Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 525: Hổ yêu

Phốc phốc!

Thanh ti đầy trời cuồng thiểm, giống như vô số cây châm nhỏ bắt đầu khởi động.

Từng cây châm nhỏ kia rất sắc bén, chúng chỉ đâm một cái đã có một con Truy Phong Chuẩn giữa không trung rơi xuống.

Lông vũ dính máu rơi xuống như mưa to.

Mà nhìn thấy yêu cầm cấp ba trước đó dù liều mạng cũng khó mà thương tổn, bây giờ lại bị đánh giết dễ như trở bàn tay thì bất kể lão tu hay là tu sĩ thanh niên đều hiện lên vẻ đờ đẫn trên mặt.

"Là kiếm tu!"

Lão tu sĩ chợt hô lên: "Còn là tuyệt thế kiếm tu! Ha ha... Chúng ta được cứu rồi!"

Lệ!

Vách núi vỡ vụn, một con Truy Phong Chuẩn Vương hình thể to lớn, toàn thân thanh sắc, mọc ba đầu chim hoàn toàn hiện ra.

Nó giương hai cánh ra, bay lên trời, nhìn từng con Truy Phong Chuẩn vẫn lạc rồi phát ra tiếng hót chói tai.

Trong tiếng hót dài như xuyên không phá mây, con chim này nhìn thấy một Nguyên Anh lão ma người mặc hắc y, tướng mạo hung ác, chậm rãi bay đến.

Nguyên Anh lão ma này tản ra cảm giác áp bách cực mạnh, hắn nhìn qua Truy Phong Chuẩn Vương, có chút tiếc hận: "Đáng tiếc, chỉ là một con Điểu Vương cấp ba, giết nó tế kiếm vậy."

Hắn vừa dứt lời, lông vũ trên lưng của Truy Phong Chuẩn Vương cũng dựng đứng!

Dưới nguy cơ tử vong mãnh liệt khiến nó trực tiếp mở mỏ chim, phun ra một viên nội đan đen nhánh.

Viên nội đan cấp ba đỉnh phong này mang theo lực lượng bàng bạc đánh qua Phương Tịch, dưới sự liều mạng của Điểu Vương, lão quái Nguyên Anh sơ kỳ bình thường cũng không thể khinh thường.

Mà sau khi làm xong những chuyện này, Truy Phong Chuẩn Vương lại vỗ cánh, hóa thành một đạo thanh sắc quang ảnh bay về phía sau, ngay cả nội đan và tộc đàn mà nó cũng không cần!

Dù sao nó cũng chưa tấn thăng nên căn bản không thể nào là đối thủ của tồn tại nhân tộc cấp bốn.

"Cũng là một con chim thông minh, đáng tiếc..."

Phương Tịch vừa bắt kiếm quyết, vô số thanh mang hiện lên.

Phốc phốc!

Trong nháy mắt, Truy Phong Chuẩn Vương cùng những Truy Phong Chuẩn còn lại trên bầu trời đều rơi xuống, Phương Tịch lại thu từng thi thể vào trong Sơn Hải Châu, ngoại trừ Chuẩn Vương hắn dùng làm tài liệu ra thì những thi thể phi chuẩn còn lại đều cho Thủy Tổ Yêu Ma Thụ ăn.

"Thu!"

Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Tịch niệm khẩu quyết, Thanh Hòa Châm đầy trời ngưng tụ lại hóa thành một thanh Thanh Hòa Kiếm, rơi vào bàn tay phải của hắn.

Hắn nhìn thoáng qua dư lượng còn lại của linh thạch cực phẩm thì không khỏi hài lòng: "Nếu chỉ mở ra hình dạng cấp nano, vận dụng mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn cây Thanh Hòa Châm, vậy thì thời gian chống đỡ cũng rất lâu... Nhưng nếu mở bậc hai ra, tiến vào trạng thái Kiếm Quang Vô Hình Phi Mễ thì tiêu hao sẽ rất lớn..."

"Trong đại chiến thật sự, phải tính trước khả năng đổi linh thạch cực phẩm..."

Lúc này, trên thân Thanh Hòa Kiếm vẫn còn phát ra từng tia huyết sắc, giống như có yêu huyết đang bị thân kiếm hấp thu, lộ ra vẻ rất tà dị.

Gọi là Thanh Hòa Kiếm đời bốn nhưng thật ra nó chính là Trảm Yêu Kiếm.

Mà pháp bảo diệt yêu như vậy, chỉ cần uống tinh huyết của yêu tộc thì có thể mạnh lên không ngừng.

Nghe nói... Nếu chét giết một con đại yêu cấp năm, vậy thì cũng chưa chắc không thể nhảy lên thành thông linh hoá hình chi bảo.

Thanh Hòa Kiếm trong tay Phương Tịch, lúc lò bát quái mới luyện ra thì nó chỉ là phôi cấp ba cực phẩm.

Sau đó nó được đặt vào linh thạch cực phẩm và luyện chế một phen thì mới xem như vào được phạm trù cấp bốn, có uy lực của linh bảo!

Sau khi giết Hắc Úy, lấy yêu hồn và tinh huyết của nó để rèn luyện kiếm phong, lại được Phương Tịch rút ra một chút tinh huyết Kỳ Lân của khôi lỗi thanh giác bồi dưỡng nên dù ở trong linh bảo thì nó cũng xem như có uy lực bất phàm.

Đây vẫn là uy lực khi chỉ đơn thuần dùng sự sắc bén của phi kiếm đối địch.

Nếu lại phóng ra Thanh Hòa Châm, thậm chí hình thức 'vô hình châm', vậy thì dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thật sự cũng dám chiến một trận.

Với Thanh Hòa Kiếm bây giờ, hấp thu máu của yêu thú cấp ba đỉnh phong này chỉ có thể xem như có còn hơn không.

"Đa tạ tiền bối cứu giúp, còn chưa biết cao tính đại danh của tiền bối? !"

Phía dưới, một đám tu sĩ thoát nạn cảm động đến rơi nước mắt mà hạ bái, nhớ đến thân hữu đã chết thì mắt hổ cũng rưng rưng.

"Bản tọa... Nguyên Quốc tán tu Vân Kiệt Tử, chuyên đến để giết yêu!"

Phương Tịch đeo kiếm sau lưng, sát khí lẫm liệt hỏi: "Đại yêu cấp bốn gần nhất ở đâu?"

"Tại hạ nguyện ý dẫn đường cho tiền bối, đại yêu hóa hình gần đây nhất chính là một con Phong Sí Hổ, linh mạch sau khi Hỗn Nguyên Tông diệt môn để lại đã bị nó chiếm cứ."

Một tu sĩ thanh niên lập tức bước ra khỏi hàng nói.

"Hỗn Nguyên Tông sao? Vậy thì không cần ngươi dẫn đường."

Phương Tịch cười ha ha rồi hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang bay xa.

"Trời có mắt rồi..."

Lão tu kia thì lẩm bẩm: "Thì ra trong Nguyên Quốc chúng ta vẫn còn một tu sĩ Nguyên Anh sao? Vậy thì đã có chủ tâm cốt rồi..."

Trước đó Nguyên Quốc hoàn toàn đại loạn, thật ra cũng vì nguyên nhân ba vị tu sĩ Nguyên Anh của bản quốc không hiểu sao lại vẫn lạc.

Nếu không thì Linh Phong Chân Quân dựa vào Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận cố thủ, nói thế nào cũng có thể kiên trì trên trăm năm, nói không chừng tai ương hàng giới cũng trôi qua.

Sơn môn Hỗn Nguyên Tông.

Lúc này nơi đây đã sớm đổ nát, trong cảnh tượng đổ nát có một đàn hổ yêu ở lại, thỉnh thoảng còn có tiểu lão hổ dùng đầu lâu của tu sĩ nhân tộc để đùa giỡn...

'Không ngờ... Hỗn Nguyên Tông cực thình một thời, cuối cùng vẫn có kết cục như vậy.'.

Thần thức của Phương Tịch phát hiện tất cả cảnh này thì không khỏi vô cùng cảm khái.

Hắn đã ở xung quanh tìm hiểu một phen nên đối với chuyện Hỗn Nguyên Tông diệt môn cũng biết rõ ràng từ đầu đến cuối, lúc này hắn vẫn còn chút chắc lưỡi hít hà: "Linh bảo Ngũ Hành Hoàn cấp bốn đỉnh phong sao? Thảo nào lúc trước ta cũng cảm nhận được một điểm nguy hiểm..."

"Nếu lúc trước ta mạnh mẽ xông vào... Có lẽ kết cục cũng không khác gì hai con đại yêu hóa hình kia rồi?"

"Sự thật đã chứng minh, thời gian là đạo diễn tốt nhất, kiểu gì cũng sẽ cho mỗi người lời chào cảm ơn tốt nhất... Trừ ta!"

Phương Tịch đứng trước sơn môn Hỗn Nguyên Tông, có chút xúc động: "Đáng tiếc... Không biết hạ lạc của Ngũ Hành Hoàn, sao ta lại cảm thấy bảo vật này rất có duyên với ta vậy chứ?"

"Có lẽ là nó đã rơi vào trong tay đệ tử truyền thừa bí ẩn của Hỗn Nguyên Tông rồi... Ta cùng Hỗn Nguyên Tông thân như người một nhà, đồ của bọn họ, không phải là đồ của ta sao?"

Đối với công pháp, linh bảo, bí thuật mà vị tổ sư Hỗn Nguyên Tông đã để lại... Phương Tịch cũng có chút hứng thú.

Dù sao vị đó cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, lại là Ngũ Hành Chi Thể, nếu thật sự đánh thì e là đại tu sĩ hậu kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ, xưng bá một thời.

"Đáng tiếc bây giờ cũng chỉ là bèo dạt mây trôi..."

Phương Tịch một thân hắc bào, một người một kiếm, bước vào trong sơn môn của Hỗn Nguyên Tông.

Hống hống!

Một con Sáp Sí Hổ phát hiện Phương Tịch tiến vào thì đứng dậy gầm lên.

Sau đó pháp lực Nguyên Anh kinh khủng bộc phát từ trên người của Phương Tịch, khiến con Sáp Sí Hổ này nghẹn họng, cụp đuôi bay về phía sau.

"Hử?"

Chỗ sâu trong Hỗn Nguyên Tông, nới có linh khí nồng đậm nhất, một đại hán da hổ đang ngủ say.

Lông tơ còn sót lại trên mặt của y hình thành chữ Vương trên trán.

Lúc này thần thức của y đảo qua, lập tức đứng dậy: "Nguyên Anh lão quái? !"

Vù!

Ở sao lưng của y, một đôi vũ dực như hình thành từ Phong linh lực tinh khiết hiện ra, chúng chỉ vỗ nhẹ một cái thì cả người y đã bay ra rất xa.

Vân tòng long, phong tòng hổ!

Con Phong Sí Hổ này không những có một tay thần thông hệ Phong xuất thần nhập hóa mà thậm chí bản thân còn đạt đến cấp bốn trung phẩm, nó có thể hoành hành không cố kỵ ai ở Nguyên Quốc!

Phong Sí Hổ hóa gió mà đi, không lâu sau nó đã nhìn thấy Phương Tịch mang Thanh Hòa Kiếm, hổ khu hơi chấn động một chút: "Vân Kiệt Tử? !"

"Không ngờ Hổ Vương cũng nhận ra mổ gia? !"

Phương Tịch có chút ngoài ý muốn: "Xem ra trong nhân tộc chúng ra sinh ra không ít gian tế..."

Trong yêu tộc không thiếu gia hỏa thông minh, đã làm địch với nhân tộc thì thu gom tin tức chỉ là cơ bản nhất.

Hơn nữa chúng còn phát triển một số nhân tộc 'bán yêu', muốn thám thính một số tin tức của Nguyên Anh lão quái cũng là chuyện đơn giản.

"Hắc hắc... Nghe nói Vân Kiệt Tử ngươi chính là tán tu Nguyên Quốc thành đạo, hình như còn liên quan rất lớn với cái chết của các Nguyên Anh như Thất Sát Ma Quân, Xích Huyết lão quái, nhìn từ Ly Thương Ma Cung xem ngươi như át chủ bài thì không thể khinh thường thần thông pháp lực của ngươi, có thể đối xử như Nguyên Anh trung kỳ..."

Dường như Phong Sí Hổ cũng không vội động thủ mà nó lại rất hứng thú nói: "Nếu đạo hữu là tán tu, vậy thì không bị môn nhân đệ tử liên lụy, có muốn gia nhập yêu tộc ta không? Yêu tộc ta có bí pháp, có thể giúp đạo hữu cấy ghép huyết mạch của đại yêu, từ đây sẽ là người một nhà... Sau này phi thăng ở Yêu giới, nói không chừng sẽ còn dễ hơn một chút."

"Thật không?"

Phương Tịch sờ cằm: "Có ban thưởng Thiên Yêu Khí hay không?"

Lần này Phong Sí Hổ thật sự ngớ người.

Mặc dù y đã biết tu sĩ nhân tộc không biết xấu hổ nhưng ma tu như vậy thì vẫn là lần đầu tiên y gặp phải.

"Thiên Yêu Khí... Hắc hắc, xem ra đạo hữu rất có thành ý đó nha, cũng được, chỉ cần đạo hữu chuyển hóa thành thân thể bán yêu, lại lập đại công thì cũng chưa chắc không thu được ban thưởng."

"Lại phải lập đại công, không thể chi trước sao?" Trên mặt Phương Tịch lộ ra sự tiếc nuối.

"Chi trước? Xem ra thành ý của đạo hữu không đủ rồi... Nếu đạo hữu chuyển hóa thành bán yêu, ít nhất phải diệt ba tông môn, để bày tỏ thành ý!" Phong Sí Hổ cũng nhìn ra Phương Tịch muốn ăn miễn phí nên lãnh đạm nói.

"Cút! Lão tử không thèm làm yêu quái!"

Phương Tịch mắng to, một viên châu vàng nhạt từ trong tay của hắn bay ra!

"Định Phong Châu?"

Phong Sí Hổ hét lớn, y lắc cả người, cũng không phải thanh sắc phong nhận, mà là từng tia âm quỷ khí.

Ô ô!

Quỷ vụ hiện lên, trong đó không biết tuôn ra bao nhiêu oan hồn của nhân tộc, hóa thành một mảnh chiến trường đổ nát.

Ở trong chiến trường, từng con Quỷ Vương Kết Đan gào thét, mắt lom lom nhìn Phương Tịch chằm chằm.

Bản mạng thần thông của Phong Sí Hổ - Vi Hổ Tác Trành!

Thần thông này có thể giúp nó nuốt tinh hồn của linh linh đã sát hại rồi luyện chế thành đại quân quỷ vật!

Con Phong Sí Hổ này cũng xem như ứng biến rất nhanh, sau khi nó phát hiện pháp thuật hệ Phong của bản thân bị Phương Tịch khắc chế mạnh thì lập tức vận dụng bản mạng thần thông.

Thần thông này thuộc loại âm quỷ nên đương nhiên không bị Định Phong Châu khắc chế.

"Ngươi đáng chết!"

Tay phải Phương Tịch cầm chuôi của Thanh Hòa Kiếm, trở tay rút kiếm ra.

Ong ong!

Thanh Hòa Kiếm khuấy động một mảnh thanh mang rồi hóa thành một đạo thanh sắc kiếm quang dài mấy trăm trượng, trong đó có đầy kiếm khí vô cùng cô đọng, vậy mà một kiếm chém rách quỷ vụ!

Phong Sí Hổ nổi giận gầm lên, tay phải của nó hóa thành hổ trảo rồi chợt vỗ ra.

Xùy!

Kiếm khí khuấy động, thân thể yêu thú cấp bốn trung phẩm vô cùng cứng cỏi của nó lại bị một trảm của Thanh Hòa Kiếm chém đứt.

"Trảm!"

Phương Tịch chém đứt nửa cái hổ trảo, đắc thế không tha người, hắn kháp quyết, kiếm khí của Thanh Hòa Kiếm tăng vọt lần nữa, như có ý định một kiếm chém Phong Sí Hổ thành hai khúc!

"Không thể nào!"

Phong Sí Hổ lăn về phía sau một vòng rồi chợt hóa thành một con điếu tình bạch ngạch đại hổ cao hơn mười trượng, chỉ là thiếu nửa cái hổ trảo.

Toàn thân của nó quấn quanh một đám quỷ vụ như mây đen, phát ra một tiếng kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận