Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1443: Con hồ ly già đào mộ (3)

Tiền thân đã từng đi vào thăm viếng. Trong chính đường không có bức tượng của Võ Tổ, chỉ có một văn tự bản địa thật lớn viết Võ!
Thật ra có người nói người canh miếu biết chút võ công, nếu nộp một lượng bạc có thể học võ một tháng - không bao ăn ở!
- Luyện võ à?
Trong lòng Phương Tịch lắc đầu:
- Chó cũng không luyện!
Tuy cơ thể của hắn bây giờ vẫn là cơ thể trước kia, nhưng nắm chắc nhập vi, tông sư võ đạo gì đó đều khó có thể bằng được.
Hắn còn tích lũy kinh nghiệm võ đạo khủng khiếp.
Tuy hắn chưa chắc có thể luyện ra khí huyết kình lực, nhưng chỉ với chiêu thức chủ yếu dựa vào lực lượng của đám người phàm, hắn tuyệt đối vượt xa người canh miếu dạy một lượng bạc một tháng.
Trừ khi người canh miếu này còn dạy kỹ nghệ đạo siêu phàm, bằng không hắn căn bản không cần đi học.
Nhưng như đã nói qua, nếu một lượng bạc có thể học được võ học siêu phàm, với tính tình yêu thích chí quái của tiền thân, hắn đã sớm học nửa năm, một năm...
Một lượng bạc không có khả năng là con số nhỏ.
Bây giờ trên thị trường lưu thông nhiều nhất vẫn là đồng tiền khắc Huyền Bí Thông Bảo, một nghìn đồng lớn mới đáng giá một lượng bạc.
Ở trong cửa hàng ăn sáng, bánh bao nóng hổi được làm bằng bột, cứng, lớn bằng hai nắm tay người trưởng thành. Người khuân vác làm việc trên bến tàu ăn sáng một hai cái là no, chẳng qua cũng chỉ tốn một đồng lớn mà thôi.
Một thăng gạo trắng tốt nhất chừng hai cân, cũng chỉ giá bảy tám đồng lớn.
Một lượng bạc có thể mua hơn hai trăm cân, đủ cho một nhà năm sáu người ăn hơn một tháng.
Lúc này, Phương Tịch nhìn về phía Võ Tổ Miếu với vẻ cảnh giác:
“Bái thần...”
Con đường siêu phàm ở thế này bắt đầu từ ăn, tu luyện dị lực tiếp theo mới đi sâu vào, lại không thoát khỏi những thần chỉ kỳ lạ.
Trước khi Phương Tịch hoàn toàn hiểu tình hình, hắn tất nhiên phải trốn xa.
Hắn đi qua Võ Tổ Miếu lại rẽ vào một con đường, mới đi tới trong một ngõ hẻm.
Đầu ngõ trồng một cây hoa Hòe, nên nó được gọi là hẻm Lão Hòe.
Trong hẻm có mười mấy gia đình, viện trong cùng có sáu bảy gian phòng, một cái sân rộng. Trong hậu viện còn có một giếng nước ngọt, xem là di sản cuối cùng của tiền thân.
Phương Tịch đi tới cửa nhà mình, trực tiếp đẩy cửa ra.
Két một tiếng!
Cánh cổng được mở ra.
Một người thanh niên mắt to mày rậm, ngũ quan chất phác, trông khoảng hai ba mươi tuổi đi tới. Hắn nhìn thấy Phương Tịch, lập tức quát to một tiếng:
- Quỷ!
- Quỷ cái đầu ngươi!
Phương Tịch hoàn toàn không nuông chiều, vung tay tát qua.
Bốp!
Người thanh niên này lập tức ngã lăn xuống đất, trên mặt còn in một dấu tay đỏ.
- Tống Tam tên khốn kiếp nhà ngươi. Ngươi chôn bản thiếu gia ở bãi tha ma thì thôi, lại còn quấn chiếu...
Phương Tịch cười lạnh.
Tổ tiên của Tống Tam này đều là nô tài của Phương gia. Mãi đến khi gia đình của tiền thân sa sút cũng không rời đi, quả thực là một người trung thành và tận tâm.
Trên thực tế, bọn họ bắt nạt tiền thân không để ý đến mọi chuyện bên ngoài, thấy hắn là kẻ ngốc nên lừa gạt, âm thầm móc sạch chút của cải còn lại.
Lần này, 99% là kết hợp với mấy thân thích bắn đại bác cũng không tới khác, chuẩn bị ăn tuyệt hậu một lần cuối cùng.
- Ngươi...
Tống Tam còn muốn giãy giụa, Phương Tịch lập tức tiến tới một bước, tay phải nắm lấy đốt ngón tay của người này và nhẹ nhàng vặn một cái.
Một tiếng rắc vang lên, tay chân của Tống Tam lại bị trật khớp, ngã xuống đất và hét thảm lên.
- Hừ, đây là kết quả phản bội chủ nhân!
Phương Tịch đi vào nhà mình, quen cửa quen nẻo đi tới một gian phòng. Hắn chỉ thấy bên trong có một giá sách, trên đó bày loạn một vài quyển sách và rất nhiều thứ kỳ quái.
Những thứ này đều là do tiền thân thu thập, tàng trữ.
Dù sao hắn yêu thích những lời đồn về chí quái, lại thu thập nhiều năm, cho dù không ít lần bị người ta xem là kẻ coi tiền như rác giết nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài thứ tốt lẫn vào trong đó.
Nếu không phải vì những thứ này và một thân phận cùng tiền tài hợp pháp, Phương Tịch sẽ không đến mức trở về.
“Chuyện này có vài tai họa ngầm...”
“Dù sao người phía sau có thể dụ dỗ quái vật tới giết ta một lần, lại có thể có lần thứ hai...”
“Nhưng nếu có thể tìm được đạo siêu phàm, ta sẽ không có gì phải sợ nữa.”
Trên kệ sách là các loại sách cổ, sách thiếu, những bản vẽ được chất đống một chỗ.
Ngoài ra, ở trên tầng trên cùng của giá sách còn có một đống đồ ngổn ngang.
Bao gồm một thanh kiếm gãy, mõ dính máu, mấy khối khoáng thạch không biết tên, cùng với một bức tranh cuộn vẽ ác quỷ...
Tất cả đều do tiền thân thích chí quái, chuyên tâm thu thập được. Sau mỗi món vật phẩm đều có một câu chuyện khiến cho người ta sợ hãi - tuy rằng phần lớn đều là bịa.
Phương Tịch không quan tâm tới những thứ đó, trực tiếp rút ra ba bộ sách. Đó chính là Thuật Dị Chí, Hoang Vu Tây Ký, còn có Tùy Viên Phổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận