Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 349: Búng ngón tay

"Chuyện sau khi Võ Thần Môn nội loạn... Còn xin vị lão tiên sinh này chỉ giáo."

Phương Tịch chắp tay với lão giả mặt ngựa.

"Không dám, không dám..."

Lão giả mặt ngựa hơi kinh ngạc, dường như có chút hiếu kỳ với gia hỏa không biết thường thức này, nhưng vẫn nói: "Nói đến chuyện này, lại không thể không nhắc đến vị thần thoại võ lâm sáng tạo Võ Thần Đại Đan kia, đan này có thể giúp Đại Võ Thánh đột phá cảnh giới Võ Thần, chính là vô thượng tiên đan, thần đan! Thế nhưng... Chỉ có một mình vị thần thoại võ lâm kia biết thủ pháp chế tác, hậu nhân chỉ biết cần đại lượng yêu vương làm tài liệu..."

"Võ Thần Môn phân liệt, từ ban đầu cũng có liên quan đến tranh đoạt di sản Võ Thần Đan..."

"Mà đến cuối cùng, Võ Thần Đan đều tiêu hao hầu như không còn nhưng vị môn chủ đời thứ nhất kia vẫn chưa xuất hiện... Các Võ Thần tiếp nhận ý kiến của quần chúng, tham khảo Võ Thần Đan trân quý, cuối cùng mò ra được chế pháp đại đan bí dược mới."

"Nhưng cái này... Cũng là nguồn gốc của tai họa!"

Lão giả mặt ngựa hừ lạnh, trong giọng nói mang theo sự bi thương và phẫn nộ.

"Đây không phải chuyện tốt sao?"

Phương Tịch hỏi ngược lại.

Võ Thần đã có thể so với tu sĩ Trúc Cơ, còn có Thú Huyết Đan sót lại, sao ché được kém hóa phẩm, dường như cũng không phải không thể?

"Ha ha... Võ Thần Đại Đan sao làm khó được? Một bộ phận Võ Thần lấy được gợi ý từ trong bí thuật Luyện Ma, nuôi dưỡng nhân dược, cũng chính là để võ giả tu luyện công pháp đặc thù, tích góp Khí huyết, sau đó rút ra lượng lớn, luyện hóa thành Võ Thần Đan... Cách làm này sẽ gây tổn thương rất lớn cho nhân dược, nói không chừng sẽ đi đời nhà ma."

"Mà một bộ phận Võ Thần thì không đành lòng như vậy, chỉ muốn lấy khí huyết trên thân của yêu thú... Cuối cùng, chính là phái này đạt được thắng lợi, nếu không bách tính dưới sự cai trị của Võ Thần Môn ta sẽ tận thành súc vật!"

"Võ Thần môn chủ đương đại còn có nghiêm lệnh, không cho phép lấy người làm đan, nếu không sẽ giết không tha!" Lão giả mặt ngựa bùi ngùi thở dài: "Ngay cả như vậy... Một bộ phận Võ Thần kia và nhân đan vẫn tồn tại, thậm chí còn tạo thành Nghịch Thần Hội, tổ chức này bình thường ẩn náu rất kỹ, thỉnh thoảng lại ra tàn sát một phương, tế luyện nhân đan!"

Lão giả mặt ngựa hừ lạnh.

"Xem ra... Nhân đan này chỉ có Võ Thần xuất thủ mới có thể luyện thành."

Phương Tịch gật đầu rồi chợt nói: "Dù ngươi có thân thích ở trong Võ Thần Môn, cũng không thể nào biết được nhiều bí ẩn như vậy chứ? Chẳng lẽ... Vị thân thích kia của ngươi chính là bản thân ngươi?"

"Đúng vậy... Mộ Dung gia ta cũng là võ lâm thế gia, cũng chưa chắc biết được tiền căn hậu quả biến cố của Võ Thần Môn rõ ràng như vậy."

Ánh mắt của thiếu nữ váy đỏ cũng sáng lên: "Chẳng lẽ tiền bố là..."

"Ha ha..."

Lão giả mặt ngựa cười ha ha: "Không sai... Lão phu là Mã La Thần! Chính là Bộ Phong Chấp Sự của Võ Thần Môn, đến thành Thiên Lương có chuyện quan trọng khác... Vị bằng hữu này xin mời!"

Vừa dứt lời, tay áo của một bàn trung niên áo đen bọn họ tung bay, đã vây quanh một khách nhân.

"Các vị... Không biết tại hạ có chỗ nào đắc tội Võ Thần Môn?"

Người bị vây lại chính là khách nhân đội mũ rộng vành, tay dài chân dài như một cây sào trúc.

"Ha ha... Các hạ chính là người của Nghịch Thần Hội đúng không?"

Mã La Thần cười lạnh: "Mấy Đại Võ Thánh chúng ta đặc biệt ở đây, chính là chờ các hạ."

"Bát Tí Diêm Vương?"

tên gầy như sào trúc cười lạnh: "Vậy mà có thể làm phiền vị Đại Võ Thánh như ngươi đến đây, bỉ nhân thật sự rất vinh hạnh..."

"Vậy mà là người này!"

Thiếu nữ áo đỏ Mộ Dung gia lại vừa mừng, vừa sợ: "Hôm nay lại có thể gặp được nhiều cao thủ như vậy... Mộ Dung Đình ta thật là tam sinh hữu hạnh!"

Ầm ầm!

Một khắc sau, cương khí đối đầu kịch liệt, tràn ra bốn phía.

Xuy xuy!

Trên bàn ghế lập tức xuất hiện lỗ thủng nhỏ.

"Thư sinh ngốc, còn không mau chạy đi!"

Hồng ảnh chợt lóe, dường như Phương Tịch còn chưa kịp phản ứng đã bị Mộ Dung Đình ôm, thi triển khinh công chạy khỏi trà lâu.

Khinh công của Mộ Dung Đình rất tốt, dù ôm theo một người cũng như một đám mây hồng, từ từ bay xuống nóc của một nhà dân.

"Đa tạ nữ hiệp cứu giúp!"

Phương Tịch ôm quyền cảm tạ.

"Bớt nói nhảm, ta còn phải quan sát Đại Võ Thánh chiến đấu nữa!"

Mộ Dung Đình khoát tay, dáng vẻ hơi không kiên nhẫn.

Ầm ầm!

Lúc này, chỉ thấy trong trà lâu có kiếm quang, quyền phong, chưởng ảnh luân phiên nhấp nháy, từ lầu hai đánh lên lầu ba, tiếp theo chọc thủng nóc nhà.

Rầm rầm!

Cột chính của căn nhà bị tên gầy như sào trúc dùng một chưỡng đánh gãy, cả trà lâu đều ầm ầm sụp đổ trở thành một mảnh phế tích.

Sương mù không ngừng lượn lờ ở bốn phía, tên gầy như sào trúc đứng một chỗ, bị bốn Võ Thánh vây quanh.

"Ngươi chạy không thoát."

Trong tay Mã La Thần nắm lấy hai cây Bút Phán Quan, lạnh giọng quát lên.

"Chạy? Sao ta phải chạy?"

Vạt áo của tên gầy như sào trúc nhuốm máu, lại cất tiếng cười to: "Nên chạy là các ngươi đó!"

"Cái gì?"

Bọn người Mã La Thần kinh hãi, lại chợt phát hiện hướng phủ thành chủ có lực lượng khí huyết cường đại xuất hiện!

Cương khí nồng đậm hội tụ hóa thành một tôn cự nhân đỉnh thiên lập địa, bốn mặt tám tay.

"Chân thân... Võ Thần? !"

Mộ Dung Đình thì thầm như nói mớ.

"Không tốt... Là Võ Thần của Nghịch Thần Hội!"

Thần sắc bọn người Mã La Thần khẽ biến, liếc mắt nhìn nhau rồi hóa thành mấy đạo bóng đen điên cuồng tản ra bốn phía chạy trốn.

Bọn họ chỉ là Võ Thánh, gặp phải đại quân sẽ phiền phức.

Mà sau khi võ đạo thông thần thì tất cả sẽ khác, hoàn toàn có thể làm được chuyện một người địch vạn quân!

Lúc này, bóng dáng cự nhân đỏ tươi phát tán khí thế, thậm chí có thể khiến võ giả bình thường ngây ra như phỗng, không dám động đậy.

"Khanh khách... Khanh khách... Là Võ Thần... Võ Thần tà đạo..."

Mộ Dung Đình muốn cắn chặt răng ngà, lại không tự giác run lên.

Mặc dù nàng ngưỡng mộ những cao nhân võ đạo này nhưng nàng cũng biết đa phần Võ Thần của Nghịch Thần Hội đã mất nhân tính, giết người làm vui!

Chúng xuất hiện ở đâu thì sẽ khiến nơi đó mang tai họa ngập đầu.

Thậm chí... Đồ thành!

"Hắc hắc... Bản tôn đã tiễn thành chủ lên đường... Hạt giống Võ Thần tương lai của Võ Thần Môn gì đó, đều phải chết!"

Bóng người bốn mặt tám tay đỏ tươi mở cái miệng rộng, lời nói như sét đánh.

Bất chợt!

Y mở ra một đôi cánh Già Lâu La, bay qua bên này: "Lần này, ngoại trừ thành chủ ra còn có mấy con chuột nhỏ của Võ Thần Môn, không tệ không tệ... Đúng lúc có thể giết hết, rồi lại đồ thành giải sầu một chút..."

"Là Giới Sát Hòa Thượng!"

Trong mắt Mã La Thần không khỏi tràn đầy tuyệt vọng.

Võ Thần trong Nghịch Thần Hội, mặc dù Giới Sát Hòa Thượng không phải người mạnh nhất nhưng y có sát tính lớn nhất những nơi y đi qua chắc chắn máu sẽ chảy thành sông!

"Giới Sát Hòa Thượng?"

Phương Tịch thì như đang suy nghĩ điều gì đó, cái tên này dường như hắn đã từng nghe?

Ách...

Lúc trước chỉ là tiểu lâu la đứng cuối cùng nhưng đúng là hơi có ấn tượng.

Không ngờ vốn là một tiểu hòa thượng mi thanh mục tú, vậy mà bây giờ lại biến thành như vậy.

Hắn nhìn về phía chân thân Võ Thần kia, có thể thấy được một hòa thượng mập trong đó, tai to mặt lớn, sát khí trên mặt lẫm liệt, trên cổ còn đêo một chuỗi tràng hạt dùng đầu người xâu thành.

"Chạy mau đi!"

Mộ Dung Đình nắm lấy Phương Tịch định chạy, lại phát hiện khí chất của ngọc diện thư sinh trong nháy mắt hình như đã biến hóa.

Thậm chí ngay cả trong lòng nàng cũng xuất hiện cảm giác hào hùng.

"Giới Sát Hòa Thượng... Ngươi muốn đồ thành sao? ! Chẳng lẽ còn muốn giết bản tọa luôn phải không?"

Phương Tịch tiến lên một bước, cười lạnh mở miệng.

Giọng hắn tuy nhỏ nhưng lại truyền vào tai của Giới Sát Hòa Thượng rõ ràng, khiến thân thể mập mạp cũng phải lắc một cái: "Giọng nói này... Hình như hơi quen!"

Giới Sát Hòa Thượng nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói, đã thấy bóng người gần như trong ác mộng, đứng trên một nóc nhà đang cười lạnh nhìn qua y.

Người kia vẫn như trăm năm trước, một bộ thanh bào, quân tử nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc.

Biểu hiện trên mặt như cười mà không phải cười, đôi mắt không hề bận tâm nhưng lại mang theo cảm giác thâm bất khả trắc...

"Môn chủ? !"

Giới Sát Hòa Thượng kinh nghi bất định hô lên, sau đó hú lên quái dị, chân thân Võ Thần bốn mặt tám tay, sinh ra cánh Già Lâu La dùng tốc độ nhanh hơn bay trở về.

Bất kể người kia có phải cựu môn chủ hay không thì y cũng không muốn mạo hiểm!

Mặc dù Người này thích giết chóc nhưng thật ra y rất cẩn thận, nếu không thì cũng không thể tiêu dao nhiều năm như vậy mà chưa từng bị Võ Thần Môn tiêu diệt!

Hưu!

Trong hư không có một đạo lúc quang vừa lóe lên đã biến mất.

Quang hoa bích lục đuổi kịp chân thân Võ Thần, bất chớt biến đổi hóa thành một đạo kiếm khí màu xanh đỉnh thiên lập địa, dễ như trở bàn tay phá vỡ chân thân Võ Thần của Giới Sát Hòa Thượng,

"A! Môn chủ tha mạng!"

Giọng của Giới Sát Hòa Thượng như lôi đình, chắp tay trước ngực, huy sái cương khí như không đáng tiền.

Đáng tiếc vẫn bị luồng kiếm khí màu xanh kia lướt qua cổ.

Thi thể không đầu từ giữa không trung rơi xuống, đập lên mặt đất, vậy mà như đạn pháo, xuất hiện một cái hố sâu!

Thân thể Võ Thần, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đối với Phương Tịch, muốn tiêu diện một thể tu Trúc Cơ, thật sự không cần tốn nhiều sức.

"Môn chủ? !"

Mã La Thần quay đầu nhìn lại: "Chẳng lẽ là quyền môn chủ đến? Không đúng... Giới Sát Hòa Thượng này xưa nay không quá cung kính với môn chủ, sẽ không gọi hắn là môn chủ..."

Ngay sau đó, y thấy được một màn khiến bản thân cũng giật mình.

"Giới Sát Hòa Thượng... Chết rồi sao?"

"Đạo lục quang kia... Không... Không đúng..."

Lúc này, Mã La Thần mới phản ứng kịp, thư sinh trẻ tuổi hỏi mình lúc nãy hình như nhìn hơi quen...

Trong thư phòng của quyền môn chủ có treo chân dung của đối phương.

"Hắn... Hắn là..."

"ngươi là ai? Chẳng lẽ là vị Trương môn chủ của Võ Thần Môn?"

Mộ Dung Đình vô cùng giật mình nhìn qua Phương Tịch, mắt to chớp chớp, trên mặt còn ửng đỏ vì kích động.

"Ta không phải Trương Minh Định..."

Phương Tịch cười ha ha, tiện tay ném ra một bình ngọc: "Trong này có một viên Thú Huyết Đan, có chút hiệu quả khi đột phá Võ Thần, tặng cho ngươi, ta còn chuyện khác cần làm, cáo từ trước..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã hóa thành một đạo thanh hồng, nhấp nháy vài cái đã biến mất ở chân trời.

Thăm dò được tin tức ở dân gian không sai biệt lắm rồi, cũng đến lúc về tổng bộ Võ Thần Môn ở Võ Kinh, gặp vị Trương Minh Định Trương môn chủ kia một chút.

"Thú Huyết Đan?"

Mộ Dung Đình nhìn phương hướng rời khỏi của Phương Tịch, đầu óc dường như nhận quá nhiều rung động nên hơi choáng: "Cáy này không phải là Võ Thần Đại Đan sao?... Người này... Người này là..."

"Có thể gọi thẳng tên của quyền môn chủ Võ Thần Môn, còn có thể là ai?"

"Không ngờ... Nhất đại thần thoại võ lâm, vậy mà lại trẻ như vậy?"

Thiếu nữ thu hồi Võ Thần Đan, sắc đỏ trên gương mặt chưa tan, trong đôi mắt hình như có ngôi sao nhấp nháy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận