Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 411: Tu hành

Sáu năm sau.

Trong phòng luyện khí.

Phương Tịch phun ra một tia đan hỏa, tiếp tục tế luyện một khối ngọc phù xanh biếc.

Từng chút đan sa thẩm thấu vào trong ngọc phù, hóa thành từng phù văn huyền dị ở xung quanh.

"Thần niệm làm bút, linh sa làm mực... Phong lấy trùng sáp, ngọc phù đã thành!"

Nhớ lại khẩu quyết chế tác ngọc phù, thần niệm cường đại của Phương Tịch phóng ra, khiến từng phù văn nhanh chóng phác hoạ ở xung quanh ngọc phù, ổn định lại, sau đó lại phong một lớp linh sáp.

Đến lúc này, ngọc bài đã không khác gì Thiên Lý Truyền Tín Phù lúc trước Phương Tịch nhận được.

"Một bước cuối cùng... Một phân thành hai, nhất thể đồng tâm, đi!"

Phương Tịch bắt lấy thời cơ nào đó trong cõi u minh, ngón tay của hắn vẽ một đường.

Ba!

Một đạo kiếm quang màu bích lục hiện lên, cắt ngọc phù thành hai nửa bằng nhau.

Loảng xoảng đương!

Hai khối ngọc bài rơi xuống, bị một đại thủ hình thành từ pháp lực bắt được.

"Ta luyện chế phù này đã như cưỡi xe nhẹ đi đường quen... Không dễ dàng."

Phương Tịch cầm hai khối Truyền Tín Phù vừa ra lò, thở dài.

Mấy năm này hắn dồn tinh lực vào ngọc phù chỉ thua luyện đan.

Sau khi tiêu hao rất nhiều thời gian, cuối cùng hắn cũng gian nan nhập môn, luyện chế thành công khối ngọc phù đầu tiên.

Lại trải qua suy nghĩ của bản thân và nội tình Phù đạo, dưới điều kiện tiên quyết là không dùng Cửu Nhãn Bồ Đề Tử hỗ trợ, hắn đã phát hiện mấy vấn đề nhỏ trong phương pháp luyện chế, cũng cải tiến thêm.

Đến bây giờ, hắn đã có thể luyện chế ổn định.

Nhìn từ vốn hắn đã bỏ vào thì đương nhiên là lỗ nặng.

Nhưng nhìn từ Phù đạo của bản thân tinh tiến thì lại hoàn toàn đáng giá.

Nghĩ đến đây, Phương Tịch lại lấy một khối ngọc phù ra.

Sau khi hắn dùng đan hỏa tế luyện, thần sắc của hắn khẽ động, thổi bay một chậu sa thạch bạc.

Sa thạch này ở giữa không trung bị đan hỏa hòa tan, biến thành từng sợi ngân tuyến, chui vào trong ngọc phù, tạo thành một triện văn không hoàn chỉnh.

"Phong!"

Phương Tịch thấy triện văn hình thành thì lập tức chắp tay trước ngực, pháp lực Kết Đan trung kỳ đỉnh phong mãnh liệt trào ra.

Thanh sắc quang huy bao phủ, trong nháy mắt ngọc phù ngưng kết, lạc ấn triện văn màu bạc kia vào sâu trong ngọc phù!

"Thành..."

Phương Tịch cầm ngọc phù này, không khỏi vô cùng cảm khái.

Từ sau khi thần thức của hắn có thể quan sát Chư Thiên Bảo Giám thì hắn luôn thử vẽ lại hoa văn trên đó.

Sau đó Phù đạo của hắn tiến như bay, lại nhờ lúc Chung Hồng Ngọc Không Linh Căn Trúc Cơ hắn mới miễn cưỡng ghi nhớ mấy ký hiệu không hoàn chỉnh.

Chỉ là loại phù văn không hoàn chỉnh đó lại không thể lưu lại trên phù chỉ bình thường.

Dù là phù chỉ cấp ba cũng không thể gánh nổi, sẽ lập tức bốc cháy!

Mà bây giờ...

Ngọc phù khắc một ngân sắc phù văn không hoàn chỉnh lại tương đối ổn định.

"Cuối cùng tìm được cách lợi dụng những phù văn kia... Ngân sắc phù văn này rõ ràng liên quan đến lực lượng hư không, trong nghiên cứu truyền tống trận cũng có chỗ cần dùng đến..."

Phù văn này được Phương Tịch đặt tên là Hư Không Triện Văn, xem như là một phù văn không hoàn chỉnh nhỏ nhất mà hắn tìm hiểu được.

Ngay cả như vậy, cũng có gần một nửa không hoàn chỉnh.

Vậy mà sau khi phong ấn vào trong ngọc phù nó cũng có uy năng không tầm thường.

"Thuật Ngọc Phù vốn là do tu sĩ phát minh ra... Thậm chí sau khi bí pháp của cổ tu thất truyền nhưng tu sĩ hiện nay vẫn có thể phục khắc và cải tiến..."

"Ngọc phù này của ta có thể miễn cưỡng xem như một loại ngọc phù hoàn toàn mới, mặc dù... Chỉ hoàn thành một nửa."

"Ta mua cách luyện chế ngọc phù, thật ra hơn phân nửa nguyên nhân vẫn là vì những ngân sắc phù văn này..."

Khóe miệng Phương Tịch hơi cong lên.

Có thể nói Thanh Dương Thượng Nhân kia làm sinh ý đã lỗ rất nhiều.

Mấy năm nay, đối phương không ngừng liên lạc, chào hàng ngọc phù và mời Phương Tịch cùng hành động nhưng đều bị Phương Tịch bỏ qua.

Hắn cũng chứng kiến ngữ khí của y ngay từ đầu tự cao tự đại, đến từ từ ngang hàng, sau đó lại mơ hồ ủy khuất cầu toàn... Như một thanh niên được bảo vệ trên mọi chuyện rồi lại bị xã hội đánh đập.

"Ngọc phù mới này... Hiệu quả của nói chắc là có liên quan đến hư không."

Phương Tịch cầm ngọc phù, suy nghĩ một lúc nhưng cũng không rót pháp lực vào kích phát.

Dù sao hiệu quả của phù văn không hoàn chỉnh này hắn cũng hiểu biết nông cạn.

Vạn nhất làm sập Tiểu Hàn Động thì không ổn rồi.

Thu hồi ngọc phù, Phương Tịch lại bước vào phòng luyện công, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bắt đầu tu luyện mỗi ngày dù sét đánh cũng bất động.

Trên người hắn, hai màu xanh vàng thay thế nhau nhấp nháy, Khô Vinh Kim Đan trong cơ thể hắn mơ hồ có tử khí bốc lên...

Mấy canh giờ sau.

Phương Tịch mở mắt ra: "Cuối cùng đã hoàn toàn viên mãn công pháp tầng thứ mười lăm... Bây giờ lại đả tọa, chỉ có thể khôi phục pháp lực, không có hiệu quả tinh tiến gì."

Thật ra trạng thái này một năm trước hắn đã mơ hồ chạm đến nhưng hắn vẫn không nóng vội mà từ từ thuần hóa pháp lực.

Đến bây giờ dù hắn không nhờ bất kỳ đan dược gì, chỉ dựa vào tư chất linh thể của bản thân cũng có mấy thành nắm chắc đột phá Kết Đan hậu kỳ.

Mà đặc điểm của Ất Mộc Pháp Thân ở ngay chỗ sinh sôi không ngừng, dù hắn đột phá thất bại thì cũng không đến nỗi gặp phản phệ như những Kết Đan khác mà khiến đan điền, kinh mạch bị thương, phải điều dưỡng rất lâu.

Phương Tịch chỉ cần mấy tháng là có thể khôi phục lại, sau đó lại tiến thành lần trùng kích tiếp theo...

Sau nhiều lần trùng kích thì có thể nói hắn đột phá Kết Đan hậu kỳ mười phần chắc chín.

Dù chỉ có hai, ba thành xác suất, chỉ cần lại thử đủ số lần thì thế nào cũng có thể thành công!

Đây chính là chỗ đáng ngưỡng mộ của Ất Mộc Pháp Thân!

Lại càng không cần phải nói pháp thân này tăng thọ nguyên, đủ khiến người tu luyện có nhiều cơ hội xông quan hơn!

Lúc Kết Đan Phương Tịch cũng có suy nghĩ như vậy.

"Nhưng mà... Có thể một lần thành công thì vẫn là một lần tốt hơn."

"Cho nên mới phải chuẩn bị các loại đan dược hoặc bí thuật đột phá bình cảnh..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy rời khỏi Tiểu Hàn Động.

Huyền Băng Cung.

Chủ điện.

Phượng Băng Tiên ngồi ngay ngắn trên bảo tọa như thủy tinh, nhìn các trưởng lão Trúc Cơ đang ồn ào bên dưới với sắc mặt rất bất đắc dĩ.

Năm đó, nàng mời Thái Thượng trưởng lão khách khanh về để giải trừ đại nạn của Huyền Băng Cung nhưng rất nhiều tu sĩ ở lúc đạo thống suy bại còn có thể đồng tâm hiệp lực, bây giờ nguy cơ đã giải trừ, lại bắt đầu âm thầm tranh quyền đoạt lợi, còn xen lẫn rất nhiều ân oán cá nhân, yêu hận tình cừu... Và chuyện xấu của gia tộc tu chân phụ thuộc bốn phía, quả thật là một mớ hỗn độn.

"Điện chủ Thứ Vụ Điện... Ta định giao cho Lam sư muội đảm nhiệm."

Sau một phen thảo luận, Phượng Băng Tiên không thể không đưa ra một nhân tuyển để giải quyết dứt khoát.

"Đa tạ cung chủ, ta chắc chắn sẽ quản lý Thứ Vụ Điện tốt."

Vị Lam sư muội này có dung mạo tuyệt mỹ, một cái nhăn mày một nụ cười đều có phong tình động lòng người, dung mạo của cô ta còn mơ hồ vượt trên Phượng Băng Tiên, chính là nữ tu trong đôi đạo lữ lúc trước.

"Như vậy rất tốt... Về phần Tề gia, chỉ là một gia tộc Trúc Cơ, lại dám thăm dò thượng tông, trực tiếp diệt môn là được..."

Đôi mắt đẹp của Phượng Băng Tiên ẩn chứa sát khí, một lời đã định sinh tử của một gia tộc Trúc Cơ.

Dáng vẻ của những tu sĩ ở đây lại hết sức tự nhiên, dù sao ngoại trừ Băng Sát Tông ở phụ cận ra thì Huyền Băng Cung chính là thế lực nhất đẳng!

Nếu nói không khách khí thì sau khi hủy diệt một gia tộc Trúc Cơ, trong tán tu luôn có người có cơ duyên xảo hợp lấy được Trúc Cơ Đan, thậm chí kỳ tài tự Trúc Cơ để bổ sung vị trí trống, trừ phi gặp phải đại chiến tu tiên giới nếu không thì căn bản không thiếu nhân thủ.

Phượng Băng Tiên có tu vi Trúc Cơ viên mãn, đảm nhiệm cung chủ lâu ngày, rất uy nghiêm, nàng nhanh chóng xử lý xong sự vụ tông môn.

Lúc này, một thanh niên Trúc Cơ mặc hắc bào lạnh lùng, đứng dậy: "Cung chủ... Ngoại Sự Điện ta có chuyện quan trọng bẩm báo!"

Người này là Trúc Cơ Ngoại Sự Điện Hồng Trường Sinh, người này luôn phụ tránh dò xét tin tức bên ngoài.

Y vừa mở miệng thì lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả trưởng lão.

"Nói!"

Phượng Băng Tiên mơ hồ có dự cảm không tốt, phẩy tay áo.

"Cung chủ còn nhớ Huyền Âm lão ma không ?"

Hồng Trường Sinh hỏi.

"Người này là trưởng lão Kết Đan của Xích Huyết Giáo, hung uy hiển hách, không hiểu sao lại vẫn lạc..." Phượng Băng Tiên nhìn không ra chút biểu lộ nào trả lời.

"Chẳng lẽ chuyện này... còn có nội tình gì sao?"

Lam sư muội mở miệng hỏi thăm.

"Chết một Kết Đan, trên dưới Xích Huyết Giáo làm sao có thể cam tâm? Nên họ vẫn luôn điều tra manh mối... Mà kỳ lạ là, trước và sau khi Huyền Âm lão ma vẫn lạc, Xích Huyết Giáo cũng có mấy trưởng lão Kết Đan không hiểu sao cũng tọa hóa... Rõ ràng là bị nhắm vào."

Hồng Trường Sinh chậm rãi nói: "Cỗ thế lực trong bóng tối này ẩn nấp rất tốt, nhưng gần đây lại lộ ra chân ngựa... Xích Huyết Giáo đã bắt đầu xung đột với Thanh Diệp Thương Hội, cướp bóc nhiều thương đội cỡ lớn của thương hội này..."

"Vậy mà là Thanh Diệp Thương Hội sao?" Những trưởng lão Trúc Cơ còn lại nhao nhao kinh hãi rồi lại cảm thấy là chuyện đương nhiên: "Dám tính toán thế lực Nguyên Anh thì đương nhiên cũng chỉ có thế lực Nguyên Anh... Vậy chứng cứ đâu?"

"Loại chuyện này sao có thể lưu lại chứng cứ? Nhưng Xích Huyết Giáo đã tuyên bố, lúc Huyền Âm lão ma vẫn lạc, Thiên Sát lão nhân của Thanh Diệp Thương Hội cũng đúng lúc tọa hóa... Đây rõ ràng không phải trùng hợp!"

Hồng Trường Sinh nói: "Mặc dù Thanh Diệp Thương Hội có giải thích nhưng lại có một trưởng lão Kết Đan bị tu sĩ ma môn đánh lén, xém chút vẫn lạc... Nên song phương đã giương cung bạt kiếm, đại chiến tu tiên giới lại sắp bắt đầu, Huyền Băng Cung ta nhất đỉnh phải chuẩn bị thật tốt."

"Chuyện này..."

Phượng Băng Tiên cắn cắn môi đỏ: "Chỉ sợ phải bẩm báo Thái Thượng trưởng lão..."

Chuyện này liên quan quá lớn, nàng cũng không dám tự tiện làm chủ.

"Không cần bẩm báo, ta ở ngay đây."

Một tiếng nói thô hào vang lên.

Phương Tịch nhanh chân từ ngoài điện bước vào: "Đúng lúc bản tọa xuất quan, không ngờ lại nghe được tin tức thú vị như vậy..."

Hắn lên chủ vị, Phượng Băng Tiên lập tức tránh ra, dẫn đầu chư vị Trúc Cơ hành lễ: "Bái kiến Thái Thượng trưởng lão."

"Thôi."

Phương Tịch đại mã kim đao ngồi xuống, sờ cằm, trong lòng hắn thì lại hơi buồn cười: 'Thiên Minh này... Làm đại sự tốt lắm.'.

'Thanh Diệp Thương Hội cũng xui xẻo, tất có gian tế... Thám thính được thời gian Thiên Sát lão nhân tọa hóa, sau đó đi tập sát Huyền Âm lão ma.'.

'Không ngờ Kim Đan viên mãn có duyên gặp mặt một lần năm đó cũng đã tọa hóa... Làm khó họ phải che giấu lâu như vậy.'.

Bởi vì tu sĩ cao giai ở giới này thường là mạch sống của một tông, bởi vậy cấp độ tu vi, tình trạng tốt xấu, thậm chí tọa hóa đều là cơ mật tối cao, cơ bản đều sẽ che giấu nhiều năm.

Thiên Sát lão nhân tọa hóa bị giấu nhiều năm như vậy, Phương Tịch cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Ngược lại là mấy lần trước Thanh Dương Thượng Nhân mời hắn xuất thủ, thời điểm với Xích Huyết Giáo xảy ra chuyện, song phương ma sát đều rất gần, khiến Phương Tịch không khỏi suy nghĩ thêm vài phần.

"Chuyện này ta sẽ tự thương lượng với cung chủ, các ngươi lui xuống trước đi!"

Phương Tịch khoát tay, cho rất nhiều Trúc Cơ lui ra.

Phượng Băng Tiên ngạc nhiên nhìn Phương Tịch, bên tai nàng truyền đến tiếng nói thô hào của Phương Tịch:

"Cung chủ... Ta muốn ngươi giúp ta tu hành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận