Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 809: Lại bắt đầu khai hoang

'Cuối cùng đã đi rồi...'.
Sau khi Thần Toán Tử đi, Phương Tịch nói thầm nhưng không lộ ra ngoài.
Ngược lại, hắn cầm bình ngọc chứa Lạc Vân Huyền Đan, mặt hiện vẻ vui mừng, còn mang theo sự kích động: "Thần Toán Tử tiền bối quả nhiên là tấm gương của nhân tộc..."
Tối thiểu là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ đỉnh phong nên nếu Thần Toán Tử muốn ẩn giấu thì hắn chắc chắn sẽ không thể nào phát hiện.
Phải nhớ kỹ khả năng này!
Bởi vậy sau đó Phương Tịch hàng ngày đều dưỡng thương, tu luyện...
Ngay cả dùng Vạn Dân Chỉ chế tác Phượng Triện cũng bị hắn bỏ qua một bên.
Mấy ngày sau.
Siêu cấp truyền tống trận ở trung tâm thành Thiên Phạm oanh minh.
Sau đó có từng bóng người tản ra khí tức khủng bố từ trong truyền tống trận bước ra, khiến những quân sĩ Thiên Phạm Quân may mắn còn sống sót reo hò: "Là viện quân... Cuối cùng viện quân đã đến rồi."
Đúng vào lúc này, Phương Tịch cũng gặp được những người quen.
Trong động phủ.
"Cuồng Thao Cư Sĩ, Tu Tình Tử đạo hữu còn có Bồ tiên tử..."
Hắn nhìn ba vị Hóa Thần, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Nhìn thấy ba vị vô sự, thật sự không có gì vui bằng..."
"Xin bái kiến tiền bối!"
Tu Tình Tử cung kính thi lễ, trên mặt hiện lên sự vui vẻ chân thành: "Vẫn chưa chúc mừng tiền bối đạp phá đại bình cảnh Phản Hư, từ đây thiên thu vạn tái, thọ nguyên kéo dài..."
Tu sĩ Hóa Thần sống tối đa bốn năm ngàn năm nhưng thọ nguyên của tu sĩ Phản Hư lại hơn một vạn!
Đây cũng là sức quyến rũ khi tăng cảnh giới lên!
"Được rồi, ba vị tiểu hữu đến đây là có việc phải không?"
Phương Tịch uống một ngụm linh trà, thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta muốn ở dưới trướng của tiền bối, chờ phân công... Trong thú triều trước đó, chúng ta bị cấp trên tùy ý điều động, xem chút đã vẫn lạc... Quả nhiên tu sĩ phi thăng phải ôm nhau mới có thể có được sức tự vệ nhất định..."
Sắc mặt Cuồng Thao Cư Sĩ hơi khó coi trả lời.
"Ôm nhau sao? Đáng tiếc... Ta đã rời khỏi Thiên Phạm Quân rồi..." Phương Tịch lắc đầu thở dài.
"Nhưng mà..."
Thấy sắc mặt của ba người hơi thất vọng thì hắn nói tiếp: "Ít ngày nữa Thiên Mị Tông Vân Hi và Liễu Nhứ đạo hữu sẽ đến, có lẽ ba vị tiểu hữu có thể tìm kiếm kết nối với hai nàng..."
Sau khi tiễn ba vị Hóa Thần có phần thất hồn lạc phách đi thì Phương Tịch thở dài.
Bây giờ hắn thật sự không thể lo lắng cho những tu sĩ Hóa Thần này.
Dù sao Thần Toán Tử có thể đang nhìn hắn chằm chằm, cũng có thể đã tính ra được gì đó.
Đương nhiên cũng có thể là hắn tự nghi thần nghi quỷ!
'Nhưng bất kể thế nào thì gần đây cũng không thể hạ giới...'.
Phương Tịch sờ túi trữ vật.
Trong đó còn có một sợi long vũ Thiên Phượng Hợp Thể mà mình đã mạo hiểm chặn lại, nếu có thể dùng nó luyện chế vào Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến thì sẽ có thể khiến uy lực của món Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế phẩm này tăng lên mấy phần.
'Bây giờ siêu cấp truyền tống trận đã mở, có lẽ đã có thể trở về Tam Giới Sơn,, thậm chí những địa vực khác của nhân tộc...'.
'Nhưng mà cũng không cần gấp, dù sao thọ nguyên của ta vẫn còn rất dài...'.
'Bây giờ bản tôn cũng đang chậm rãi trưởng thành nên cũng không cần Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến gấp, có rất nhiều thời gian để chờ...'.
...
Thời gian như nước.
Theo Thiên Phượng Hợp Thể vẫn lạc, siêu cấp truyền tống trận mở lại.
Phạm Thiên Vực lại khôi phục cảnh tượng khí thế khai hoang ngút trời.
Hàng loạt tu sĩ cấp thấp bị di chuyển từ các nơi đến, thề phải xây dựng Thiên Phạm Vực thành một thiên đường khác của nhân tộc.
Phương Tịch cũng không đi mà ở trong thành Thiên Phạm thuê một động phủ ngồi nhìn gió thổi mây bay...
Vân Hi và Liễu Nhứ cũng trước sau trở lại thành Thiên Phạm, bởi vì Thiên Mị Tông đã vẫn lạc một tu sĩ Phản Hư nên đã cố ý phái một vị Phản Hư khác đến chủ trì đại cục ở đây, tiện thể bái phỏng Phương Tịch.
Đương nhiên Phương Tịch sẽ chọn ăn ngay nói thật, dù sao chuyện hắn kết giao với Thiên Hoa Tiên Tử và biến cố cuối cùng cũng không có chỗ nào không thể nói với người khác.
Bởi vì hắn đã rời khỏi Thiên Phạm Quân nên khai hoang sau đó hắn không bị cưỡng chế điều động.
Còn bọn người Cuồng Thao Cư Sĩ, Tu Tình Tử và Liễu Nhứ thì không thể không tiếp tục tập trung tinh thần vào khai hoang vừa hồi hộp lại nguy hiểm, đồng thời từ từ hao tổn.
Tin tức gần nhất mà Phương Tịch nhận được chính là Tu Tình Tử Hóa Thần viên mãn gặp phải tà vật tập kích đã ảm đạm vẫn lạc...
Mặc dù dường như vị tu sĩ này cũng không có bao nhiêu hi vọng tấn thăng Phản Hư nhưng vẫn khiến Phương Tịch cảm thấy tiếc nuối...
Thời gian trôi mau.
Bất tri bất giác đã trăm năm...
Nhân Gian giới.
Trong Địa Tiên Linh Cảnh một mảnh xanh um tươi tốt.
Yêu Ma Thụ to khỏe che phủ bầu trời như Thế Giới Thụ, từ bốn phía không ngừng tràn ra Vạn Mộc Mẫu Khí.
Từng Hoàng Đậu Lực Sĩ, Đồng Đậu Giáp Sĩ ở giữa linh điền lao động cần cù chăm chỉ.
Giác Mộc Giao, Mộc Ngạn nhàn nhã chơi đùa trên bãi cỏ.
Núi thịt Thái Tuế ở phương tây vẫn như bình thường, trong hồ nước ở phía đông thì ngược lại, Đại Thanh vẫn đang ức hiếp Lục Sơn Quy như hàng ngày...
Dưới Yêu Ma Thụ.
Vô số rễ cây bao quanh hình thành một cái bồ đoàn bằng dây leo.
Một thanh sam thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên đó, chắp tay trước ngực.
Trong nháy mắt...
Ong!
Một cái cổ giám thanh đồng hiện lên ở giữa hai tay của hắn, cũng không có khí tức nào lưu chuyển nhưng lại khiến tu sĩ Phản Hư như hắn cũng sinh ra chút cảm giác hãi hùng khiếp vía.
"Một mảnh vỡ cuối cùng ở hạ giới đã hợp lại rồi..."
Nhớ lại những thu hoạch khi ra ngoài du lịch cách đây không lâu thì khóe miệng của Phương Tịch không khỏi vẻ lên một đường cong.
Lúc này nhìn lại chỉ thấy Chư Thiên Bảo Giám đã được bổ sung hơn phân nửa, có thể nhìn được hình dạng và cấu tạo hoàn chỉnh.
Phượng Triện Văn cổ xưa quanh quẩn toàn bộ thanh đồng kính, chỉ có mấy chỗ còn thiếu mấy mảnh tàn phiến khá lớn.
"Thịt dễ gặm ở hạ giới đã hết, tiếp theo muốn thu thập mảnh vỡ chỉ có thể đến Địa Tiên giới gặm xương..."
Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch không khỏi trầm mặc.
Từ sau khi hắn Phản Hư, tế luyện Chư Thiên Bảo Giám càng sâu hơn, cũng có cảm ứng vời toàn bộ mảnh vỡ.
Lúc này hắn có thể xác định những mảnh vỡ kia đã lưu lạc ở trong cương vực của tam tộc nhân, yêu, ma, thậm chí còn có thể đã rơi vào tay của tu sĩ đại năng.
'Ta chỉ là một tên Phản Hư... Trước tiên vẫn nên chờ thêm một chút.'.
'Chuyện mảnh vỡ... Cũng không vội.'.
'Chuyện gấp nhất bây giờ vẫn là tăng tu vi lên... Nếu ta là Đại Thừa Tán Tiên, thì nói không chừng chủ nhân mảnh vỡ sẽ chủ động đưa đến trước mặt ta!'.
Phương Tịch đảo thần niệm qua, tất cả trong Địa Tiên Linh Cảnh đều ở trong mắt hắn.
Cùng lúc đó, số lượng Vạn Mộc Mẫu Khí cũng hiện rõ trong thức hải.
"Bốn trăm chín mươi sáu mẫu!"
Phương Tịch thở dài: "Vơ vét rất nhiều linh thực ở hạ giời mà chỉ có thể tăng đến mức như vậy thôi sao?"
Phát triển Địa Tiên Linh Cảnh thì không thể thiếu cấy ghép các loại linh thức quý hiếm.
Nhưng mà chuyện này chắc chắn càng về sau sẽ càng khó hơn.
Đến bây giờ, đối với chuyện này Phương Tịch đã hết cách rồi.
Dù sao chỉ cần hắn cố gắng làm ruộng thì Địa Tiên Linh Cảnh vốn biết tự phát triển.
'Nếu không dựa vào bất kỳ ngoại lực nào... Bây giờ Vạn Mộc Mẫu Khí mỗi ngày Địa Tiên Linh Cảnh sinh ra trừ đi tiêu hao có lẽ một năm có thể tăng được một mẫu Vạn Mộc Mẫu Khí...'.
Phương Tịch bấm tay tính, đã có một kết luận.
'Như vậy vẫn còn thời gian năm trăm lẻ bốn năm nữa... Mới có thể miễn cưỡng kiếm đủ một ngàn mẫu Vạn Mộc Mẫu Khí... Để tu vi của ta đạt đến Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong! Có thể thử phá cảnh!'.
Thật ra đối với tu sĩ Phản Hư chưa đến ngàn năm đã có thể tu luyện viên mãn một tiểu cảnh giới đã là tốc độ kinh người.
Đối với chuyện này Phương Tịch... Lại không nói gì!
Dù sao hắn cắm rễ ở hạ giới nên cũng không cần sợ gì, càng không có cảm giác cấp bách nào.
Chỉ là chẳng biết tại sao Trường Thanh Tử dường như đã thông minh hơn, gã cũng không điều động tu sĩ Phản Hư hạ giới để mộng tưởng ăn hôi của hắn bị hớ...
Nếu Trường Thanh Tử thật sự điều động tu sĩ Phản Hư hạ giới thì Phương Tịch thật sự cười đến chết.
Với lực lượng giao diện Nhân Gian giới áp chế, dù hắn không sử dụng Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang thì nói không chừng cũng có thể dễ dàng chém giết tu sĩ Phản Hư!
Đến lúc đó túi trữ vật và bảo vật mà đối phương mang theo đương nhiên đều thuộc sở hữu của hắn.
"Thôi... Nếu đã không có thu nhập thêm thì ta làm chắc chắn cũng không sao cả..."
Tâm thái Phương Tịch rất, được là may mắn của ta, mất là số ta đã vậy.
Không ôm hi vọng thì sẽ không thất vọng.
Rất giống với con hàng Đại Thanh kia... Có hoàn cảnh ưu việt như vậy, mà đến nay nó vẫn là cấp bốn đỉnh phong, ngay cả cánh cửa Hóa Thần cũng đạp không phá được!
Cùng so sánh thì Tiểu Huyền Quy hăng hái tranh giành cỡ nào, bây giờ nó đã sắp tu luyện đến cấp năm viên mãn, chỉ còn chờ độ đại thiên kiếp!
"Đây chính là sức mạnh to lớn của thời gian sao?"
Phương Tịch sờ cằm, hắn cảm thấy so với nuôi ô quy thì con cá Đại Thanh đã có thể vứt...
Trong lúc suy tư, hắn thu Địa Tiên Linh Cảnh lại, ánh bạc lóe lên đã đến Địa Tiên giới.
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Động phủ trên đảo giữa hồ.
Trong mật thất ở nơi sâu nhất.
Hắn thản nhiên bước ra, chỉ nghe thấy trong động phủ có chút động tĩnh.
Một nữ tu mặt như trăng bạc, người khoát lụa mỏng, mang theo chút khí chất như không phải người bước đến rồi nhẹ nhàng thi lễ: "Cung nghênh chủ nhân xuất quan!"
"Thái Âm... Gần đây có chuyện gì xảy ra không?"
Phương Tịch ngáp một cái, hưởng thụ Thái Âm Tiên Tử hầu hạ.
Thái Âm Tiên Tử này là khôi lỗi cấp năm do hắn luyện chế, bây giờ tương đương với đại quản gia động phủ.
Dù sao hắn cũng không thể trông cậy vào Tiểu Huyền Quy ở bên ngoài xử lý chuyện nghênh đón tiễn đi!
Mà dựa vào cả hai che giấu, Phương Tịch cũng luôn tạo giả tượng 'lão tổ Vương gia đang bế quan'.
Bây giờ trong Yêu Nguyệt Tiên Thành đã có tin đồn truyền ra, nói là lão tổ Vương gia có tính tình rùa đen, trăm ngàn năm không đổi ổ...
Đối với chuyện này đương nhiên Phương Tịch xem thường.
Ngay cả viên đạn bọc đường của Mã gia hắn cũng có thể ăn hết chỗ tốt mà không nháy mắt, bị người nghị luận mây câu có tính là gì?
Huống chi tu sĩ mới tấn thăng Phản Hư cần làm quen tu vi và pháp lực, tu luyện bí thuật... Nên bế quan lâu dài chỉ là chuyện bình thường.
Hắn bước ra khỏi động phủ, bay lên trên đảo giữa hồ thì mày không khỏi nhíu lại.
"Đây là... Thiên uy? !"
Phương Tịch cảm nhận được trong hư không truyền đến một tia áp lực thì nhìn về chỗ đáy hồ.
Ở nơi đó có một con Huyền Quy to hình thể khổng lồ như căn nhà đang núp trong mai, dùng Quy Tức Thuật ngủ say, khí tức trên thân nó rất kinh khủng, đã đạt đến cấp năm viên mãn!
'Nếu không phải Tiểu Huyền Quy dùng Quy Tức Bí Thuật miễn cưỡng áp chế tu vi của bản thân thì e là sẽ phải lập tức độ đại thiên kiếp...'.
Phương Tịch gật đầu: "Ta đến cũng đúng lúc..."
Đối với Tiểu Huyền Quy tiến cấp hắn cũng chưa chuẩn bị tốt.
Dù sao đối với tu sĩ Phản Hư muốn bồi dưỡng một Hóa Thần viên mãn khác đột phá chính là chuyện vô cùng thương cân động cốt.
Phương Tịch tin tương với huyết mạch của Tiểu Huyền Quy thì nó cũng không đến mức ngã ở trước cánh cửa Phản Hư!
Nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể hộ pháp cho Tiểu Huyền Quy trước vào sau khi đột phá, đồng thời cho nó mượn các ngoại vật như Phạm Âm Kim Linh, Hỗn Nguyên Thiên La Tán mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận