Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 185: Bại gia và rời đi

Tin tức Phương Tịch bại bởi Nguyễn Đan, rất nhanh đã lan truyền trên Đào Hoa đảo.

Quần tu phản ứng... Rất bình đạm!

Dù sao thì Phương Tịch cũng đã im lặng mười lăm năm, sớm đã không còn uy danh gì, cho dù có thì đó cũng chỉ là lão ô quy ở Phỉ Thúy Nhai, thanh danh luyện đan sư cấp một hạ phẩm.

Mà Nguyễn Đan là thiên chi kiêu tử linh căn thượng phẩm, lại có đảo chủ Đào Linh tiên tử dốc lòng dạy bảo, cùng là tu vi Luyện Khí tầng sáu, thắng là bình thường, thua mới là rung động.

Nguyễn Đan đáng thương cũng không biết được, hôm đó nếu nàng đến thời khắc sống còn cố ý đâm ra một kiếm thì có lẽ gãy chính là phi kiếm trong tay của nàng.

Hơn nữa chuyện này rất nhanh đã bị chuyện khác lấn mất danh tiếng.

Năm đó Mộc gia dùng linh địa thế chấp cho hai nhà Phong, Mạc để mượn đại lượng linh thạch, quyết tam được ăn cả ngã về không mua cửa hàng ở phường thị Linh Không, lúc đầu cho rằng dựa vào sinh ý sôi động trong phường thị, cố tiết kiệm thì hàng năm đều có thể trả lại được số linh thạch ước định và lãi.

Thế nhưng trời không chiều lòng người.

Ngân giáp nhân càng ngày càng làm loạn hơn, thương lộ của phường thị Linh Không không nói bị cắt đứt nhưng cũng chịu ảnh hưởng lớn.

Sinh ý của cửa hành Mộc gia không thịnh vượng, mỗi năm đều bị hao tổn.

Tình cảnh như vậy kéo dài thì linh thạch hàng năm cũng không trả nổi.

Nghe nói Mộc Văn ngay cả pháp khí thượng phẩm của mình cũng bán, lại động viên toàn tộc cống hiến linh thạch, đi xin vay khắp nơi, miễn cưỡng qua được hai năm, năm thứ ba dù làm cách nào cũng không thể lấp đầy lỗ hổng.

Đến bây giờ, Phong gia, Mạc gia đã có ý định thu đất, có khế ước trong tay, dù Nguyễn Tinh Linh cũng không tiện can thiệp.

Trên dưới Mộc gia như cha mẹ chết, như bị điên mượn linh thạch bốn phía, nhưng một đám người không có căn cơ, ai dám cho bọn chúng mượn linh thạch chứ?

Theo thời gian gần đến, tin tức này đã trở thành chủ đề sốt dẻo nhất trên Đào Hoa đảo.

Dù người ngoài đảo cũng biết được đại danh 'Bại gia tử' của Mộc Văn.

Tán tu vất vả mấy đời thậm chí mười mấy đời, vất vả lắm mới có được một mảnh linh địa làm căn cơ, đến đời thứ hai đã bại, cũng thật sự hiếm thấy.

Rất nhiều gia tộc tu tiên đều chuẩn bị mang chuyện này là án lệ kinh điển để giáo dục hậu bối.

Ầm!

Ầm!

Hải Đại Quý cầm pháp khí trung phẩm cuốc, ra sức cày đất.

"Thúc thúc... Thúc thúc cứu ta!"

"Chỉ cần hai trăm linh thạch... Không một trăm linh thạch!"

"Ba nhà chúng ta đồng khí liên chi, thúc thúc không thể thấy chết không cứu... Nếu Mộc gia ta ngã thì tiếp theo chính là hai nhà các ngài đó!"

Bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng nói nhỏ truyền vào trong trận pháp.

"Ầm ĩ chết đi được, lầm bầm cái gì đó?"

Hải Đại Quý cày xong một mẫu đất, ngồi bên bờ ruộng nghỉ ngơi, uống ngụm nước trà.

"Còn không phải là tên bại gia tử kia sao? Trước kia phách lối đến mũi vểnh lên trời, bây giờ lại quỳ gối van cầu mấy ngày ở bên ngoài..."

Vương Tiểu Hổ bước đến, vẻ mặt đầy khinh thường: "Mẹ đệ nói đó là cái hang không đáy, lấp không đầy... Lão gia cũng sẽ không xuất thủ, lúc trước đánh đến cửa, lại phách lối biết bao nhiêu, cho rằng trí nhớ của chúng ta không tốt đã quên hết hay sao? Cũng không biết sao lại còn mặt mũi đến đây..."

"Ầm ĩ mãi như vậy cũng không phải chuyện gì tốt..."

Vẻ mặt Hải Đại Quý đầy sự khinh thường: "Đêm qua lúc ta đang luyện khí, bị tiếng nói của hắn hù dọa, xém chút chân khí đã tán loạn..."

"Lão gia đang điều chỉnh trận pháp, nghe nói là phải thêm cấm chế cách âm... Nhịn thêm một chút, bây giờ tạm thời nghe chó sủa!"

Vương Tiểu Hổ ngáp một cái.

Bất chợt có một đạo bạch quang từ trong trạch viện phóng lên trời, hòa vào trong sương trắng.

Từng phù văn như cá đang bơi lội, tiếng khóc bên ngoài của Mộc Văn từ từ giảm xuống, cuối cùng im lặng không còn tiếng động...

"Cuối cùng đã tốt rồi, nếu lại nghe thêm mấy ngày nữa ta ngủ cũng không ngon."

Hải Đại Quý thở ra một hơi dài, lại hơi hiếu kỳ hỏi thăm: "Một mảnh linh địa có thể trị giá bao nhiêu?"

"Đệ cũng không biết, đại khái là lớn như thế này, nhiều như vậy..."

Vương Tiểu Hổ vẽ vòng tròn, nghĩ nghĩ rồi lại giang hai tay ra, dường như khinh thường mình vẽ vòng tròn quá nhỏ.

"Ôi mẹ ơi... Tên bại gia tử này! Nếu ta có nhiều linh thạch như vậy nhất định sẽ giấu dưới giường, đi ngủ cũng mở một mắt ngắm."

Hải Đại Quý líu lưỡi.

"Linh thạch quang trọng sao? Quan trọng là linh địa... Thứ này, huynh có linh thạch người khác cũng chưa chắc sẽ bán cho huynh!"

Vương Tiểu Hổ khịt mũi xem thường.

Ba ngày sau.

Mộc Văn mặt mày xám xịt như xác không hồn rời khỏi.

Trong trạch viện.

Phương Tịch dựa vào gốc Đào Hoa Thụ cắn một miếng đào.

Mặc dù những Linh Đào này không bằng những quả của Linh Đào Thụ cấp hai trong dược điền nhưng hương vị cũng không tệ.

Tư vị ngọt ngào, dùng thể thỏa mãn dục vọng ăn uống cũng không tệ.

Bất chợt, dường như hắn cảm ứng được gì đó, phất tay tản trận pháp ra, một thông đạo xuất hiện.

Một nữ tu ở giữa vô vàn cánh hoa chậm rãi bay xuống.

Đối phương mặc một bộ nhu quần màu hồng phấn, gương mặt bình thường, tuế nguyệt cũng không lưu lại quá nhiều vết tích trên người nàng, chỉ thêm chút phong vận thành thục.

Phương Tịch thấy nàng cũng hơi hoảng hốt, dường như trở lại lúc hắn vừa đến Hồ Vạn Đảo, lần đầu gặp nàng ở phường thị Bảo Thuyền.

"Bái kiến đảo chủ!"

Hắn vội ném quả đào đi, tiến lên hành lễ.

"Đạo hữu thật sự có thuật trú nhan..."

Nhìn dáng vẻ Phương Tịch như càng sống càng trẻ, Nguyễn Tinh Linh mỉm cười mở lời.

"À... Chỉ là tu luyện công pháp hệ Mộc, tương đối thích hợp trú nhan, tâm tình lại tốt thôi."

Phương Tịch lắc đầu.

Rất nhiều công pháp hệ Mộc đều có hiệu quả trú nhan, mà phục dụng loại đan dược trú nhan lại càng có thể duy trì thanh xuân vĩnh trú.

Dung nhan tu tiên giả không già cũng không tính là chuyện lạ gì.

Dù không tu luyện công pháp hệ Mộc thì chỉ cần đột phá đủ sớm là có thể luôn duy trì dung mạo không già.

Thậm chí một số công pháp đặc thù còn có hiệu quả phản lão hoàn đồng.

Nguyễn Tinh Linh đã từng phục dụng Trú Nhan đan nên lúc này cũng không quan tâm, chỉ cười nói: "Tiểu đồ ngang bướng, mong rằng đạo hữu chớ trách!"

"Đạo hữu thu được đồ đệ tốt, tại hạ chúc mừng còn không kịp."

Phương Tịch mỉm cười, tỏ vẻ mình cũng không để ý.

Lúc này hắn đảo thần thức qua đã phát hiện ra Nguyễn Tinh Linh thật sự đã đột phá đến Luyện Khí tầng mười, chẳng lẽ nàng chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ sao?

Mặc dù Hồ Vạn Đảo rộng rãi nhưng cơ duyên Trúc Cơ vẫn rất ít.

Trên cơ bản tất cả tu sĩ Luyện Khí viên mãn đều sẽ cố gắng hết mức truy cầu Trúc Cơ Đan, nếu không được thì cũng phải có một loại linh vật Trúc Cơ.

Cái gì cũng không chuẩn bị, trực tiếp trực tiếp trùng kích Trúc Cơ, không những tỉ lệ thất bại khá cao mà tỉ lệ tử vong cũng rất cao.

Phương Tịch chắc chắn phải dùng Trúc Cơ Đan, mặc dù bây giờ hắn đã có mấy thành nắm chắc Trúc Cơ nhưng không vì điều gì khác chỉ vì Trúc Cơ Đan có thể bảo đảm Trúc Cơ thất bại không chết.

Đối với hắn đột phá bất kỳ cái gì mà có khả năng tử vong đều không thể tiếp nhận.

Nào là cổ pháp Trúc Cơ, nghe đạo Trúc Cơ, thiên đạo Trúc Cơ gì đó... Bất kỳ phương pháp đột phá nào có xác suất tử vong thì toàn bộ cút sang một bên cho lão tử.

Bản lão tử phải dùng Trúc Cơ Đan để đột phá!

Trong người có thiên đại cơ duyên, nhất định phải vũng như lão cẩu!

Nguyễn Tinh Linh nhắc đến đồ đệ chỉ là mở đầu, lại nhắc đến chuyện của Mộc gia, trên mặt nở nụ cười: "Để biểu thị sự áy náy, nếu đạo hữu cầu tình, thì bản đảo chủ có thể chuyện của Mộc gia..."

Lúc trước Luyện Khí hậu kỳ của hai nhà Phong, Mạc trước sau bỏ mạng, trong lúc bấp bên là nàng đến ổn định đại cục, lại hộ tống hai nhà Phong, Mạc đến phường thị vận dụng tài nguyên gia tộc mua đan dược phá giai... Chống đến khi Luyện Khí hậu kỳ xuất hiện, bình ổn quá độ nên có đại ân với hai nhà.

Huống chi làm đảo chủ Đào Hoa Đảo thì bản thân nàng đã có quyền can thiệp.

"Ai... Năm xưa Hủ Mộc đạo hữu nhiều lần vất vả, cũng không muốn Mộc gia rơi vào kết cục như hôm nay."

Phương Tịch thở dài: "Mặc dù ta và lão có giao tình nhưng sao có thể vì tư lợi bản thân mà làm khó đảo chủ được? Xin đảo chủ cứ xử lý theo lẽ công bằng, chỉ là đừng tác động đến nhất mạch của Mộc Trung là được..."

Nguyễn Tinh Linh gật đầu nhẹ: "Nhất mạch Mộc Trung đã phân gia, linh điền nhà hắn cũng không ở trong khế ước thế chấp, đương nhiên sẽ không có ai động đến... Ai, lúc bản đảo chủ chủ trì phân gia cho Mộc gia, cũng cảm thấy Mộc Văn quá mạo hiểm nên chừa chút đường lui để an ủi Hủ Mộc đạo hữu một chút mà thôi, không ngờ lại trở thành sự thật."

"Thế sự biến hóa, sao có thể nói rõ được, chỉ mới mười lăm năm..."

Phương Tịch cảm khái rồi chợt hỏi: "Đảo chủ muốn ra ngoài tìm cơ duyên Trúc Cơ sao?"

"Xem ra đồ nhi của ta đã nói với người chuyện ta đột phá, đúng là như vậy." Đầu tiên thì Nguyễn Tinh Linh giật mình, chợt thản nhiên thừa nhận: "Đời này của ta, lúc bé đầm ấm, sau khi lớn lên lại phiêu bạt không nơi nương tựa, sau này báo được đại thù... Lại thu được đồ đệ tốt, nhân sinh đã viên mãn, đại quan Trúc Cơ này, cần phải xông thử một lần."

"Vậy ta chúc đạo hữu sớm ngày Trúc Cơ thành công."

Phương Tịch trang nghiêm ôm quyền hành lễ.

"Nhờ lời chúc của ngươi, hôm nay ta đi ngang qua đây, đặc biệt đến đòi một chén Thanh Trúc Tửu để uống, tạm thời xem như là đưa tiễn đi." Nguyễn Tinh Linh nở nụ cười, ngay cả ngũ quan bình thường cũng mang theo một chút xinh tươi.

Đương nhiên Phương Tịch lập tức đi lấy Thanh Trúc Tửu đã cất trong hầm mấy năm, khoản đãi Nguyễn Tinh Linh một phen thật tốt, sau đó mới nhìn đảo chủ rời khỏi...

...

Trên không trung.

Nguyễn Tinh Linh chân đạp pháp khí lẵng hoa, nhìn Đào Hoa Đảo chăm chú còn có Phỉ Thúy Nhai, tự lẩm bẩm: "Hóa ra... Thật sự không phải ngươi..."

Thật ra nàng vẫn luôn cảm thấy Phương Tịch hơi thần bí.

Hơn nữa, năm đó lần thứ hai ngân giáp nhân xuất thủ đánh trọng thương nhóm người Phong Bạch Mộng, trong lòng Nguyễn Tinh Linh càng nghi ngờ hơn.

Mặc dù không có lý do nhưng chuyện lại có chút trùng hợp.

Nhưng nghĩ tới tu vi của đối phương, Nguyễn Tinh Linh lại biết là mình đa nghi.

Sau đó nàng thường xuyên đến tìm Phương Tịch uống rượu cũng có ý định muốn thử.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng có thể xác định, người này chỉ là một Linh nông bình thường, nhiều nhất chỉ có ít bí mật, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, dù sau thì hắn vẫn một lòng trồng trọt, không chút mưu đồ, lại rất sợ chết...

Người có thể ẩn tàng nhất thời, không thể ẩn tàng một đời.

Quan sát mười lăm năm, Nguyễn Tinh Linh vẫn tương đối tin tưởng phán đoán của bản thân.

Lại không cần phải nói, năm năm trước, ngân giáp nhân tái hiện mà Phương Tịch vẫn luôn ở trên đảo, chưa từng ra ngoài.

Thậm chí nàng còn từng cố ý đến bái phỏng Phương Tịch, xác nhận lúc ấy chỉnh chủ đang ở trên đảo.

Hai người này, căn bản không có liên quan.

Lúc này Nguyễn Tinh Linh nhớ lại trước đó thỉnh thoảng hiện ra một chút hoài nghi, cũng không nhịn được mà cười lên, cảm thấy bản thây quá mơ mộng hão huyền.

"Cơ duyên Trúc Cơ của ta cũng không biết ở nơi nào?"

Cuối cùng Nguyễn Tinh Linh quay đầu nhìn Đào Hoa Đảo một lần cuối rồi nhẹ nhành vỗ pháp khí lẵng hoa, lập tức trong vô số cánh hao bay múa, hóa thành một đạo độn quang màu hồng bay xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận