Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1537: Nhiệm vụ (2)

- Nàng làm sao có thể đi tới Bắc Thần Tiên Vực, còn chọc tới Phạm Môn được chứ?
Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ lại, đã hiểu được.
Vẫn là do Thiên Kiếm Lão Nhân!
Lão này đưa ra phần thưởng lớn như vậy, tất nhiên sẽ có Tiên Nhân muốn lấy.
Mà muốn truy tìm điều tra Luân Hồi Đạo Quân thì tất nhiên phải bắt đầu từ Bắc Thần Tiên Vực!
Nàng gặp phải Chính Giác Tiên của Phạm Môn, sau đó phát sinh xung đột hình như cũng là chuyện đương nhiên.
“Tuy Lạc gia chính là gia tộc Đạo Quân, nhưng ở trong Bắc Thần Tiên Vực bây giờ, bọn họ quả thật không đủ nhìn... Phạm Môn có nội tình thâm hậu, gần đây Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật chính là Đạo Quân! Mà ở trong Phạm Môn còn có mấy vị Cổ phật cực kỳ cổ xưa. Ta nghe đồn bọn họ chính là tu vi Đạo Tôn! Cho dù bọn họ có độ hóa Lạc Mật, sợ rằng Lạc gia cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn!”
“Thậm chí, cho dù bọn họ có dồn hết sức lực để giải cứu vị hậu bối có hi vọng thành Đạo Quân này, lấy mức độ rộng lớn của Chân Tiên Giới, bọn họ cũng không thể tới kịp...”
Phương Tịch là người thông minh lại hiểu rất rõ một vài bí ẩn trong đó. Hắn nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này.
Lúc này, hắn lại xoa cằm, trong lòng thầm thở dài:
- Không ngờ được bản tôn quay về Địa Tiên Giới, Vũ Trụ Đại Đế Hóa Thân chạy tới Bắc Thần Tiên Vực... Hóa thân cuối cùng kia còn đang luân hồi, tìm hiểu Chư Thiên Luân Hồi Đại Đạo. Bây giờ, ngay cả ta cũng phải ra tay thôi...
Vũ Trụ Đại Đế Hóa Thân đương nhiên có thể mượn Chư Thiên Bảo Giám, trong giây lát đến Bắc Thần Tiên Vực, nhưng chuyện này không vội. Hắn căn bản không cần để lộ bí mật này cho Cầu Long Long Quân biết.
Dù sao hắn cưỡi đối phương qua cũng không tốn bao nhiêu ngày.
- Lạc Mật...
Phương Tịch không nhịn được cười khi nghĩ đến nữ tử mặc trang phục trắng như tuyết, ánh mắt lại hơi ngốc:
- Cũng được... Ta cũng phải trả hết nợ nhân quả.
Hắn điểm ra một chỉ, hàng chữ triện màu vàng dưới nhiệm vụ kia bỗng nhiên xuất hiện thêm một ấn ký.
- Ta nói với các ngươi, sau khi Lạc Mật Tiên Tử kia ở trong tai họa ngầm Tọa Vong phá quan ra ngoài, quả thật lục thân không nhận, khiến rất nhiều đạo hữu mất mặt. Nhân duyên của nàng cực kém, lần này chắc chắn sẽ không có ai đi qua cứu đâu... Hả?
Vạn Hiểu Thông vừa khoác lác với mấy vị Tiên Hữu thì thấy nhiệm vụ của Lạc gia trên bảng nhiệm vụ chợt biến đổi, không ngờ đã có người nhận!
- Ôi... Sao vị đạo hữu này lại không khôn ngoan như vậy chứ?
Hắn đảo tròng mắt và lại lắc đầu:
- Lạc Mật chính là tồn tại hợp đạo bước thứ bốn, cấp bậc Trảm Đạo Đạo Tử. Nàng có thể bị vây khốn trong nguy hiểm... Vậy Đạo Tử đều không thể ứng phó được. Trừ khi là Đạo Quân ra tay mới có thể nắm chắc phần thắng...
...
Phương Tịch căn bản lười để ý tới những lời trách móc này.
Hắn chỉ nghĩ đến trước đây, khi mình lần đầu tiên tới trong Nhật Nguyệt Thần Tức Đại Trận này, Lạc Mật đã từng chỉ điểm cho hắn vài câu.
Tuy lúc đó đối phương hơi ngốc, nhưng dù sao cũng đã thật sự giúp mình.
Bây giờ mình có thực lực, tất nhiên phải giúp lại nàng.
“Chỉ là La Hán Đại Trận gì đó, một mình ta có thể phá được...”
“Nếu như vượt quá thực lực của ta thì quên đi... Ai bảo ta chỉ là một hóa thân, thực lực có hạn.”
Sơn Nhạc Châu Hóa Thân cười giễu cợt, tiếp theo có ánh sáng màu bạc lóe lên, hắn đã biến mất khỏi Vạn Hô Đảo l.
...
Bắc Thần Tiên Vực có thể xem là đại bản doanh của Phương Tịch, hắn đã đánh dấu không biết bao nhiêu tọa độ hư không.
Lúc này, sau khi nhận được vài tin tức cụ thể hơn nhiệm vụ, cũng chính là địa điểm Lạc Mật bị nhốt, Phương Tịch chọn một tọa độ gần đó để làm điểm truyền tống.
Oong!
Trong ánh sáng màu bạc lập lòe, một người thiếu niên mặc áo bào màu vàng lại hiện ra ở Bắc Thần Tiên Vực.
Hắn phân biệt phương hướng một lát, sau đó ánh kiếm lập tức lóe lên, cả người giống như một thanh kiếm lớn màu vàng đất cắt qua màn trời, lao về phía nơi nào đó.
...
Trong một dãy núi nào đó không biết tên, từng Phạm văn màu vàng phóng lên ca, giống như một màn sáng.
Ở trung tâm màn ánh sáng màu vàng là một nữ kiếm tiên mặc váy màu trắng đang ngồi xếp bằng.
Đường nét trên mặt nàng đẹp như trong tranh, khí chất nhẹ nhàng giống như một dải cầu vồng. Đó chính là Lạc Mật!
Lạc Mật ngồi xếp bằng, vỏ một thanh trường kiếm trắng như tuyết được nàng đặt ngang ở trên đầu gối, gương mặt lạnh lùng giống như hàn băng chục nghìn năm không tan:
- Phạm Môn...
- A di đà phật...
Ở bốn góc của đại trận Phạm văn màu vàng đều có một vị Đại A La Hán Phạm Môn luyện thành La Hán Kim Thân đang ngồi xếp bằng.
Trong đó, dẫn đầu là một vị La Hán có hàng lông mày trắng, gương mặt già nua, hai hàng lông mày rủ xuống, khiến trên gương mặt đầy khí tức trách trời thương người:
- Nữ thí chủ vô cớ giết ba trăm mười bảy phật tử của ta, thân phạm vào sát kiếp, vẫn mong nữ thí chủ vào Phạm Môn ta, làm một nữ Bồ Tát... Sau khi nữ thí chủ trả xong nhân quả, cũng tránh cho sát nghiệt lại xuất hiện, tổn thương tới thiên địa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận