Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 765: Khánh điển

"Bò..!"
Theo tiếng rống thê lương vang lên thì đã thấy một thần ma đáng sợ to lớn như núi, to mọng như trùng, trên thân mọc ra vô số khuôn mặt dữ tợn cắn một con Mộc Ngạn.
Vô số máu tươi đổ xuống như nước, thi thể Mộc Ngạn khổng lồ ngã xuống đất như tạo ra một cơn địa chấn.
"Thân thể thần ma Thao Thiết của Cuồng Thao Cư Sĩ thật sự rất khủng bố."
Tu Tình Tử vuốt râu mỉm cười nói.
Ma tộc thông thường chỉ sau khi Phản Hư mới có thể ngưng luyện ra được thân thể thần ma thật sự.
Nhưng một số ma tu Hóa Thần có thiên tư hơn người lại có thể ở giai đoạn Hóa Thần đã ngưng luyện ra thần ma hình thức ban đầu của ma công bản thân, chính là thiên tài trăm ngàn năm mới gặp.
Nhưng mà đối với tu sĩ phi thăng thì Hóa Thần cô đọng thân thể thần ma chỉ là tiêu chuẩn bình thường.
Đương nhiên, thân thể thần ma Thao Thiết này không giống bình thường khiến đôi mắt của Phương Tịch cũng khẽ động.
Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công của hắn có rất nhiều vấn đề, e là phải giao lưu kinh nghiệm với những ma tu cấp cao khác nhiều hơn để xem xem phải làm sao bù lại sơ hở.
Lúc này, thân thể thần ma Thao Thiết vô cùng to lớn kia bị hắc mang bao phủ, trong vô số tiếng chú văn, thân hình Cuồng Thao Cư Sĩ to mọng hiện ra: "Đa tạ chư vị đạo hữu, bây giờ chỉ còn lại hai con Mộc Ngạn, chúng ta liên thủ lại sẽ có thể dễ dàng đánh giết rồi lại đến hang ổ của chúng, lấy hết linh dược..."
Một đám tu sĩ Hóa Thần lại vội vàng đánh đến hang ổ của Mộc Ngạn, đó là một cái hồ lớn.
Đây chính là sự tàn khốc của tu tiên giới!
Đám hoang thú này vẫn luôn ở trong lãnh địa của mình mà không chọc ai gây ai nhưng vẫn bị diệt...
Ngoại trừ hai con đực và cái được Phương Tịch xem trong ra thì tất cả Mộc Ngạn còn lại đều bị rút gân lột da, chuẩn bị dùng làm nguyên vật liệu để luyện chế thông linh chi bảo và đan dược cấp năm.
...
Tu Di Hành Sơn.
Trong hành doanh.
Bọn người Phương Tịch thắng lợi trở về nên tâm trạng đều rất tốt.
Nhưng mới vào quân doanh thì họ lại cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Thần thái của những tu sĩ qua lại vội vàng đều mang vẻ sầu lo.
Đây không chỉ một người mà gần như tất cả tu sĩ đều như vậy!
"Đạo hữu, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
Tu Tình Tử cười hì hì cản một vị Hiệu úy Hóa Thần lại rồi mở miệng hỏi thăm.
Tu sĩ Hóa Thần này vốn đang bực mình nhưng khi nhìn thấy Tu Tình Tử có tu vi Hóa Thần viên mãn thì ngữ khí không khỏi nhẹ hơn mấy phần: "Là một đội ngũ khai hoang gặp phải Nguyên Cổ Hoang Thú, toàn quân bị diệt... Phi Tinh thống lĩnh đã đích thân đến đó chi viện, đại chiến với con Nguyên Cổ Hoang Thú kia một trận mà cũng không làm gì được..."
"Lại có Nguyên Cổ Hoang Thú!"
Tu Tình Tử hít một hơi khí lạnh.
Nguyên Cổ Hoang Thú ít nhất cũng có tu vi Phản Hư.
"Có thể khiến Thống lĩnh đại nhân cũng phải biết khó mà lui thì e là tu vi của nó phải từ Phản Hư trung kỳ trở lên..."
Sắc mặt Cuồng Thao Cư Sĩ rất khó coi.
"Càng mấu chốt hơn là có một con Nguyên Cổ Hoang Thú rồi thì rất có thể sẽ có một con thứ hai!"
Thần sắc bọn người Phương Tịch cũng trở nên khó coi.
Mới bắt đầu khai hoang đã gặp phải Nguyên Cổ Hoang Thú rồi, mức độ nguy hiểm của lần khai hoang này còn vượt qua cả tưởng tượng của mọi người...
...
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Vương Linh Ứng nhìn một tấm thiệp mời trên tay, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười khó coi.
Tấm thiệp mời này dùng mỹ ngọc tạo thành, trên đó còn có kim hoa viền bạc, nhìn rất hoa lệ tinh xảo.
Đây là thư mời song tu khánh điển.
Mà y cũng khá quen thuộc với hai bên.
Bên nữ thì không cần nói, chính là Mã gia Mã tiên tử.
Bên nam cũng là một vị tán tu Hoàng Mộc Tử nổi danh ở Yêu Nguyệt Tiên Thành, tu vi đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn, rất có danh khí trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Quan sát tấm thiệp mời này thì vẻ khổ sở trên mặt Vương Linh Ứng càng nhiều hơn.
Y nhận được hai tấm thiệp mời như vậy, tấm còn lại đương nhiên là gửi cho lão tổ Vương gia.
Thậm chí tấm thiệp mời kia còn xa hoa hơn nữa.
Vương Linh Ứng cũng không biết phải nói ra cảm nhận trong lòng mình thế nào: 'Thì ra trước đó Mã tiên tử vui vẻ hòa nhã với ta chính là ý của Túy Ông không ở rượu, mà ở chỗ lão tổ của ta sao? Chẳng lẽ là ta vẫn luôn tự đa tình?'.
Là một tu sĩ nên y cũng không bị tình cảm ràng buộc mà chỉ cảm thấy hơi mất mát.
Dù sao suy nghĩ của y cũng rất tốt.
Với tuổi tác của y thì tuyệt đối có thể chờ lão tổ Vương gia chết, mặc dù lão tổ tông nói sắp trùng kích Phản Hư nhưng trong Yêu Nguyệt Tiên Thành có nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy lại có mấy người có thể thật sự bước ra được một bước này?
Y cảm thấy lão tổ tông mười phần hết chín là không thành, đến lúc đó lại trong thương nguyên khí, hao tổn thọ nguyên, nói không chừng con trực tiếp tọa hóa, y sẽ kế thừa được di sản.
Mà lúc trước Mã tiên tử lại vô tình mà cố ý ám chỉ khiến y cảm thấy có dục vọng dùng số gia tài này kết thành song tu đạo lữ với cô ta, giúp đỡ lẫn nhau trên con đường tu luyện.
Không ngờ dường như mình vẫn luôn tự đa tình.
Người mà Mã tiên tử thật sự nhìn trúng hình như là lão tổ tông?
Mà lão tổ tông lại một lòng đột phá nên ngay từ đầu đã thẳng thắn từ chối.
Chưa được bao lâu thì Mã tiên tử lại truyền ra tin tức sắp kết thành đạo lữ song tu với Hoàng Mộc Tử...
Từng chuyện này... Thật ra đã khiến Vương Linh Ứng nhìn ra được lòng dạ của Mã tiên tử nhưng y vẫn cảm thấy tiếc hận.
Tu tiên giả không có nhiều tình tình ái ái như vậy, có thể kết hợp lợi ích đã rất tốt rồi.
Không có Mã tiên tử thì đạo đồ của y chắc chắn sẽ khó hơn tưởng tượng một chút.
"Mã tiên tử cũng coi như... Chỗ mà lão tổ tông cũng không thể lạnh nhạt."
Vương Linh Ứng âm thầm suy nghĩ rồi hóa thành một đạo độn quang bay đến động phủ trên đảo giữa hồ.
Ào ào ào!
Y còn chưa hạ xuống thì đã thấy có một tấm màn nước phóng lên cao.
Ở trong nước có một con Huyền Quy cấp năm hiện ra.
"Thì ra là tiểu tiểu Vương... sao..."
Tiểu Huyền Quy nói chuyện hình như hơi cà lăm, Vương Linh Ứng cũng không quan tâm, y thi lễ: "Linh Tôn, xin ngài bẩm báo với lão tổ tông một tiếng, Linh Ứng cầu kiến!"
"Không... Không gặp!"
Tiểu Huyền Quy lắc đầu: "Chủ nhân đang bế quan, ai cũng không gặp..."
"Nhưng mà... Có người gửi thiệp mời song tu khánh điển... Thôi đi, xin Linh Tôn cất kỹ, nếu lão tổ tông xuất quan thì báo giúp một tiếng."
Vương Linh Ứng đưa thiệp mời rồi định đi.
Đại môn của động phủ trên đảo giữa hồ lại chợt mở rồi có một đạo lưu quang bay ra.
Chính là lão tổ Vương gia mặc thanh bào, tay cầm phật châu.
Hay phải nói là bản tôn Phương Tịch.
Chỉ là khí tức trên người hắn bây giờ rất dồi dào, đã đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn.
Đột phá trước đó hắn vẫn luôn dùng Quy Tức Thuật che giấu, lúc này xem như đã công khai.
"Lão tổ tông... Tu vi của người..."
Vương Linh Ứng vô cùng kinh ngạc.
Phải biết là tu sĩ Hóa Thần tăng tiến mỗi một tia pháp lực đều có thể lấy mấy chục, mấy trăm năm làm đơn vị.
Lúc này lão tổ tông mới bế quan bao lâu?
"Trước đó vận khí không tệ lấy được một hồ lô linh đan, cuối cùng đẩy pháp lực đến cảnh giới viên mãn..."
Vẻ mặt Phương Tịch mang theo sự vui mừng.
Ít nhất hắn phải để lão tổ Vương gia đạt đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn mới tiện làm nền đột phá sau này.
Về phần Hóa Thần viên mãn đến Phản Hư?
Trên lý luận thì chỉ cần tu vi đạt đến viên mãn lại có thể Chư Hành Hợp Nhất thì tùy thời đều có thể đột phá.
Chỉ là thành công hay không khó nói được.
Phương Tịch đã triển lộ công pháp Mộc thuộc tính của bản thân từ trước, bây giờ tu vi cũng đã đến Hóa Thần viên mãn.
Bế quan lần nữa đột phá Phản Hư cũng miễn cưỡng hợp tình hợp lí.
Dù sao chuyện đột phá đại bình cảnh này vốn không nói rõ được.
Có kẻ chuẩn bị vạn toàn như cuối cùng vẫn thất bại, cũng có thiên chi kiêu tử không cần bất kỳ tài nguyên phụ trợ nào đã có thể trùng kích thành công!
"Ngươi lấy thiệp mời ra cho ta xem thử."
Phương Tịch mỉm cười rồi nhận thiệp mời trong tay của Vương Linh Ứng rồi hắn chợt lắc đầu: "Chuyện này ta không đi, ngươi thay mặt lão phu mang đến một phần hậu lễ đi!"
Hắn nói xong thì lập tức hóa thành một đạo độn quang trở lại động phủ.
Thấy đại trận khép lại, Vương Linh Ứng muốn nói lại thôi.
Tăng một phần đại lệ thì cũng cần rất nhiều linh thạch mà!
Chỉ là thấy vẻ mặt đáng yêu, hay nói đúng hơn là giả ngu của Tiểu Huyền Quy thì cuối cùng Vương Linh Ứng chỉ đành bỏ chạy.
Y không thể nào đòi linh thạch một con Huyền Quy được!
Lúc bay về động phủ thì thần sắc của y còn có chút ngẩn ngơ: ' Lão tổ tông lại có thể đến Hóa Thần viên mãn nhanh như vậy, nếu truyền ra cũng là một giai thoại... Khoang đã, chẳng lẽ lão tổ tông thật sự có hùng tâm tráng chí, chuẩn bị trùng kích đại bình cảnh Phản Hư một phen sao?'.
'Đây chính là đại thiên kiếp đó!'.
'Nếu những linh vật mà lão tổ tông khổ tâm thu gom đều bị dùng hết, vậy ta...'.
Trong lòng Vương Linh Ứng vô cùng rầu rĩ.
Trong sự rầu rĩ này, thời gian lại bất tri bất giác trôi qua.
Rất nhanh đã đến ngày song tu khánh điển của Mã gia Mã tiên tử.
Hôm nay, Bích Căn Nguyên khách quý chật nhà.
Từng vị tu tiên giả mộ danh mà đến, chúc mừng đại hỉ của Mã tiên tử.
Làm tu sĩ Hóa Thần thật ra đã đứng ở trung tầng của tu tiên giới, có thể cầm thiệp mời đến thì ít nhất cũng là thế lực Nguyên Anh.
Nếu Kết Đan Chân Nhân cũng không vào được Bích Căn Nguyên.
Vương Linh Ứng đã đến từ sớm, y là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ nên còn được sắp xếp chỗ ngồi rất cao.
Lúc này y vừa uống linh tửu vừa yên lạnh tính số lễ vật mà khánh điển lần này Mã tiên tử có thể nhận được thì chợt động tâm, nghĩ đến mình có nên tìm một đạo lữ hay không.
Nhưng với sự thưa thớt của nữ tu Hóa Thần thì e là chỉ có thể tìm cấp Nguyên Anh...
Đến lúc đó thì y lại phải giúp đỡ ngược lại đối phương, chuyện này cũng tuyệt đối không nên.
"Ai..."
Vương Linh Ứng thở dài, yên lặng nâng chén rượu lên rồi uống một hớp nữa.
Tuy mùi vị linh tửu của Mã gia ngon nhưng cấp bậc lại không đủ nên không thể nào khiến tu sĩ Hóa Thần say được...
...
Cùng lúc đó.
Trong động phủ bình phong.
Mã tiên tử ăn mặc rực rỡ, môi đỏ như đan sa.
Cô ta trang điểm một phen rồi nhìn bản thân trong gương, lại không khỏi hiện ra một nụ cười đắng chát.
Mặc dù là ngày khánh điển nhưng cô ta cũng không vui.
Ngay từ đầu lão tổ Vương gia cự tuyệt đã khiến cô ta không thể xuống đài.
Mà sau khi tìm kiếm một phen thì cuối cùng cô ta chọn trúng Hoàng Mộc Tử.
Mặc dù người này là tu sĩ Hóa Thần viên mãn mà còn là tán tu nhưng tự có thế lực, hơn nữa tính tình còn quái gở tự ngạo, e là sẽ không toàn tâm trợ giúp Mã gia.
Nhưng giữa các tu sĩ lấy lợi ích làm trọng, có thể tìm được một phu quân Hóa Thần viên mãn cũng xem như không tệ rồi chứ?
Dù phải đánh đổi một số thứ nhưng cũng có thể ổn định được tình hình của Mã gia.
Vừa nghĩ đến đây, Mã tiên tử không khỏi đổi vẻ mặt khác.
Gương mặt cô ta thánh khiết không một hạt bụi, mang theo sự vui vẻ tinh khiết mà rực rỡ bước ra khỏi động phủ, cặp tay với Hoàng Mộc Tử cùng nhau đến yến hội, mời rượu các tân khách.
Lúc đến chỗ Vương Linh Ứng, cô ta cười tươi, kéo cánh tay của đạo lữ ở bên cạnh rồi nói khẽ: "Vị này là Vương Linh Ứng Vương đạo hữu..."
"Thì ra là Vương đạo hữu vậy thì càng phải uống một chén."
Hoàng Mộc Tử có gương mặt bình thường, còn mơ hồ có mấy nếp nhăn nghe vậy thì cười, khí thế Hóa Thần viên mãn áp đến: "Sao lão tổ của ngươi lại không đến? Chẳng lẽ hắn không muốn đến uống chén rượu mừng này..."
"Thật không dám giấu..." Vương Linh Ứng khó chịu nổi sự áp bách này mà khó khăn trả lời: "Lão tổ của ta đã đột phá Hóa Thần viên mãn, bây giờ đang bế quan..."
"Hả? Lão Vương đạo hữu đã đột phá đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn rồi sao?"
Thần sắc Hoàng Mộc Tử khoan dung hơn mấy phần.
Vì đạo lữ của mình mà ức hiếp một số tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ thì không tính là gì.
Nhưng kết tử thù với một tu sĩ Hóa Thần viên mãn thì không khôn ngoan rồi.
Mã tiên tử nhìn thấy cảnh này thì chỉ âm thầm cắn răng định nói gì đó.
Bất chợt!
Một cỗ ba động pháp lực vô cùng kinh khủng từ phương xa truyền đến, kéo dài không suy.
Các tân khách ngồi đây đều kinh ngạc đứng dậy, có tu sĩ Hóa Thần đầy kinh ngạc: "Đây... Đây là đại thiên kiếp Phản Hư? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận