Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 110: Thu Đồ (2)

Ban đêm.

Sau khi ăn uống thỏa thích, Phương Tịch một đường khẽ hát một điệu hát dân gian về đến nhà, đang lúc hắn định lấy chìa khóa ra để mở đại môn của võ quán bất chợt nhìn về bên cạnh.

Trong đêm tối gió lạnh, hình như có hai vật thể màu đen đang nhúc nhích, giống như chó hoang.

"Là tiểu hài lang thang sao?"

Thị lực của Phương Tịch kinh người cỡ nào? Hắn nhìn thấy rõ ràng, hai cái đang co ro ở một góc trong bóng đêm không phải mèo hoang, chó hoang gì, mà là... Người!

Là hai tiểu hài gầy trơ xương, quần áo rách rưới như tiểu ăn mày đang núp trong góc tường để tránh gió.

"Các ngươi... Là ăn mày ở đâu?"

Phương Tịch bước đến, hỏi một đứa khá lớn.

Đứa đầu đầy tóc rối lộn xộn kia ngẩng đầu, lộ ra nụ cười lấy lòng: "Đại gia... Chúng ta ở Miếu Thổ Địa, nhưng mà bây giờ Miếu Thổ Địa bị mấy tên ăn mày ở bên ngoài chiếm rồi... Xin ngài thương xót, cho chúng ta ít đồ ăn..."

Tiểu khất cái hơi lớn này nhìn cũng khoảng mười hai, mười ba tuổi, nhưng Phương Tịch quan sát khí huyết của nó cảm thấy nó đã khoảng mười lăm tuổi, chắc là do thời gian dài không đủ dinh dưỡng.

"Nhân thế nhiều khó khăn biết bao... Tên ngươi là gì?" Phương Tịch nhớ đến Trương Minh Định, không khỏi hỏi một câu.

"Thanh... Thanh Tang."

Thanh Tang nhìn đại hán này, trong đôi mắt mang theo sự cầu khẩn.

Nếu như lại tiếp tục không có đồ ăn, có lẽ ngày hôm sau bọn chúng sẽ chết đói.

Nhưng mà, nó nhìn thấy đối phương mở đại môn, bước vào, sau đó... Ầm!

Hung hăng đóng đại môn lại.

Thanh Tang cúi đầu, hi vọng trong đôi mắt dần dần tiêu tán...

"Đại ca... Ta đói!"

Tiểu khất cái nhỏ hơn thì thầm, cũng không biết là nó đã đói đến mơ hồ hay là đang nằm mơ.

Gió vẫn lạnh như cũ.

Không biết đã qua bao lâu.

Đùng!

Có vài đồ vật màu trắng bay từ trong nội viện ra, rơi xuống dưới chân bọn chúng.

"Đây là... Màn thầu? A Ngốc, mau dậy đi... Có màn thầu ăn."

Thanh Tang cầm màn thầu lên lập tức dồn vào trong miệng, loại hương vị ngọt ngào phong phú này đã bao lâu rồi nó chưa nếm được?

A Ngốc ở bên cạnh nó cũng cầm màn thầu lên dồn vào trong miệng, dường như nó không phải người nữa mà là dã thú.

Hôm sau.

Sáng sớm.

Phương Tịch mở đại môn của võ quán ra, hắn thoải mái đón ánh nắng rồi duỗi lưng một cái.

"Đại... Đại gia!"

Một giọng nói rụt rè ở bên cạnh vang lên.

"Hả? Là các ngươi sao? Sao vẫn chưa đi?"

Đôi mắt Phương Tịch hơi híp lại.

Thăng gạo ân, đấu gạo thù.

Nến tên ăn mày này cho rằng hắn dễ nói chuyện, muốn kiếm phiếu cơm lâu dài, thì...

"Đa tạ ân nhân hôm qua đã thưởng cơm!"

Thanh Tang kéo lấy A Ngốc phanh phanh khấu đầu hai cái, sau đó đứng dậy rời đi.

Lăn lộn ở chợ búa nhiều năm đã lâu nên nó cũng biết, không thể vĩnh viễn trông cậy vào thiện tâm và bố thí của người khác...

"Chờ một chút!"

Lúc này, bất chợ Phương Tịch lại gọi chúng nó lại: "Các ngươi cũng nhìn thấy, ta là mở võ quán, nếu đã có duyên thì ta sẽ dạy các ngươi một chiêu."

Tiểu khất cái ra đường rất dễ bị những tên ăn mày lớn hơn ức hiếp, dù sao tuổi nhỏ lực yếu.

Lúc này Thanh Tang dừng lại, ánh mắt của nó lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Tịch.

Phương Tịch cũng không chậm trễ, vươn tay phải ra, năm ngón tay nắm lại thành quyền, lắc lư về phía sau bất chợt đấm mạnh ra.

Ầm!

Không khí phát ra một tiếng nổ vang.

"Chiêu này gọi là Thâu Nguyệt Thức, thích hợp cho người có vóc dáng thấp bé sử dụng... Lúc thi triển, nhớ kỹ lực phát ra từ dưới chân, thẳng đến bên hông..."

Hắn cẩn thận giảng giải vài câu.

Chiêu này cũng không phải là Khí huyết võ đạo gì đó, mà chỉ là vài chiêu tiểu xảo mà thôi.

Dụ luyện đến đại thành cũng không thể tiến vào Khí huyết nhất biến, lại có khả năng sẽ tổn thương thân thể của mình.

Cùng loại với sát chiêu nhất lưu!

Thế nhưng... Không thể không thừa nhận là hiệu quả của nó cực nhanh. Chỉ cần luyện thành, dù không thể đối phó cao thủ nhưng một đấu một với người không biết võ công thì rất chuẩn.

Đặc biệt là một chiêu Thâu Nguyệt Thức này, nếu do tiều hài tử đánh ra chính là chuyên công hạ tam lộ, nếu không chú ý sẽ phải lo lắng trứng bị vỡ nát...

Nếu trong lúc nghiêm túc luận võ xuất ra chiêu này, chắc chắn sẽ bị người xem chửi đến cẩu huyết lâm đầu.

Nhưng mà ăn mày sao lại quan tâm đến những chuyện này đây?

Về phần tổn thương thân thể ư? Nếu không có đồ ăn, nói không chừng chỉ vài ngày bọn chúng đã chết đói...

So với cái chết trước mắt thì tổn thương không tính là cái gì.

"Được rồi, đi đi!"

Sau khi dạy hai tên ăn mày xong, Phương Tịch trực tiếp đi vào võ quán.

Lần này chỉ là tâm huyết dâng trào, tiện tay mà làm thôi.

Hắn cũng muốn nhìn xem hạt giống bây giờ hắn gieo xuống, tương lai có thể biến thành bộ dáng gì.

Sau khi trở vào trong võ quán, hắn trải giấy trăng ra trong tĩnh thất của mình, tay cầm bút lông, bắt đầu luyện chữ.

Đúng vậy, chính là luyện chữ!

Dựa vào khuyến môn trong bí tịch Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ mà Lệnh Hồ Sơn đã truyền cho hắn, Võ Sư bước thứ tư Thần kình cùng hợp, chủ yếu vẫn là dựa vào ngộ.

Cũng không phải không có bí pháp tăng tốc.

Mà bí pháp của Nguyên Hợp Sơn chính là - luyện chữ!

Thông qua không ngừng viết, điều hoà Chân kình ở cổ tay và ngón tay, kết hợp với bút lông, cố gắng viết ra chữ đều vẹn toàn hình, thần.

Dựa theo lời nói của Lệnh Hồ Sơn, trong một lần say rượu lão ngẫu hứng vẩy mực, viết một bài phú của cổ nhân, sau đó ngay tại chỗ đột phá...

"Thần kình cùng hợp, lực cùng tay hợp, cuối cùng hạ xuống trên giấy..."

Phương Tịch nhìn một chữ 'Vĩnh' do mình viết ra, hắn nhíu mày, chữ này xiêu xiêu vẹo vẹo đến mức hơi nghiêm trọng.

Nhưng không có cách nào, trong lúc hắn viết chữ còn phải khống chế Chân kình trên cổ tay vận chuyển theo quy luật đặc thù, đây vốn là một chuyện rất phiền phức.

Cũng như người bình thường buộc tảng đá mấy chục cân vào cánh tao rồi viết chữ, có thể viết ra chữ đã không tệ rồi.

"Xem ra... Ta vẫn phải tích lũy."

Phương Tịch có chút suy nghĩ bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận