Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 334: Cực hạn

Đại chiến Di Lăng Cốc xâm lấn hai nước kết thúc như đầu voi đuôi chuột.

Đây là chuyện mà tu sĩ ba nước cũng không ngờ.

Vốn đại quân tu sĩ Di Lăng Cốc còn giết vào hai nước, một đường công thành đoạt đất, thế như chẻ tre, bất chợt lại không có dấu hiệu gì mà lui về, thật sự không tiếc bất cứ giá nào, ngay cả linh sơn, khoáng mạch vất vả lắm mới đoạt được cũng không chút do dự bỏ qua.

Sự kiên quyết này khiến đám tán tu trợn mắt hốc mồm, khiến những tiên tọc vốn ở trong hai nước, sau đó lại nương tựa Di Lăng Cốc làm người dẫn đường bị hố không nhẹ.

Không ít gia chủ và tông chủ có tích cách quyết đoán, chỉ có thể cắn răng dẫn theo tộc nhân bỏ qua gia nghiệp mà trốn vào trong Võ Quốc.

Không quả quyết một chút thì vừa thỉnh tội với thượng tông, vừa lo sợ bất an mà an bài hậu sự...

Triển Đồ kinh lịch từng màn không những chỉ có ở Việt Quốc, mà ở Mộc Quốc cũng như vậy.

Một quãng thời gian rất dài sau đó mới có tin tức mơ hồ truyền ra nhưng nghe nói, đa phần người nghe được cho rằng là chuyện cười.

Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc, sao lại vẫn lạc?

Nhưng thẳng đến khi Di Lăng Cốc phong bế sơn môn, mở đại trận, toàn lực phòng thủ thì tu tiên giới Võ Quốc mới xôn xao, mới nghĩ đến chuyện này có thể là sự thật!

Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc, chiến tử!

Thậm chí có thể ngay cả món chí bảo Cửu Long Châu cũng bị thất lạc bên ngoài, khiến Di Lăng Cốc chậm chạp không chọn Thái Thượng trưởng lão mới.

Ngay cả thế lực tu tiên ở Võ Quốc cũng hơi rục rịch ngóc đầu dậy.

Dù sao thời gian Di Lăng Cốc thống trị Võ Quốc đã quá lâu rồi, ép những kẻ có dã tâm kia không thể nào động đậy.

Nhưng rất nhanh, Di Lăng Cốc cao giọng tuyên bố nghênh đón một vị khách khanh Thái Thượng trưởng lão ở bên ngoài.

Vị Thái Thượng trưởng lão này họ Nhan, không chỉ là một vị kiếm tu, còn là Kết Đan trung kỳ, lúc này mới trấn áp tất cả những kẻ không phục.

Chỉ là ba nước nhìn như đã khôi phục hòa bình nhưng trong bóng tối lại không biết có bao nhiêu sóng ngầm cuồn cuộn...

Trog lúc giả dối quỷ quyệt, lại có một tin đồn không hiểu sao càng truyền càng xa - vừa vào Long Ngư, ân oán đều tiêu, đại kiếp khó thương!

Trong lòng rất nhiều tu sĩ tầng dưới chót, Long Ngư Đảo ở Hồ Vạn Đảo thật sự đã trở thành thánh địa thế ngoại đào nguyên...

Long Ngư Đảo.

Trường Thanh Các.

"Đảo chủ thật sự đã giết Kết Đan lão tổ của Di Lăng Cốc sao?"

Lưu Tam Thất làm nước trà trước mặt đổ ra ngoài cũng không biết, Ngôn Đông Thanh ở bên cạnh cũng trợn to mắt như chuông đồng.

Dù Nguyễn Tinh Linh đang bế quan cũng bị chuyện này kinh động, đến Long Ngư Đảo, chỉ là thần sắc của nàng xem như trấn định.

"Kết Đan lão tổ cái gì? Chẳng là một tên Trúc Cơ luyện hóa dị bảo mới có được chiến lực Giả Đan mà thôi..."

Phương Tịch khoát tay: "Ta cũng là Trúc Cơ viên mãn, giết một tên Trúc Cơ, không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Bình thường... Bình thường..."

Lưu Tam Thất và Ngôn Đông Thanh đều cười làm lành nhưng trong lòng lại oán thần: 'Bình thường mới là à... Đây chính là lão tổ Di Lăng Cốc, trong ba nước chỉ có mấy nhân vật như này, vậy mà chết ở đây...'.

"Phương đạo hữu có thể dùng trận pháp giết Giả Đan, không biết tiếp theo định làm gì?" Ánh mắt của Nguyễn Tinh Linh lóe lên, hỏi ngay chỗ quan trọng.

"Cái gì cũng không làm..."

Phương Tịch thở dài: "Bây giờ trong ba nước sẽ không có Kết Đan lão tổ này dám mạo hiểm xông vào Long Ngư Đảo..."

Mặc dù hắn không luyện hóa Cửu Long Châu nhưng trong mắt của Trương lão tổ và Thanh lão tổ chính là một người nghi là Giả Đan, lại tọa trấn trận pháp cấp ba, thật sự là xác rùa đen, bọn họ liên thủ cũng chưa chắc có thể rung chuyển được.

Mà bây giờ Di Lăng Cốc nội loạn còn không ngăn kịp, sẽ không bận tâm ở đây.

Dựa theo tin tức mà Phương Tịch lấy được từ Du Côn, hắn cảm thấy ít nhất mình có thể có được mười năm yên bình.

Như vậy... Đã đủ để Kết Đan!

Phương Tịch nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

"Không biết chuyện gì? Dù chúng ta máu chảy đầu rơi cũng quyết không chối từ." Ngôn Đông Thanh vội khom người khiêm tốn hỏi thăm.

Bây giờ Long Ngư đảo chủ gần như có thể xem là nửa tu sĩ Kết Đan, thái độ của y cũng là nịnh bợ nhất.

"Ta chuẩn bị toàn lực mở ra uy năng của Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, phong bế toàn đảo... Các ngươi báo cho toàn đảo, tu sĩ không muốn bế tử quan với bản đảo chủ thì có thể tạm thời đến ba đảo Phong Diệp, Kim Quy, Linh Không..."

Phương Tịch nhàn nhạt nói.

"Ngươi... Định bế quan, linh thạch có đủ không?" Nguyễn Tinh Linh nhướng mày, hỏi điểm quan trọng.

Trong mắt các Trúc Cơ, mặc dù đại trận cấp ba này có uy năng khủng bố nhưng ở trên linh mạch cấp hai thì linh thạch tiêu hao mỗi ngày đều rất kinh người.

"Không cần..."

Phương Tịch khoát tay nói: "Ta tự có biện pháp..."

Chung Hồng Ngọc và Thái Thúc Hồng hai mặt nhìn nhau, đồng thời hiện ra một suy nghĩ trong đáy lòng: "Chẳng lẽ... Trên Long Ngư Đảo này còn có linh mạch cấp ba chưa phát hiện sao?"

Vượt quá dự liệu của Phương Tịch là, dù tuyên bố muốn phong đảo thì cũng không nhiều tu sĩ rời khỏi.

Có lẽ những tu sĩ Luyện Khí luyến tiếc tư cách cư trú, còn phải chịu khổ cư trú thời hạn, kỳ vọng vào Đoạt Bảo Đại Hội.

Về phần đám Trúc Cơ Chung Hồng Ngọc, có lẽ đã ăn ý.

Đối với chuyện này Phương Tịch cũng lười quản, đồng thời từ chối khéo đề nghị hộ pháp của Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất, sau khi tiễn những người này đi, hắn lập tức mở ra toàn bộ uy năng của trận pháp, khiến Cửu U Huyền Mộc Đại Trận bao phủ hoàn toàn Long Ngư Đảo, nhìn từ bên ngoài thì cả đảo dường như đã bị một cái bát to đen nhánh úp lại.

Nhắc đến cũng khéo!

Sau khi Phương Tịch phong đảo không lâu thì sứ giả của Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông mới khoan thai đến chậm nhìn trận pháp đen như mực cũng không ai có dũng khí xâm nhập.

Sau khi liên tục phát mấy đạo Truyền Âm Phù lại không nhận được hồi âm thì chỉ đành hậm hực trở về...

...

Trên Long Ngư Đảo.

Phương Tịch như thường lệ cũng bọn thị nữ trải qua thời gian không biết xấu hổ, không biết thẹn.

Thỉnh thoảng lấy ngọc giản trong túi trữ vật của Du Côn ra để lĩnh hội.

Vị Thái Thượng trưởng lão này thật sự không ngờ trong ba nước còn có người có thể lưu y lại, bợi vậy đa phần gia sản đều mang trong người.

Thậm chí còn có rất nhiều ngọc giản công pháp.

Khiến Phương Tịch tiếc nuối là người này cũng không mang theo truyền thừa cấp ba gì cả.

Nhưng mà Tử Uẩn Công mà hắn tu luyện cũng xem như không tệ, cũng là một bộ công pháp đỉnh cấp nối thẳng đến Nguyên Anh, thậm chí còn là tân pháp.

Đáng tiếc nó không phù hợp với tư chất linh căn của Phương Tịch, hắn cũng không có dự định chuyển đổi công pháp nữa.

Nhưng mà trong ngọc giản khác có ghi lại địa đồ Nam Hoang, kỳ văn dị sự, phong cảnh tu tiên giới, thậm chí mấy bí thuật khiến Phương Tịch rất động tâm.

Hắn lấy ngọc giảm màu tím ra, đưa thần thức vào trong.

"Tử Khí Thiên Nhãn? Một môn bí thuật tu luyện song đồng... Mỗi ngày cần dùng tử khí lúc ánh bình minh vừa ló dạng để tẩy luyện hai mắt..."

Phương Tịch nhớ lại ánh mắt thỉnh thoảng bộc phát tử quang của Du Xung và Du Côn, như đang suy nghĩ điều gì đó: "Một linh nhãn thuật này xem ra rất không tệ, thế nhưng... Bị trùng rồi."

Nhìn có vẻ phẩm cấp của nói không thấp, dường như xuất từ tông môn Nguyên Anh.

Thế nhưng... Phương Tịch đã có Nguyên Ma Thứ.

Hơn nữa bây giờ hắn chỉ chuẩn bị Kết Đan, mọi chuyện còn lại đều mặc kệ.

"Theo lẽ thường thì tu sĩ Trúc Cơ viên mãn muốn khiến pháp lực trong Khí hải đan điền sền sệt đến cực hạn, xuất hiện dấu hiệu cố hóa đầu tiên thì là một bước quan trong và khó khăn nhất... Ta đã vượt qua."

Bây giờ chỉ nhìn xem Ất Mộc Pháp Thân có thể làm đến bước nào."

Bây giờ Phương Tịch nội thị đã có thể nhìn thấy ba trăm sáu mươi lăm giọt pháp lực thể lỏng trong đan điền khí hải, đã ngưng kết hai thành.

Từ xa nhìn lại, dường như là một viên đại đan có hai màu vàng xanh liên tục nhấp nháy!

Thậm chí chỉ cần hắn nguyện ý thì lập tức có thể bắt đầu tiến trình Kết Đan.

Đương nhiên chắc chắn Phương Tịch sẽ không làm vậy, mà chờ khi pháp lực cố hóa đến cực hạn, tận lực đề cao xác suất thành công.

"Đáng tiến... Tên Thái Thượng trưởng lão của Du gia kia cũng là quỷ nghèo, trong túi trữ vật không có nổi một món linh vật Kết Đan... Thật là một tên phế vật!"

Phương Tịch thầm mắng, không biết nếu Du Côn còn sống mà nghe được câu này thì có thể tức đến mức hộc máu hay không?

Thời gian thoáng cái đã qua nhiều năm.

Thông qua Truyền Tấn Phù từ bên ngoài đánh vào Cửu U Huyền Mộc Đại Trận nên Phương Tịch cũng không bỡ ngỡ với tình hình của tu tiên giới ba nước.

Từ sau khi vị lão tổ họ Nhan kia tuyên bố gia nhập Di Lăng Cốc, trở thành khách khanh Thái Thượng trưởng lão thì tu tiên giới ba nước đã ổn định lại, ba phe bãi binh ngưng chiến, vẫn duy trì xu thế Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông liên thủ chống lại Di Lăng Cốc.

Dù sao trong trận chiến ở Bạch Trạch Tiên Thành lần trước, hai vị Kết Đan lão tổ này có thể nói đã bị Di Lăng Cốc gạt thê thảm, xém chút đã vẫn lạc tại chỗ.

Đến bây giờ, ít nhất cũng đã dương thương được mấy chục năm.

"Một trăm bảy mươi sáu tuổi..."

Trong mật thất, Phương Tịch nội thị đan điền khí hải thấy pháp lực thể lỏng đã cố hóa ba thành, cũng đến cực hạn, mấy tháng gần đây cũng không tăng thêm một chút nào.

"Pháp lực cố hóa ba thành, chính là cực hạn của Ất Mộc Pháp Thân rồi sao?"

"Nhưng mà cũng đủ rồi, bắt đầu thôi!"

Thân hình hắn chợt lóe, rời khỏi phòng bế quan đến cấm địa Long Ngư Đảo - dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Tiện tay móc ra một tấm Truyền Âm Phù, sau khi phân phó vài câu xong thì ném phù lục này vào hư không.

Nhìn phù lục hóa thành hỏa quang vừa lóe lên đã biến mất, trong mắt Phương Tịch vô cùng bình tĩnh.

Hắn cũng không có bao nhiêu tín nhiệm với Trúc Cơ còn ở lại trên đảo.

Lúc này chọn bế quan dưới Yêu Ma Thụ, thậm chí xung quanh còn bố trí trận pháp, dù Trúc Cơ hậu kỳ mạnh mẽ xông vào cũng chỉ có một đường chết!

Về phần chuyện vặt trên đảo thì hắn không chút khách khí mà giao hết cho ba người kia.

"Như vậy... Bắt đầu thôi..."

Phương Tịch khoanh chân ngồi dưới gốc Yêu Ma Thụ, toàn bộ chuyện trải qua đều hiện rõ trước mắt.

"Xuyên không đến nay đã hơn 160 năm..."

"Từ Linh nông nho nhỏ ở Thanh Trúc Sơn, đi đến bây giờ là Long Ngư đảo chủ danh chấn ba nước..."

"Mà bây giờ còn sắp bắt đầu Kết Đan!"

Hắn thở dài một hơi vẫn chưa vận chuyển công pháp mà chỉ đả tọa điều chỉnh bình thường.

Vô luận là trong công pháp hay là tâm đắc Kết Đan, đều cho rằng trước khi tu sĩ đột phá phải bình tâm tĩnh khí, khôi phục tam bảo tinh khí thần đến đỉnh phong.

Phương Tịch nhắm mắt, rơi vào một trạng thái kỳ dị.

Mà hắc vụ bên ngoài Long Ngư Đảo cũng luôn kéo dài trạng thái phong bế, cho đến ngày hôn đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận