trọng thương mà trốn về Huyền Minh Uyên... Nhưng cuối cùng Phường Thị Không Tang bị cự côn va chạm, ngọc thạch câu phần..."
Nguyên Anh họ Trang nói đến đây cũng vô cùng tiếc nuối: "Sau khi Hắc Triều qua đi, Huyền Minh Uyên lại mở rộng lần nữa, mà tin tức Tiên Phủ truyền ra nên có không ít thế lực Phản Hư phái người đến, quả thật là rất náo nhiệt... Hơn nữa cũng không thiếu đấu pháp, Ngự Long Tông bị vạch trần chuyện dung túng ác giao vô cớ thôn phệ Nguyên Anh của tu sĩ nên đã lập tức bị diệt môn, thế lực Phản Hư này bị diệt chính là chuyện lớn nhất trong vạn năm qua của chúng ta..."
"Nghe nói lúc đó có hơn mười vị tu sĩ Phản Hư tề tụ ở Huyền Minh Uyên, dù con đại côn kia cũng chỉ dám trốn ở Huyền Minh Hải Nhãn gần đó mà không dám ra ngoài... Rất nhiều đại năng Phản Hư liên thủ thăm dò Tiên Phủ, tử thương thảm trọng... Trận pháp trong Tiên Phủ kia, ngay cả tu vi của tu sĩ Phản Hư cũng bị suy yếu, mặc kệ là tu sĩ Hóa Thần hay Phản Hư, sau khi tiến vào điều bị áp chế chỉ còn tu vi Kết Đan..."
Trên mặt Nguyên Anh họ Trang hiện ra một nụ cười khổ: "Mà nơi hạch tâm của Tiên Phủ có khôi lỗi thủ hộ, mà còn là cấp bốn, nó không bị trận pháp của Tiên Phủ hạn chế, nghe nói lúc đó đã có mấy bị tu sĩ Phản Hư chết dưới tay con khôi lỗi này..."
"Đây thật là..."
Phương Tịch có chút im lặng.
Đại năng Phản Hư uy phong cỡ nào? Dù ở Địa Tiên giới thì cũng có thể rong ruổi ở trong cương vực của nhân tộc.
Kết quả một khi đi sai bước nhầm, vậy mà uất ức chết trong tay của khôi lỗi cấp bốn, chuyện này gọi là gì?
"Chuyện này quá lớn, thậm chí còn kinh động đến vị tu sĩ Hợp Thể của Tinh Thần Tông... Nghe nói vị đại năng này cũng từng đến Huyền Minh Uyên, còn ra tay một lần."
Nguyên Anh họ Trang thần thần bí bí nói:
"A? Kết quả thế nào?" Trong lòng Phương Tịch hơi động.
Tu sĩ Hợp Thể đã tính là chiến lực đỉnh tiêm của nhân tộc, Đại Thừa không ra thì đó chính là tồn tại có thể quyết định được vận mệnh của nhân tộc.
"Nghe nói vị đại năng Hợp Thể kia đã thi triển bí bảo nào đó, rung chuyển Tiên Phủ... Sau đó đã phiêu nhiên rời đi!"
Nguyên Anh họ Trang trả lời cẩn thận từng li từng tí.
'Đó chẳng phải là vẫn chưa giải quyết sao? Được rồi... Đây cũng là do Tôn giả kiêng kị.'.
Phương Tịch cười thầm trong lòng.
Bây giờ hắn cũng biết Tiên Phủ kia chính là vật từ Chân Tiên giới rơi xuống, nói không chừng còn mang theo cấm chế của Tiên gia.
Mặc dù tu sĩ Hợp Thể nhân tộc ở trong Địa Tiên giới chính là đại năng tuyệt đỉnh nhưng đối mặt với linh cấm của Tiên gia cũng chưa chắc làm gì được.
Thậm chí y còn không dám xâm nhập tiên phủ, nếu không bị tu sĩ cảnh giới thấp ám toán, vậy thì thật sự tức ói máu rồi.
"Nhưng sau đó Tinh Thần Tông cũng phái người đến xây dựng Phường Thị Thanh Tang này... Đồng thời còn tuyên bố, cấm chế của Tiên Phủ đã bị vị đại năng kia đánh ra sơ hở, cách mỗi ba trăm sáu mươi lăm năm đủ chu thiên thì cấm chế của Tiên Phủ sẽ tạm thời mất hiệu lực một thời gian, đến lúc đó tu sĩ tiến vào sẽ không bị suy yếu tu vi..."
Nguyên Anh họ Trang nói.
"A?"
Chuyện xoay chuyển tình thế này khiến Phương Tịch cũng phải kinh ngạc.
'Xem ra tu sĩ Địa Tiên giới vẫn còn có chút bản lĩnh...'.
'Ba trăm sáu mươi lăm sao? Bây giờ những tu sĩ cấp cao kia đã tạm thời đi rồi nhưng chắc chắn sẽ để lại thám tử và nhãn tuyến... Chờ vừa đến ngày mở ra thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cao tu tụ tập...'.
Dần dần hắn đã có ý muốn rời khỏi đây.
Dù sao bây giờ Huyền Minh Uyên đã thành nơi thị phi, cực kỳ không phù hợp với tâm tư muốn khiêm tốn phát triển của hắn.
Sự hấp dẫn của một tòa Tiên Phủ quá lớn!
Lần này là thời gian ngắn ngủi, mấy trăm năm nữa nói không chừng tu sĩ Hợp Thể ngoại vực cũng có thể chạy đến.
'Trước liên lạc với mấy mối quan hệ cũ một phen, xem tình hình sao đã...'.
'Qua một thời gian nữa thì lập tức đi thẳng một mạch...'.
Với sự rộng lớn của Địa Tiên giới thì có rất nhiều nơi phù hợp với tâm tư của Phương Tịch.
'Phải tìm một nơi phù hợp để đột phá Phản Hư...'.
Mặc dù tu sĩ đến cấp Hóa Thần, có thể dẫn động thiên địa linh lực nên yêu cầu với linh mạch khi đột phá cũng không cao.
Nhưng nếu có một tòa Tiên Phủ dồi dào linh khí, thậm chí dùng tiên ngọc lót thành thì sau khi đột phá đại cảnh giới Phản Hư vẫn là trợ lực không nhỏ.
Phương Tịch đặt chén trà xuống, lại thuận miệng hỏi tình hình của Huyền U Thương Hội, Loan Băng Tiên Tử thì lúc này đã hiểu rõ trong lòng: "Đa tạ tiểu hữu đã nói cho ta biết... Không biết phí tổn bao nhiêu?"
"Đâu có, đâu có, tiền bối có thể đến bản lâu nghe tin tức chính là vinh hạnh của Bát Phong Lâu ta rồi!"
Vẻ mặt Nguyên Anh họ Trang như có sự vinh quang: "Không nên lấy chút tiền nào..."
"Cuộc đời của lão phu, thứ không thích nhất là nợ nhân tình."
Phương Tịch hừ lạnh, linh áp của tu sĩ Hóa Thần cũng theo đó mà đến khiến Nguyên Anh họ Trang toàn thân run rẩy, y chỉ cảm thấy bí mật từ chỗ sâu nhất của bản thân cũng bị nhìn thấu.
Đến khi y lấy lại tình thần thì phía trước đã không còn bóng người, chỉ có trên bàn, bên cạnh linh trà lượn lờ khói trắng có một khối linh thạch cực phẩm.
Tu sĩ Nguyên Anh họ Trang cười khổ rồi thu linh thạch lại.
Y thật sự không có ý đồ xấu gì chỉ là muốn bán một cái nhân tình nhỏ cho vị lão tổ Vương gia này mà thôi.
Dù đối với những tu sĩ cấp cao thì ân tình thường càng quý hơn.
Y ra khỏi phòng, sai người đến thu dọn, trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ không thôi: 'Sao lão tổ Vương gia này cho ta cảm giác còn kinh khủng hơn cả Đại cung phụng trong lâu vậy? Chẳng lẽ... Trong khoảng thời gian lão tổ Vương gia biến mất lại chính là đi tấn thăng sao?'.
Đây cũng là một nút thắt nhò mà Phương Tịch cố ý lưu lại.
Dù sao tương lai lão tổ Vương gia vẫn phải đột phá cảnh giới Phản Hư, tu vi dần dần tăng lên.
Trước đó người này chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nên hắn mới lộ ra linh áp và tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Mà chờ một khoảng thời gian nữa hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận đột phá hậu kỳ.
Rồi sau nữa, chính là thành tựu Phản Hư!
Cũng không biết nếu người Vương gia biết được thì trong lòng sẽ có cảm nghĩ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận