Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 872: Tiên Thiên Nhất Khí

"Bản nhân nguyện ý phát lời thề đạo tâm!"
Bạch Ngọc Sinh vừa nhanh chóng chạy trối chết, vừa nhìn Phương Tịch đang nhàn nhã cưỡi Tiểu Huyền Quy đi bên cạnh mà cắn răng nói.
"Đối với tu sĩ như chúng ta, chỉ cần không quan tâm đạo đồ thì lời thề đạo tâm không đáng kể chút nào, đạo hữu chớ đùa."
Phương Tịch cười lạnh một tiếng.
Bạch Ngọc Sinh vội giải thích: "Tu sĩ Nho đạo chúng ta khác với những tu sĩ khác, nếu thề với bản mạng nho khí mà vi phạm thì bản mạng nho chắc chắn tiêu tán, thân bị trọng thương."
"Thì ra còn có bí ẩn như vậy sao? Đáng tiếc... Ta vẫn không tin."
Phương Tịch liếc mắt nhìn lão tổ cấp bảy của Thạch Tộc không ngừng đến gần thì cười nói: "Chi bằng ngươi ký phần U Minh chi khế này, tiện thể đưa tàng bảo đồ cho bản nhân giữ thế nào?"
Với quan hệ của hắn và Vân Hi Tiên Tử thì đương nhiên rất dễ dàng nói đối phương tạo thêm mấy phần văn thư khế ước.
U Minh chi khế đối với tu sĩ Phản Hư vẫn có lực ràng buộc rất tốt.
"Cũng được..."
Bạch Ngọc Sinh nhanh chóng quyết đoán, lúc này y cắn chót lưỡi phun một ngụm tinh huyết lên văn thư mà Phương Tịch lấy ra.
Cùng lúc đó, y cũng đưa một thư quyển kỳ lạ dùng dây leo và lá bện thành cho Phương Tịch: "Vật này chính là tổ tiên của ta truyền lại... Nghe nói là do Thất Bảo Thượng Nhân tự tay chế tác, rất khó làm giả..."
"Cũng có khí tức của linh thực cấp bảy."
Phương Tịch gật đầu rồi ném qua một tấm Đại Hư Không Na Di Phù.
Bạch Ngọc Sinh nhìn Phương Tịch một chút rồi khởi động Đại Hư Không Na Di Phù, thân hình chẳng mấy chốc đã biến mất trong ngân hà.
Đối với chuyện sau đó tụ hợp với hai người này thế nào thì Phương Tịch cũng không lo.
Dù sao hắn cũng đã để lại tin tức trong phù lục.
Lúc này hắn nhìn lão tổ Thạch Tộc ở phía sau đang đến gần thì lại híp mắt.
Trong hai con ngươi của hắn có màu xanh biếc vừa lóe lên đã biến mất.
"Ách... Thì ra thọ nguyên của Thạch Tộc lại dồi dào như vậy, đã quấy rầy rồi."
Sắc mặt Phương Tịch co lại, định quay người bỏ đi.
Thạch Tộc luôn dùng da dày thịt béo nổi tiếng, có kháng tính rất cao với các loại pháp thuật ngũ hành và công kích thần thức.
Lại thêm thọ nguyên dài như vậy mà còn là tồn tại cấp bảy nữa.
Phương Tịch cảm thấy mình không thể nào hạ được đối phương nên cũng không muốn tốn công sức gì.
"Chạy đi đâu!"
Thấy hắn cũng chuẩn bị nghênh ngang bỏ đi thì lão tổ Thạch Tộc nổi giận gầm lên một tiếng rồi chợt há miệng phun ra một bảo vật như viên thạch châu.
Một tầng quang huy xuất hiện khiến độn tốc của gã bạo tăng.
Nhưng khi nhìn thạch châu xuất hiện vết nứt thì trên mặt của lão tổ Thạch Tộc cũng hiện ra vẻ đau lòng, hiển nhiên gã làm vậy đã phải trả giá không nhỏ.
Nhưng mà lúc này lão tổ Thạch Tộc đa đến gần trong vòng trăm dặm, gã chợt nắm năm ngón tay lại, trên người lóe lên đường vân tím rồi vung ra một quyền.
Ầm!
Thiên địa tối đi như có cánh tay đá hư ảo hình thành ở giữa không trung, trong nháy mắt đánh tới!
Phương Tịch khép bàn tay phải lại rồi đánh ra một chưởng.
Thiên Yêu Chân Thân phát lực mạnh mẽ, một cỗ cự lực khôn cùng xuất hiện đánh lên cánh tay đá trên hư không.
Thiên địa chợt vang lên tiếng nổ.
Có bột phấn tím óng ánh rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này lão tổ Thạch Tộc kinh nghi bất định mà thả chậm độn quang lại.
"Sao lão tổ lại khinh người quá đáng?"
Phương Tịch hét lên, quanh thân xuất hiện Vạn Yêu Giáp, hư ảnh tứ đại Chân Linh gầm thét rồi chợt hội tụ trên cánh tay phải của hắn.
Hắn phất tay đấm ra một quyền, giữa thiên địa có tiếng long ngâm phượng minh đi theo, ánh sáng bốn màu hóa thành quyền ảnh, chỉ một quyền đã đánh lão tổ Thạch Tộc lún xuống mặt đất!
"Lão tổ! ?"
Thạch tộc nhân cấp sáu ở xung quanh cực kỳ hoảng sợ.
Phương Tịch thì ngạo thị toàn trường khiến rất nhiều Thạch tộc nhân cấp sáu cũng không dám nhìn thẳng.
Hắn cười lên rồi cũng bóp nát một tấm Đại Hư Không Na Di Phù, sau đó biến mất trong tầm mắt của rất nhiều Thạch tộc nhân.
Ầm!
Gần như trong chớp mắt khi hắn biến mất thì mặt đất nổ tung, hiện ra một cái hố rất lớn.
Ở đáy hồ là lão tổ Thạch Tộc tử tinh đầy người: "Kẻ ngoại lai kia... Ở đâu rồi?"
Gã ngửa mặt lên trời gầm thét, có vẻ rất tức giận.
"Lão tổ ... Tên tu sĩ nhân tộc kia đã đi rồi."
Một Thạch tộc nhân cấp sáu nơm nớp lo sợ mà tiến lên bẩm báo.
"Đáng chết... Hắn chỉ luyện thể hơi mạnh một chút nhưng vẫn không đả thương lão phu được..."
Lão tổ Thạch Tộc gào thét: "Nếu ở lại sinh tử chiến thì người thắng cuối cùng chắc chắn là lão phu."
Một đám Thạch tộc nhân nhao nhao gật đầu.
Làm một đám dị tộc không quá thông minh hay nói là bướng bỉnh nên lý lẻ mà bọn chúng nhận thức rất cứng nhắc.
Đồng thời chuyện gì đã tin rồi thì tuyệt đối sẽ không thay đổi!
"Thánh thạch bị trộm... Nghi thức Thánh Lâm năm nay..."
Một Thạch tộc nhân hỏi thăm: "Chúng ta phải làm sao?"
"May mà vẫn còn dự phòng thánh thạch... Lần này lão phu sẽ đích thân trông chừng thánh địa."
Lão tổ Thạch Tộc nói: "Mấy tên tộc nhân trồng chừng trước đó phạt đi là đá kê chân... Một vạn năm!"
Mấy ngày sau.
Trong động phủ ở hắc thị.
"Đa tạ Vương đạo hữu đã cứu mạng..."
Thạch Tiên Tử yêu kiều khom người, ánh mắt nhu mì: "Thiếp thân thật sự không biết phải báo đáp thế nào..."
"Nếu Thạch Tiên Tử muốn báo đáp thì chia cho lão phu một nửa thu hoạch ở thánh địa của Thạch Tộc là được rồi."
Phương Tịch nhấp chút linh trà rồi thản nhiên nói.
Thạch Tiên Tử lập tức cảm thấy buồn bực trong lòng, cả nửa ngày cũng không nói ra lời.
Nếu lão tổ Vương gia này muốn báo đáp khác thì nàng còn cam tâm tình nguyện hơn.
Nhưng bây giờ nàng lại miễn cưỡng cười: "Thiếp thân cũng có ý này!"
Nàng lấy một cái hộp ngọc ra, sau khi mở ra thì trong đó là một khối đá màu lục.
Khối đá này chỉ to cỡ trứng ngỗng, lại mang theo sinh cơ bừng bừng, khiến người ta vừa nhìn đã biết nó không phải vật thường.
"Quả nhiên là thánh thạch của Thạch Tộc!"
Phương Tịch gật đầu, đã muốn đi cứu người thì hắn sao có thể không thăm dò rõ ràng tình hình chứ?
Sau khi thấy vật này thì hắn lập tức vui mừng cầm Tô Sinh Thạch lên rồi dùng móng tay vẽ một đường.
Xoẹt xẹt!
Khối đá này lập tức bị chia thành hai phần đều nhau.
Nhìn thấy cảnh này thì Thạch Tiên Tử đã không còn suy nghĩ gì nữa: "Không ngờ đạo hữu đã luyện thể đến cảnh giới này rồi... Tiên Tư thật sự xấu hổ..."
Phương Tịch thu nửa khối Tô Sinh Thạch, cũng không nói gì.
Dù sao khi những tu sĩ đến Hãm Không Đảo lần này nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa thì cũng không biết đã qua bao nhiêu năm.
Đến lúc đó hắn đã là tu sĩ Hợp Thể rồi nên cũng không quan tâm chút sơ suất nhỏ này.
'Tô Sinh Thạch này phối hợp với rất nhiều linh vật của dị tộc, cũng có thể bỏ thêm Long Huyết Phượng Tủy Hoa... Nấu thành Vạn Sinh Thang!'.
'Nó chính là bí dược tôi thể của yêu tộc, đã không có ai gom đủ tài liệu chính từ lâu rồi...'.
'Không ngờ ta lại có được cơ duyên như vậy!'.
'Xem ra thân thể có thể so với thể phách của yêu thú cấp bảy đã ở trong tầm tay!'.
Tâm tình Phương Tịch không tệ, hắn lại đàm huyền luận đạo với Thạch Tiên Tử mấy ngày rồi mới để đối phương đi, sau đó phóng Truyền Âm Phù ra.
Không bao lâu sau, một nho sinh trung niên đã đến bái phỏng, quả nhiên là Bạch Ngọc Sinh!
"Bạch đạo hữu thật sự là người đáng tin!"
Phương Tịch cười ha ha mời Bạch Ngọc Sinh vào động phủ.
"Ai... Tàng bảo đồ mà tổ tiên vẽ, sau hi vào bỉ cảnh sẽ có diệu dụng khác... Bản nhân thật sự không che giấu chuyện gì với đạo hữu."
Bạch Ngọc Sinh thở dài nói.
"Đã như vậy thì thảo luận chuyện bí cảnh một chút đi, không biết bí cảnh này ở đâu, khi nào mới mở ra?"
Ánh mắt Phương Tịch lóe lên mà hỏi thăm.
"Bí cảnh này tên là Thất Bảo Bí Cảnh, năm đó bắt đầu từ khi tổ tiên mang Thất Bảo Hồ Lô Đằng đi... Trong Thất Bảo Hồ Lô kia có một quả tên là Tiên Thiên Nhất Khí Tử Hồ Lô, sau khi nó thành thục sẽ sinh ra Tiên Thiên Nhất Khí, có tác dụng rất tốt khi tu sĩ đột phá đại cảnh giới, dù bình cảnh Hợp Thể cũng có chút hiệu quả, tổ tiên cũng nhờ có hồ lô này mới có thể đột phá cảnh giới Hợp Thể thuận lợi."
Bạch Ngọc Sinh cười khổ nói.
"Xem ra... Mục tiêu lần này của ngươi chính là Tử hồ lô này."
Phương Tịch có thâm ý nói.
"Không, mục tiêu của bản nhân chính là Dịch Kinh Tẩy Tủy Hoàng Hồ Lô trong Thất Bảo Hồ Lô... Trong quả hồ lô này thai nghén Tiên Thiên Linh Túy có thể giúp tu sĩ thoát thai hoán cốt, gần như có thần hiệu thâu thiên hoán nhật, có thể trị bách bệnh, giải bách độc, thậm chí còn có thể giúp phàm nhân không có linh căn sinh ra linh căn, ít nhất cũng từ Địa phẩm trở lên... Ngoài ra đối với các loại nan y ở tu tiên giới như Tuyệt Mạch Chi Thể Cửu Âm Băng Thể cũng có thần hiệu khởi tử hồi sinh."
Bạch Ngọc Sinh trả lời.
Xem ra hình như y có một người quan trọng đang cần gấp linh cơ trong Dịch Kinh Tẩy Tủy Hoàng Hồ Lô cứu mạng.
Phương Tịch không tỏ rõ ý kiến, hỏi: "Vậy thông tin liên quan đến bí cảnh đâu?"
"Bí cảnh này mấy trăm năm mở một lần, cách bây giờ còn hơn sáu mươi năm nữa... Chỉ có tu sĩ dưới Hợp Thể mới có thể vào..."
Bạch Ngọc Sinh lại nói thêm rất nhiều thông tin liên quan Thất Bảo Bí Cảnh.
Phương Tịch nghe xong thì không khỏi sững sờ: "Thất Bảo Bí Cảnh này hình như đã bị Hắc Thiên Các chiếm rồi... Đạo hữu định vào bằng cách nào?"
Thất Bảo Bí Cảnh này sao nghe giống với bí cảnh mà đại chưởng quỹ Bát Thủ Tộc muốn mình đi thăm dò vậy!
Lúc này Phương Tịch đã biết e là mục tiêu của Bạch Ngọc Sinh cũng chính là chỗ đó.
"Đạo hữu cứ yên tâm."
Lần này, Bạch Ngọc Sinh nói như đã tính trước: "Lối vào Thất Bảo Bí Cảnh cũng không phải chỉ có một chỗ... Năm đó tổ tiên đã vào từ một chỗ rất bí mật, sau đó người đã phong ấn lại, chắc vẫn có thể bảo tồn hoàn hảo, đến lúc đó ta sẽ đích thân dẫn đường!"
"Như vậy cũng tiện."
Phương Tịch mỉm cười gật đầu.
Thật ra hắn cũng không quá quan trọng, dữ lắm thì hắn tham gia đội ngũ thăm dò của Hắc Thiên Các, sau đó tạo một tọa độ không gian thôi.
Sau này rảnh rỗi có thể phái Ngoại Đạo Hóa Thân đi đào quáng...
Chẳng qua bây giờ có thông đạo bí ẩn gia truyền của Bạch Ngọc Sinh nên hắn cũng không cần làm vậy.
Dù sao Hắc Thiên Các cũng không phải chỗ từ thiện, để những tu sĩ như bọn hắn vào bí cảnh thì chắc chắn sẽ có một số kiềm chế.
Nếu không kế khế ước khắc nghiệt thì chính là có tồn tại cấp bảy xuất thủ, hạ một số cấm chế trên người bọn hắn.
Mặc dù cũng không phải là không thể che giấu nhưng sẽ rất phiền phức, còn phải đấu trí, đấu dũng, cần gì phải làm vậy chứ?
'Đương nhiên... Để phòng vạn nhất thì vẫn phải đi xem xét lối vào kia xem có còn dùng được hay không trước đã... Lời mời của Hắc Thiên Các cũng không cần lập tức từ chối.'.
Đúng lúc này, bên ngoài dường như hơi ồn ào.
Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh nhìn nhau rồi bay ra khỏi động phủ.
Thì đã thấy trong hắc thì gần như là một mảnh hỗn loạn.
Rất nhiều dị tộc lên tiếng kinh hô, hình như đang nghị luận ầm ĩ về chuyện gì đó.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Phương Tịch kéo một tên yêu tộc đầu heo thân người lại hỏi.
Tên yêu tộc này thấy đại tu nhân tộc thì lập tức bị dọa mất hồn mất vía, nơm nớp lo sợ nói: "Khởi bẩm tiền bối... Có kiếm tu nhân tộc khiêu chiến Huyết Thủ Phong Chủ, Huyết Thủ Phong Chủ triển lộ thực lực cấp bảy nhưng vẫn bị trảm... Tên kiếm tu nhân tộc kia vậy mà đã là đại năng Hợp Thể!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận