Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1547: Lấy lực chứng đạo (3)

Tiếp theo, nó không ngừng bị hao mòn, cuối cùng không thấy nữa...
- Kiếm thuật tốt. Ta cũng có một quyền, mời đạo hữu chỉ giáo!
Phương Tịch cười ha ha, năm ngón tay của hắn khép lại và bỗng nhiên hóa thành một quyền.
Một quyền này không có pháp tắc, đại đạo gì... Chỉ thuần túy là lực!
Tốc độ và lực lượng!
Kéo dài vô hạn chính là thời gian và không gian!
Dựa theo lý luận bên Vũ Trụ Thế Giới, mật độ của vật thể càng lớn thì tốc độ lại càng nhanh... Uy lực cũng càng khủng khiếp hơn!
Ầm!
Dưới một quyền này, Phương Tịch hình như hóa thân thành thiên thể còn khủng khiếp hơn cả hố đen, tản ra uy thế không gì sánh nổi.
Nắm đấm đập thẳng vào thanh Thạch Kiếm kia, tất cả Thái Hư dường như dừng lại trong chớp mắt.
Sắc mặt Thiên Kiếm Lão Nhân vô cùng nghiêm túc, đưa ngang thanh kiếm để ngăn cản, thân hình không ngừng lùi ra phía sau.
Cuối cùng, hắn vung Thạch Kiếm lên, thế giới tiểu thiên và trung thiên ở hướng mũi kiếm chỉ vào hình như gặp tai ương ngập đầu.
Nó hình thành cơn lốc hư không khủng khiếp. Hai vị Đạo Tôn giao đấu gây ra biến hóa kịch liệt, khiến liên hệ giữa một mảnh thế giới kia và Chân Tiên Giới bị chặt đứt!
Từ nay về sau, Đại Thừa ở những thế giới đó muốn phi thăng thành tiên là chuyện gần như không thể xảy ra.
Nhưng cùng lúc đó, Tiên Nhân của Chân Tiên Giới muốn xuống đó cũng cần tốn tài nguyên và thực lực hơn bình thường gấp ngàn vạn lần!
- Lấy lực chứng đạo?
Thiên Kiếm Lão Nhân biến sắc, nhìn Phương Tịch và lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đây là con đường tu luyện Thái Cổ? Chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ... không ngờ có thể mạnh mẽ bắt thiên địa giao cho đại đạo? Con người quay trở lại lúc ban đầu là luật vận hành của đạo, con người mềm yếu là tác dụng của đạo. Vạn vật trong thiên hạ từ “có” mà sinh ra; “có” lại từ “không” mà sinh ra.
Hắn thì thào một tiếng, hình như rơi vào trong ngộ đạo.
Đạo Tôn trong thế giới phương này thật ra cũng là Tiên Anh chân chính tích lũy qua vô số đời.
Nếu không phải thiếu Chư Thiên Bảo Giám, tất nhiên có thể đi ra một con đường hoàn toàn mới.
Mà lúc này, Thiên Kiếm Lão Nhân nhìn thấy phương pháp lấy lực chứng đạo của Phương Tịch, hắn lập tức có lĩnh ngộ.
Không biết qua bao lâu, hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía Phương Tịch hành lễ:
- Cảm ơn đạo hữu...
Khí chất trên người hắn lại thay đổi, trong đạo vận có thêm một tầng huyền diệu, rõ ràng đạo hạnh đã được tăng tiến.
- Không cần khách khí, Huyền Hoàng Tử Khí của đạo hữu đã khiến ta được mở rộng tầm mắt...
Phương Tịch mỉm cười.
Hắn cũng xem như tìm hiểu kiếm trận của Thiên Kiếm Lão Nhân mới có được thành tựu như bây giờ.
Hiện tại, hắn thể hiện ra lấy chứng cứ chứng thực đạo pháp này xem như có qua có lại, hai bên đã hết nợ.
- Đạo hữu này lấy lực chứng thực đạo pháp quả thật hoàn toàn mới, khiến lão phu được lĩnh ngộ...
Trong tay Thiên Kiếm Lão Nhân hiện ra một Thần Sơn được ánh sáng của mặt trời và mặt trăng bao phủ. Hắn cười nói:
- Vẫn mong đạo hữu vào động phủ của lão phu, lão phu sẽ cố gắng khoản đãi đạo hữu!
“Nhật Nguyệt Thần Sơn trong hiện thực sao?”
Phương Tịch tài cao mật lớn, Chư Thiên Bảo Giám lại ở trong người, không có bất kỳ chỗ nào trong Chân Tiên Giới có thể vây khốn được hắn, hắn lập tức vui vẻ tuân mệnh.
Hai vị Đạo Tôn lập tức hóa thành ánh sáng tiến vào bên trong Nhật Nguyệt Thần Sơn.
Nhật Nguyệt Thần Sơn là bảo vật hư không của Đạo Tôn, phạm vi rộng lớn của nó thậm chí còn hơn cả một vài thế giới trung thiên.
Phương Tịch đứng ở trên đỉnh một Thần Sơn, tầm mắt thoáng đảo qua, ánh mắt có phần kỳ lạ.
- Đạo hữu, vị này chính là đại đệ tử của bản tọa, Thiên Vũ Đạo Quân...
Thiên Kiếm Lão Nhân cho gọi một vị Đạo Quân tới giới thiệu với Phương Tịch.
Vị Thiên Vũ Đạo Quân này trông có vẻ chất phác, vóc dáng trung bình, trên người mặc một bộ áo lông. Lúc này, hắn hành lễ thật sâu:
- Thiên Vũ... bái kiến Đạo Tôn.
- Ừ, được rồi...
Phương Tịch liếc mắt nhìn qua. Thiên Kiếm Lão Nhân không có nhiều đệ tử chính thức, lại thêm những người khác bế quan và ra ngoài, chỉ còn lại rất ít người ở đây.
Hắn lại nhìn về một chỗ khác.
Chỉ thấy trong mây mù mờ mịt, năm ngọn Thần Sơn nằm song song, trấn áp một đám Thanh Vân ở dưới đáy Thần Sơn.
- Vị kia là?
Phương Tịch tò mò hỏi.
- Đó là đệ tử không nên thân của lão phu - Thanh Vân. Trước đây, hắn chủ trì Phi Thăng Minh.
Thiên Kiếm Lão Nhân thở dài:
- Về sau, hắn gây ra chuyện, lão phu lại phạt hắn bị trấn áp ở dưới Ngũ Hành Sơn một triệu năm...
Thật ra, nếu Thanh Vân Đạo Quân tiêu diệt Bắc Thần Tiên Cung, Thiên Kiếm Lão Nhân trái lại sẽ không nói gì.
Bắc Thần Tiên Cung bị tiêu diệt hay không chỉ là chuyện nhỏ đối với Đạo Tôn.
Hắn tức giận là lúc trước Thanh Vân Đạo Quân khiến hắn mất mặt trước một đám đồng đạo...
- Thì ra là thế...
Phương Tịch chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi nhân tiện nói:
- Không bằng ta thay mặt hắn xin đạo hữu thả hắn ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận