Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 696: Sưu hồn

Hừng hực!

Phương Tịch há to miệng phun ra một đoàn ma hỏa đen nhánh mãnh liệt, chính là Lục Đạo Ma Diễm!

Đối mặt với một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ thì hắn cũng không có chút suy nghĩ che giấu bản lĩnh nào.

"Chỉ là tu sĩ sơ kỳ cũng dám đến nhặt tiện nghi của ta sao?"

Sắc mặt Hắc Miểu Tôn Giả trắng bệch, mơ hồ có hắc khí, lúc này ô quang chợt lóe lên trong tay của y, một viên châu đen nhánh hiện ra.

Viên châu này lơ lửng ở giữa không trung rồi chợt nổ tung, hóa thành vô số hắc ti, tầng tầng lớp lớp, mang theo khí thế sắc bén vô song.

Soạt!

Lục Đạo Ma Diễm gặp phải sợi tơ đen nhánh này thì lập tức như dầu sôi gặp nước lạnh mà nổ đùng đùng.

Từng sợi hắc tuyết bị thiêu đốt hầu như không còn, thậm chí hỏa diễm đen nhánh dư lại còn hóa thành hình dáng mũi tên, chúng bắn qua Hắc Miểu Tôn Giả như vạn tên cùng bắn!

Hắc Miểu Tôn Giả thầm giật mình.

Vạn Kiếm Châu của y cũng là một món dị bảo hiếm thấy, mỗi một sợi hắc ti đều tương đương với một kiếm tu toàn lực thi triển bản lĩnh Luyện Kiếm Thành Ti, chúng rất chắc chắn, còn vô cùng sắc bén.

Y không ngờ, chúng lại bị đoàn ma hỏa này trực tiếp đánh tan!

"Ma hỏa cấp năm?"

Hắc Miểu Tôn Giả hừ lạnh, trong tay y hiện ra một cái bình ngọc đen nhánh.

Bình này như điêu khắc từ hắc ngọc, bên ngoài có vô số hoa văn tinh vi, phức tạp, trong tiếng ào ào ào, một màn nước đen nhánh xuất hiện.

Mũi tên lửa kia bắn lên màn nước lại bị dập tắt!

"Ồ?"

Phương Tịch khẽ ồ lên một tiếng, hắn nhận ra màn nước đen nhánh mà Hắc Miểu Tôn Giả thi triển cũng là loại thần thông dựa vào Huyền Minh Trọng Thủy nào đó.

Nhưng hắn nhớ lại trước đó đối phương đã thống trị Huyền Minh Uyên không biết bao nhiêu năm thì cảm thấy chuyện này cũng bình thường.

"Thứ này không tệ, chắc là đã tế luyện không ít Huyền Minh Trọng Thủy, có thể luyện vào Huyền Minh Kỳ để tăng uy lực!"

Phương Tịch khen một tiếng, ma quang đại phóng trên người hắn rồi hóa thành một con Khổng Tước đen nhánh, lông vũ có năm màu khác nhau lấp lóe kỳ quang.

Vù vù!

Trong hư không hiện ra từng quang điểm lam, chúng hóa thành từng đạo Thủy hành thần quang, vô số thần quang hội tụ thành một thể, tạo thành một quang trụ mà lam rất lớn, bên trong đó còn có vô số phù văn bơi lội như nòng nọc, chúng chợt quét qua!

Hắc Miểu Tôn Giả lập tức cảm nhận được bình hắc ngọc trong tay run lên, man nước đen nhánh kia có dấu hiệu sắp sụp đổ.

Dưới sự kinh hãi, hai tay của y kháp quyết như sắp thi triển bí thuật gì đó.

Nhưng lúc này trên hắc khi trên mặt y đại thịnh, y lập tức phun ra một ngụm tinh huyết.

"Trúng độc sao?"

"Có lẽ là độc của con Giao Long cấp sáu kia rồi?"

Phương Tịch nhìn thấy màn nước đen nhánh tán loạn, hiện ra Hắc Miểu Tôn Giả ở phía sau đang hộc máu thì khóe miệng không khỏi cong lên.

Nếu không phái biết đối phương đã trúng độc hoặc thụ thương từ trước thì hắn cũng không mạo muộn tìm đến cửa của một Hóa Thần trung kỳ.

Lúc này hắn càng không cho Hắc Miểu Tôn Giả có thời gian vận công chữa thương, Ngũ Ngục Khổng Tước Ma Thể hót dài, tất cả ngũ hành nguyên khí ở giữa thiên địa đều bị dẫn động.

Kim nhận, hỏa cầm, mộc thung, cự thạch, cong có Thủy hành thần quang hóa thành từng thanh tam xoa kích đánh qua như cuồng phong bạo vũ.

Ầm ầm!

Hắc Miểu Tôn Giả miễn cưỡng tế ra một tấm thuẫn đen, tấm thuẫn này như điêu khắc từ một khối thủy tinh đen nhánh, toàn thân trong suốt, bộc phát linh áp cường đại, vậy mà là một món thông linh chi bảo cấp năm!

Tấm thuẫn này lóe lên một cái, bên ngoài đã bộc phát vô số viên quang đen nhánh, hấp thu từng kim nhận vào trong, sau đó lại bắn ngược ra từ một viên quang đen nhánh khác, một đao chặt đứt mộc thung xanh sẫm thành hai đoạn!

"Không tệ, không tệ, tấm thuẫn này là của ta."

Phương Tịch cười to, Ngũ Ngục Khổng Tước giương hai cánh ra, nó chợt tiến lên, một móng vuốt đen nhánh xuất hiện, hung hăng chụp vào bản thể của hắc thuẫn.

Vô số quang hoa bùng nổ trên hắc thuẫn như nó đang chống cự.

Ô oa!

Đúng lúc này, hư không phía sau của Hắc Miểu Tôn Giả chợt lóe, một thanh tiểu kiếm đen nhánh xuất hiện, trên đó có từng vết máu, phát ra tiếng kiếm minh thê lương như hài nhi khóc.

Chỉ mới nghe được tiếng kiếm minh thì Hắc Miểu Tôn Giả đã cảm thấy đầu hơi choáng, Nguyên Anh ở trong đan điền khí hải thì kinh hoàng mà mở mắt ra.

Vù vù!

Từng sợi hồng tuyến như xuyên thấu hư không, Thần Anh Kiếm chợt biến lớn rồi hung hăng trảm xuống!

Phốc!

Một đạo kiếm quang đỏ thắm trực tiếp xé rách hộ thể linh quang của Hắc Miểu Tôn Giả, vô số hồng tuyến bùng nổ, vậy mà có thể đâm xuyên pháp thể của Hắc Miểu Tôn Giả.

Cách đó hơn mười trượng chợt lóe ngân quang, một Nguyên Anh đen nhánh hiện ra, nó vẫy tay, tấm thuẫn đã triền đấu với Ngũ Ngục Khổng Tước Ma Thể hóa thành một đạo hắc quang, bị Nguyên Anh đen nhánh ôm vào trong tay, hình dáng của nó là một tấm thuẫn tròn đen nhánh.

Ô oa!

Thần Anh Kiếm lóe lên, cũng xuất hiện ở đỉnh đầu của Nguyên Anh.

Sau khi Thần Anh Kiếm đến cấp năm đã sinh ra khí linh nên nó đã có thể tự động truy kích kẻ địch.

Nhưng Nguyên Anh này lại không hoang mang chút nào, một phù lục bay ra.

Phù lục này óng ánh kim quang, bên ngoài có khắc vô số phù văn đen nhánh, nó chợt nổ tung hóa thành từng con cự phong đen nhánh, vậy mà có thể tạm thời quấn lấy Thần Anh Kiếm.

Nguyên Anh của Hắc Miểu Tôn Giả hung dữ liếc nhìn Phương Tịch, Nguyên Anh thuấn di một cái đã cách đó ngàn trượng.

Nó lại thuấn di mấy lần nữa thì đã đến chân trời.

Cứ liên tục thi triển Thuật Thuấn Di như vậy thì sẽ nhanh hơn độn quang của tu sĩ Hóa Thần rất nhiều.

Mắt thấy nó sắp chạy thoát, Ngũ Ngục Khổng Tước lộn một vòng đã hóa thành hình người, trong mắt như mang theo sự vui vẻ.

Ào ào ào!

Một dòng Minh Hà đen nhánh không biết dài ngàn dặm hai là vạn dặm hiện ra, trong đó như có vô số cát đá cuồn cuộn...

Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa!

Bốn phương tám hướng đều bị dòng Minh Hà này bao vây hóa thành một trận pháp.

Nguyên Anh của Hắc Miểu Tôn Giả trực tiếp đâm đầu thẳng vào, sau đó y đã thấy hắc sa cuồn cuộn mãnh liệt nhào đến, pháp lực của y lại không ngừng tán loạn.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh hiện ra vẻ kinh hoàng, nó giơ cao tấm thuẫn tròn trong tay lên.

Hống!

Trong hư không hiện ra một cái tiểu ấn vàng óng, nó chợt phát ra tiếng hổ gầm.

Một con cự hổ dài mười mấy trượng nhảy ra, từ trong miệng hổ phun ra một quang trụ vàng óng rất lớn, đánh tấm thuẫn tròn văng ra xa.

Không còn tấm thuẫn tròn cản lại, từng hạt Huyền Minh Thần Sa đánh lên thân thể Nguyên Anh, lại hòa vào trong đó.

Sắc mặt Nguyên Anh của Hắc Miểu Tôn Giả đại biến, ngay cả một tia pháp lực y cũng không thể vận chuyển mà rơi thẳng vào trong Huyền Minh Trọng Thủy, sau đó hai mắt tối sầm.

Một tiểu thám xám trắng hiện ra, thu Nguyên Anh đã hôn mê vào trong.

Hắc thủy đầy trời lập tức thu lại, chui vào trong một cây kỳ phiên.

Mà lúc này, con cự hổ màu vàng đất cũng ngậm bản thể của tấm thuẫn tròn trở về.

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không khách khí mà thu lấy món bảo vật thuẫn tròn cấp năm này.

Nguyên Anh của Hắc Miểu Tôn Giả đã đến Hóa Thần trung kỳ nên chỉ có bản tôn vận chuyển ma công mới có thể sưu hồn được.

Mà lực phòng ngự của món thông linh chi bảo này không tệ, đúng lúc có thể lắp vào chỗ trống trên tay của bản tôn.

Hắn ném Huyền Minh Kỳ cho Ngoại Đạo Hóa Thân rồi hóa thành một đạo độn quang, trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy đâu nữa.

Ngoại Đạo Hóa Thân triệu hồi Thần Anh Kiếm rồi nhìn Huyền Minh Kỳ ở trước mặt mà rơi vào trầm tư.

Hình như là sau khi gọi bản thể đến thì chỗ tốt gì cũng cho bản thể còn hắn thì không lấy được thứ gì cả...

"Tốt xấu gì cũng còn túi trữ vật của Hắc Miểu Tôn Giả, miễn cưỡng xem như an ủi."

Hắn cầm lấy túi trữ vật đã tịch thu được trên thi thể của Hắc Miểu Tôn Giả rồi đưa thần thức vào bên trong thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.

Vương gia.

Phi Vân Động.

"Chủ nhân... Chủ nhân..."

Phương Tịch hạ độn quang xuống thì lập tức gặp được một con Huyền Quy bòn đến, nó cạ vào chân hắn lấy lòng, hai con mắt to long lanh như nước: "Tiểu Huyền Quy vẫn luôn cố gắng giữ nhà, trong khoảng thời gian chủ nhân đi cũng không có ai đến..."

"Ồ? Làm rất tốt!"

Hắn khích lệ nó một câu rồi tiện tay ném xuống một viên Chân Huyết Đan.

Tiểu Huyền Quy mở miệng ra, viên Chân Huyết Đan kia không ngừng thu nhỏ lại, bị nó ngậm vào trong miệng rồi bắt đầu nhai nuốt như nhai đậu rang...

Một cỗ lực lượng chân huyết bộc pháp nhưng thể phách của Tiểu Huyền Quy lại hoàn toàn chống được, thậm chí yêu khí của nó còn đang điên cuồng tăng lên...

"Thể phách của Huyền Quy e là mạnh nhất trong tứ linh..."

Phương Tịch cảm nhận được Tiểu Huyền Quy đã tấn thăng đến cảnh giới cấp bốn trung phẩm thì không khỏi thầm hài lòng.

Vốn dĩ hắn cũng rất do dự không biết có nên cho nó Chân Huyết Đan hay không.

Nhưng Tiểu Huyền Quy nhìn thấy hắn dùng Chân Huyết Đan tu luyện thì lần nào cũng tỏ vẻ khát vọng.

Phương Tịch cũng bị nó quấn đến mức hết kiên nhẫn mới ném cho nó nửa viên.

Không ngờ Tiểu Huyền Quy đã một ngụm nuốt hết, chẳng những nó không bị gì mà còn như nhận được lợi ích rất lớn, còn liên tục xin mình.

Chân Huyết Đan này là linh đan dành cho Giao Long Hóa Thần phục dụng!

Ở Nhân Gian giới, Phương Tịch cũng chỉ dám cho Tiểu Thanh một viên còn phế vật cấp bốn như Đại Thanh sẽ không thể nào nhận nổi dược lực.

Kết quả ở chỗ Tiểu Huyền Quy lại như đã phá bỏ quy luật nào đó khiến Phương Tịch không thể không cảm khái lực lượng huyết mạch của nó rất thần kỳ.

"Vẫn... Còn thèm!"

Sau khi Tiểu Huyền Quy ăn đan dược xong thì nó lại cắn ống quần của Phương Tịch mà nói với vẻ đáng thương.

"Hết rồi..."

Sắc mặt của Phương Tịch tối sầm lại: "Ta cũng không đủ ăn đây... Ngươi làm việc cho tốt thì lần sau nhất định sẽ thưởng cho ngươi."

Theo tính toán của hắn nếu cung ứng đủ Chân Huyết Đan thì thậm chí Tiểu Huyền Quy có thể trong vòng mấy chục năm tấn thăng cấp năm.

Tốc độ tu luyện này thật sự bất kỳ thiên tài nào cũng phải mặc cảm.

Sau khi trêu chọc Tiểu Huyền Quy một phen, Phương Tịch bước vào động phủ rồi lập tức mở ra từng tầng cấm chế.

Trong phòng bế quan.

Quang mang chợt lóe lên trong tay của hắn, một chồng trận kỳ hiện ra, từng cây chui vào từng phương hướng khác nhau.

Ong ong!

Một trận pháp ngân sắc xuất hiện, phản chiếu lên vách tường bốn phía như phù quang lược ảnh.

Phương Tịch ngồi xếp bằng ở trung tâm trận pháp, Tỏa Yêu Tháp lóe lên trong tay hắn, một Nguyên Anh đen nhánh hiện ra.

"Tin tức trận đại chiến lần này ta cũng chỉ nghe được chút lời đồn, sao có thể biết rõ như người trong cuộc được?"

Hắn thầm vận Tam Tương Diệt Nguyên Công, một cỗ ma khí khủng bố xuất hiện, trong nháy mắt hắn đã hóa thành ma tu Hóa Thần trung kỳ.

Sau đó từng đạo thiên ma bí thức đã tràn vào trong cơ thể của Nguyên Anh, khiến gương mặt nhỏ nhắn của Hắc Miểu Tôn Giả hiện ra vẻ đau đớn...

Thời gian từ từ trôi qua.

Trong mật thất, Phương Tịch mở mắt ra, hắn có vẻ hơi mệt mỏi mà xoa huyệt thái dương, cảm thấy thần thức của bản thân lại tiêu hao hơn bảy, tám phần.

Dù như vậy thì hắn cũng chỉ sưu hồn được một số đoạn ký ức vụn vặt.

"Trận chiến này... Mặc Môn hơi bị oan uổng rồi."

"Vốn dĩ theo kế hoạch thì kẻ độ kiếp là Cửu Long Tôn Giả, đại thiên kiếp sẽ kéo dài rất lâu, chỉ cần đánh vào trong Ngự Long Tông thì người này sẽ có thể dùng khí linh của Hỗn Nguyên Thiên La Tán để món Phản Hư chi bảo này lập tức trở về, như vậy thì Cửu Long Tôn Giả sẽ có bảy, tám phần khả năng vẫn lạc dưới đại thiên kiếp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận