Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 661: Giả Đan trọng tu

Huyền Minh Uyên.

Phương Tịch phóng mắt nhìn về phía trước đã nhìn thấy hồ nước đen nhánh, không... Phải là biển cả!

Vô biên vô hạn như hải dương đen, còn mang theo từng tia khí tức kỳ dị.

Đây là Huyền Minh Trọng Thủy đặc thù ở Huyền Minh Uyên, còn gọi là Huyền Minh Hắc Thủy, nghe nói dù linh khí, pháp khí của tu sĩ ngầm trong đó một lát thì linh tính cũng sẽ mất mà biến thành phế liệu.

Nếu là pháp thể của tu sĩ cấp thấp bị dính thì càng phiền phức hơn rất nhiều, nếu không được cứu chữa kịp thời, bị thủy độc nhập tủy, vậy thì ngoại trừ dùng linh đan đặc chế ra cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn độc của Huyền Minh Trọng Thủy ăn mòn đan điền, cuối cùng trở thành một phàm nhân...

Đối với tu tiên giả pháp lực tiêu tán biến thành phàm nhân thật sự là cực hình còn kinh khủng hơn cả tử vong.

Dù như vậy, xung quanh Huyền Minh Uyên vẫn có rất nhiều tu sĩ cấp thấp hội tụ, xây dựng tông tộc, sinh sôi hậu đại, quảng thu đệ tử.

Phương Tịch cũng chỉ có thể cảm khái trong lòng, có hại thì chắc chắn cũng có lợi.

Mặc dù Huyền Minh Trọng Thủy phiền phức như vậy nhưng cũng có thể dùng để luyện chế mấy loại pháp bảo đặc thù.

Hơn nữa trong Huyền Minh Uyên cũng sinh ra rất nhiều linh vật và yêu thú đặc thù.

Mặc dù những đại tông môn kia nóng mắt với lợi ích ở đây nhưng muốn họ sai rất nhiều đệ tử mạo hiểm tu vi hao tổn đóng giữ ở đây để vơ vét linh vật thì họ cũng không làm.

Bởi vậy chỗ này đã trở thành nơi tán tu hội tụ, để tán tu chôn xương trong hắc thủy cuồn cuộn không dứt còn đại tông môn và thế lực lớn thì ẩn nấp sau màn, thông qua bồi dưỡng người đại diện mở các phường thị, âm thầm bòn rút phần lớn sản vật của Huyền Minh Uyên.

Nhưng càng như vậy thì Huyền Minh Uyên lại càng náo nhiệt, như có rất nhiều tán tu nên không chết hết được...

Phương Tịch nghĩ đến những chuyện này thì cũng chỉ có thể thầm than thở.

Đương nhiên tán tu cũng không muốn chạm phải Huyền Minh Trọng Thủy nhưng không làm như vậy thì ở chỗ khác ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Ở Huyền Minh Uyên tốt xấu gì cũng có chút cơ hội, bởi vậy mà gần như mỗi thời mỗi khắc đều có tán tu dẫn người nhà đến đây, mang cả một đời, thậm chí hậu thế đều lấp vào trong Huyền Minh Uyên, chỉ trông cậy ngày nào đó, trong gia tộc có thể sinh ra được một tu sĩ cấp cao, dẫn gia tộc hoặc tông môn rời khỏi loại khốn cảnh này.

Mặc dù hì vọng này rất xa vời nhưng ở trong tu tiên giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Phương Tịch vẫn mặc hắc bào, đội đấu lạp, ba động pháp lực khoảng Nguyên Anh.

Lần trước hắn cứu Trương đại thành chủ ở bên ngoài Thành Phi Nhật, mặc dù chỉ là tiện tay làm nhưng cũng xem như hắn báo đáp cho Lý gia.

Ngoài ra thì hắn âm thầm gieo xuống hạt giống 'Phương Nguyên tu tiên'.

Dù sao được một vị sư tôn Nguyên Anh nhìn trúng như vậy thì sau này có khả năng tấn thăng Kết Đan, Nguyên Anh rất lớn.

Đến lúc đó, nói không chừng hắn vẫn có thể nhặt lớp mã giáp này lên dùng tiếp.

Không Tang Sơn.

Ngọn núi này to lớn sừng sững, kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, trong dãy núi này trồng một loại tang thụ kỳ dị.

Toàn thân loại tang thụ này tím ngắt, Hắc Niết Tàm rất thích lá của nó, mà tơ do loại linh tàm này phun ra là một trong những vật không bị Huyền Minh Trọng Thủy ăn mòn hiếm có, dùng nó tạo thành các loại pháp khí như lưới đánh cá, dây thừng thì ở hoàn cảnh Huyền Minh Uyên sẽ như cá gặp nước.

Trên một đỉnh núi nào đó trong Không Tang Sơn có một phường thị tên là Phường Thị Không Tang.

Pháp khí, pháp bảo Hắc Niết Tàm mà phường thị bán ra hàng năm... Đều chiếm mấy thành lợi ích của phường thị.

Độn quang lóe lên, Phương Tịch đã hạ xuống trước phường thị trên đỉnh núi.

Sau khi bước vào mê vụ bao phủ trận pháp thì hắn lập tức cảm nhận được thân thể cũng khoan khoái hơn rất nhiều.

'Không Tang Sơn này cũng có một linh mạch cấp năm sao...'.

Không Tang Sơn tên là núi nhưng thật ra nó là một sơn mạch kéo dài bất tận, linh khí cũng dồi dào.

Mà ở đỉnh núi Phương Tịch đang đứng có thể nhìn thấy được một phần phong cảnh của Huyền Minh Uyên.

Ở chân núi nào đó còn có một bến tàu lớn, trong đó có từng chiếc linh chu thả neo.

Nhưng chiếc linh chu này đen nhánh, dường như đã dùng một loại gỗ đặc thù nào đó tạo thành, làm như vậy mới có thể chống được sự ăn mòn của Huyền Minh Trọng Thủy.

Trên sàn thuyền, thân thuyền còn có từng phù văn du tẩu không ngừng, chúng hội tụ thành một quang tráo rất dày, rõ ràng lực phòng ngự rất tốt.

Bây giờ những linh chu thả neo ở bến tàu cũng không nhiều, có lẽ là do đa phần linh chu đều ở trong Huyền Minh Uyên.

"Không biết tiền bối có cần người dẫn đường không?"

Sau khi hắn bước vào phường thị thì lập tức có mấy tu sĩ tiến lên, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng.

Không đúng, nói là tu sĩ thì cũng không quá chính xác.

Phương Tịch nhìn một người trong đó, chỉ thấy người đó có dáng vẻ trung niên, khớp xương trên hai tay thô to, làn da ngăm đen, vẻ mặt như đã trải qua thế sự xoay vần, trong đôi mắt còn mang theo sự u buồn.

Quan trọng nhất là ở cổ của người này còn có mấy đường vân đen nhánh.

Những đường vân đen nhánh này lại như ăn mòn vào sâu trong da, khiến thỉnh thoảng trên mặt của người này lại lộ ra vẻ thống khổ.

Mà khí tức của y cũng đang liên tục yếu đi, gần như không khác gì phàm nhân.

"Ngươi đi."

Hắn chỉ người trung niên này.

"Đa tạ tiền bối."

Người trung niên vội vàng cảm tạ: "Tiểu nhân Đoan Mộc Ngô, không biết tiền bối muốn mua vật gì? Tiểu nhân đã lăn lộn ở Phường Thị Không Tang mấy chục năm rồi nên cũng biết được mấy cửa hàng..."

"Không vội, sao ngươi lại thành dáng vẻ này?"

Phương Tịch cau mày hỏi.

"Tiền bối đến từ bên ngoài phải không? Có lẽ là ngài chưa từng nhìn thấy tu sĩ bị thủy độc nhập thể..."

Đoan Mộc Ngô nhìn mấy đồ trang sức đặc thù trên người Phương Tịch thì cười gượng một cái rồi trả lời: "Kiếm ăn ở Huyền Minh Uyên, bị dính phải Huyền Minh Trọng Thủy cũng là chuyện bình thường, sau đó không mua nổi Tịnh Thủy Đan để loại trừ thủy độc thì không phải chỉ đành như vậy sao?"

"Tiêu nhân đã xem như không tệ, ít nhất vẫn còn trẻ, mặc dù pháp lực mất hết nhưng vẫn có thể giữ lại cái mạng nhỏ... Nghe nói có một tu sĩ Kết Đan rất thảm, ở sâu trong Huyền Minh Uyên bất ngờ bị yêu ngư đặc thù ở đây tập kích, Huyền Minh Trọng Thủy xâm nhập tạng phủ và đan điền, không chịu nổi đến khi trở về phường thị thì tu vi đã tiêu tán, rơi xuống Trúc Cơ Kỳ, hết lần này tới lần khác tuổi tác của người đó cũng không còn nhỏ nên đã tọa hóa..."

"Huyền Minh Trọng Thủy này quả nhiên rất âm độc..."

Phương Tịch cảm khái.

Thật ra hắn đã từng đến cạnh hồ vọc nước, Huyền Minh Trọng Thủy kia đối với tu sĩ cấp thấp có lực sát thương rất lớn nhưng đối với Nguyên Anh cũng chỉ bình thường, Anh Hỏa có thể nhanh chóng luyện hóa.

Về phần tu sĩ Hóa Thần thù dù có nhảy xuống đó tắm cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu.

Chỉ là một tông môn có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần chứ? Sau có thể chuyển toàn bộ đến đây làm ngư dân được?

'Kim Đan tán đi sao?'.

Phương Tịch sờ cằm lại chợt nhớ đến một chuyện!

'Những tu sĩ Giả Đan kia, tu vi cả đời cũng không thể tiến thêm... Nhưng nếu uống Huyền Minh Trọng Thủy làm Giả Đan tan đi, sau đó lại phục dụng Tịnh Thủy Đan loại bỏ thủy độc... Chẳng phải sẽ có thể lui về Trúc Cơ Kỳ, sau đó tu luyện lại từ đầu, có hi vọng ngưng kết Kim Đan rồi sao?'.

'Nhưng vẫn phải xem tuổi tác của tu sĩ Giả Đan ở hạ giới, nếu tuổi tác đã hơn hai trăm, lại không có linh đan kéo dài tuổi thọ, một khi Giả Đan tan đi thì người đó cũng tọa hóa theo...'.

'Như vậy, đây chính là con đường trọng tu Giả Đan... Quả nhiên theo cảnh giới tu vi tăng lên, những chuyện trước kia không thể đều trở thành có thể.'.

Phương Tịch cũng chỉ suy nghĩ vậy thôi, mặc thù thủ hạ của hắn có không ít tu sĩ Giả Đan nhưng muốn hắn phí tâm phí lực như vậy thì hắn cũng không làm.

Thật ra, lúc hắn Nguyên Anh đã gần như có thể hóa giải được vấn đề bình cảnh khiến Giả Đan không thể nào tu luyện.

Luận linh cảm thì do hắn lấy được từ trong bí pháp Ma Hỏa Luyện Anh.

Ngay cả Ngoại Đạo Nguyên Anh không thể nào tăng tu vi cũng có thể tiếp tục tăng lên, chỉ Giả Đan có tính là gì đâu chứ?

Chỉ là tiêu hao tài liệu quá quý hiếm, còn cần rất nhiều ma hỏa, hắn ngu mới làm như vậy.

Bây giờ Huyền Minh Trọng Thủy này lấy không hết, nếu sau này hắn gặp tu sĩ Giả Đan trong khoảng hai trăm tuổi lại kinh tài tuyệt diễm ở hạ giới thì cũng có thể tiện tay ban cho một bình, giúp người đó tán đan trọng tu...

'Nhưng mà chuyện này cũng mâu thuẫn... Nếu thật sự kinh tài tuyệt diễm thì sao không chính thống Kết Đan mà lại tấn thăng Giả Đan tự đoạn Đạo đồ chứ?'.

Phương Tịch nhịn không được mà cười lên, hắn cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

Hắn nói với Đoan Mộc Ngô: "Ta muốn thuê một động phủ trước, định cư xong rồi tính tiếp..."

"Nếu muốn thuê động phủ thì đương nhiên phải đi tìm quản sự ở đây của Hắc Thủy Tông."

Đoan Mộc Ngô không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

"Hắc Thủy Tông? !"

Phương Tịch lộ ra vẻ như đang suy tư.

"Đúng vậy... Hắc Thủy Tông là tông môn Hóa Thần, họ cũng chiếm phần chính ở phía sau của Phường Thị Không Tang, những tán tu ở Huyền Minh Uyên có ai không muốn bái vào Hắc Thủy Tông, trở thành đệ tử của tông môn mà có triển vọng tu hành sau này..."

Đoan Mộc Ngô thổn thức nói.

Đương nhiên Phương Tịch cũng biết đại danh của Hắc Thủy Tông.

Nghe nói trong tông môn này không chỉ có một tu sĩ Hóa Thần.

Nhưng đối với Phương Tịch đương nhiên cũng không quan trọng.

Ép hắn nóng lên thì hắn sẽ để bản thể quét Khô Vinh Huyền Quang một cái, dù tu sĩ Hóa Thần viên mãn cũng phải chết.

Đương nhiên, thọ nguyên của tu sĩ Hóa Thần bình thường khoảng bốn, năm ngàn năm, nếu bản thể bị mấy tu sĩ Hóa Thần rất trẻ vây công thì vẫn rất nguy hiểm.

Hơn nữa đã ra tay nặng như vậy, lại chiếm cơ nghiệp của Hắc Thủy Tông cũng không phù hợp với tính cảnh thận trọng từ trước đến nay của Phương Tịch.

Có Đoan Mộc Ngô dẫn đường nên rất nhanh Phương Tịch đã gặp được quản sự ở Phường Thị Không Tang của Hắc Thủy Tông, là một Nguyên Anh họ Lưu.

Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, trên người lại mang theo vẻ già nua, rõ ràng tuổi tác đã không nhỏ, không còn hi vọng tấn thăng nữa nên mới bị phái ra ngoài làm việc.

"Không biết đạo hữu đến từ đâu?"

Lưu quản sự nhìn Phương Tịch thì hơi giật mình.

"Tại hạ Thanh Hòa Tử, đến từ Lạc Nhật Bình Nguyên..."

Phương Tịch mỉm cười trả lời.

Lưu quản sự lại trò chuyện thân thiết với hắn mấy câu, rõ ràng là lão đang thăm dò ngọn nguồn.

Nhưng mà Phương Tịch có ngọn nguồn nên ứng đáp trôi chảy khiến Lưu quản sự yên tâm, lão cười nói: "Đạo hữu muốn thuê động phủ sao?"

"Đúng vậy, tuy tại hạ là tán tu nhưng vẫn muốn một ngày nào đó có thể bước lên đại đạo Hóa Thần."

Phương Tịch nói: "Bởi vậy tại hạ cần động phủ tốt nhất, nhiều linh thạch một chút cũng không sao..."

"Tốt, lòng hướng đạo của đạo hữu rất kiên định, khiến lão hủ rất bội phục."

Lưu quản sự than thở: "Nếu năm đó lão phu cũng, ai... Không nhắc, không nhắc nữa..."

Lão nhìn Phương Tịch, ánh mắt chợt động: "Đạo hữu có muốn gia nhập Hắc Thủy Tông ta không?"

"Chuyện này... Tại hạ nhàn vân dã hạc đã quen, trước tiên nên tu hành một thời gian rồi tính sau."

Phương Tịch khoát tay, từ chối 'lòng tốt' này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận