Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 487: Tứ Nhĩ

"Nếu ở đây chỉ có một mình Vân Kiệt Tử ngươi thì ngươi sẽ đại biểu thế lực khắp nơi của Nguyên Quốc, không biết ý của ngươi với đề nghị này thế nào?"

Thiên Đố lão ma nhìn Phương Tịch chằm chằm.

Lúc này, ánh mắt của hơn phân nửa Nguyên Anh lão quái ở điện đường tụ lại, Phương Tịch lại ví như gió mát lướt qua mặt, hắn khoát tay nói: "Bản nhân chỉ là một kẻ tán tu, nếu ma quân đã nâng đỡ, vậy thì ta sẽ thay họ đồng ý!"

Dù sao Nguyên Quốc cũng không phải của hắn.

Hơn nữa một đám thế lực Nguyên Anh tiến vào chiếm giữ, dù chỉ là một phần nhỏ thế lực tiến vào chiếm giữ thì cũng có lợi đối với duy trì thế cục của Nguyên Quốc ở trong thú triều.

Bởi vậy Phương tịch cũng có mấy phần khí thế con bán ruộng nhà, lòng không đau, tùy tiện đã đồng ý.

'Lần này quả thật là đặc sắc...'.

Hoàng Vân Công không khỏi buồn cười: 'Chẳng biết tại sao Linh Phong lão quỷ kia lại vắng mặt, để Vân Kiệt Tử bán toàn bộ Nguyên Quốc, sau này thật muốn nhìn vẻ mặt của lão quỷ này một chút... Nhưng mà Vân Kiệt Tử làm như vậy đã đắc tội lớn với các Nguyên Anh lão ma như Cổ lão quái và Xích Huyết lão quái, cũng không biết sau này hắn sẽ thế nào?'.

Sau khi bán Nguyên Quốc xong Phương Tịch cười nói: "Bản nhân chính là tán tu của Nguyên Quốc, muốn lưu thủ ở Nguyên Quốc, không biết ma quân cảm thấy thế nào?"

Thiên Đố Ma Quân mỉm cười, nhìn qua Phương Tịch, môi nhúc nhích mấy lần.

Chỉ có Phương Tịch mới nghe được thần thức truyền âm vang lên sát bên tai của hắn: "Ngươi giết Thất Sát!"

Đôi mắt Phương Tịch ngưng lại, cũng dùng thần thức truyền âm trả lời: "Sao ma quân lại nói ra lời đó?"

"Với tính tình của Thất Sát, loại đại sự như vậy hắn chắc chắn sẽ không vắng mặt... Mà thám tử của Ly Thương Ma Cung ta cài vào Thất Sát Điện vừa mới hồi bẩm, chuyện hồn đăng của Thất Sát đã tắt, đạo hữu lại xuất hiện ở trước mặt của bản tọa, trên người còn có Oán Hồn Dẫn của Thất Sát Điện, không phải là trùng hợp chứ?"

Thần thức truyền âm của Thiên Đố Ma Quân không nhanh không chậm nói.

"Được rồi, xem như Thất Sát Ma Quân là do bản nhân tiêu diệt nhưng cũng ở trước khi ma quân ban bố 'đình chiến lệnh', có vấn đề gì sao?" Phương Tịch không chút sợ hãi hỏi lại.

"Đương nhiên không có vấn đề..." Trong mắt Thiên Đố Ma Quân như mang theo một tia vui vẻ: "Chỉ là đạo hữu thần thông hơn người, xin hãy giúp Ly Thương Ma Cung chút sức lực... Thiên Đố cũng biết miệng trống răng trắng chỉ là trò cười, đạo hữu có thể đưa ra một yêu cầu, cho dù là cách giải chú Oán Hồn Dẫn cũng không phải vấn đề lớn."

"Cách giải chú Oán Hồn Dẫn?" Phương Tịch mỉm cười: "Sau đó tại hạ sẽ yêu cầu với Không Tang đạo hữu... Chắc là hắn sẽ nể thịnh tình của ta, không đến mức khiến ta phí công."

"Hắc hắc... Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng loại chú thuật thượng cổ này ở trong Thất Sát Điện sẽ có cách giải chú sao?" Thiên Đố Ma Quân không chờ Phương Tịch hỏi thì đã phối hợp giải thích: "Oán Hồn Dẫn chính là dấu hiệu để tìm cừu gia, chúng ta chỉ sợ nó không đủ vững chắc, sao lại có thể chủ động nghiên cứu cách giải, tự tìm phiền phức sao? Bởi vậy chú này vốn là không thể giải..."

"Nhưng trong tu tiên giới vạn vật tương sinh tương khắc, lúc bản tọa tập luyện một môn bí thuật của Ly Thương Ma Cung, đánh bậy đánh bạ lục lọi ra cách giải Oán Hồn Dẫn, cách giải này còn liên quan đến một truyền thừa bí thuật của bản cung, phi thường quý giá, nếu đạo hữu đồng ý thì Thiên Đố sẽ có thể tặng cho đạo hữu!"

'Thì ra Oán Hồn Dẫn này lại phiền phức như vậy?'.

Phương Tịch âm thầm thở dài, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Oán Hồn Dẫn cũng chẳng có gì to tát... Bởi vì tại hạ tin tưởng, là ma đạo Khương Quốc nhìn thấy bản nhân cần nhượng bộ lui binh chứ không phải bản nhân cần tránh bọn họ!"

Câu nói này nửa thật nửa giả, đương nhiên Phương Tịch không sợ ma đạo Khương Quốc.

Nhưng Oán Hồn Dẫn của Nguyên Thủy Ma Môn lại là một tâm bệnh của hắn, hắn vẫn luôn rất muốn có cách giải chú.

"Vậy đạo hữu định làm thế nào?"

Đôi mày bạc của Thiên Đố Ma Quân nhíu chạt, rõ ràng y không ngờ Phương Tịch mềm không được cứng không xong.

"Xem ra đạo hữu nhất định muốn ta giúp chút sức lực."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, thần thức truyền âm nói: "Một lần... Tại hạ có thể đồng ý một lần xuất thủ trong đủ khả năng để đổi lấy cách giải chú."

"Một lần sao? Cũng được!"

Thiên Đố Ma Quân suy nghĩ một phen rồi gật đầu đồng ý.

Phương Tịch cũng gật đầu rồi lại ngồi xuống.

Trong mắt của rất nhiều Nguyên Anh thì hắn cũng chỉ đòi một số điều kiện, sau đó bị Thiên Đố Ma Quân thuyết phục.

Rất nhanh, từng chuyện đã được nhanh chóng an bài xong.

Thiên Đố Ma Quân thấy vậy thì trên mặt hiên lên một tia vui vẻ: "Như vậy... Chính ma hai đạo chúng ta đồng tâm hợp lực, nhất định có thể vượt qua kiếp số lần này... Chư vị đồng đạo đường xa đến đây, xin hãy để Ly Thương Ma Cung tận tình địa chủ, ba ngày sau sẽ còn một hội trao đổi, Ly Thương Ma Cung ta sẽ lấy ra mấy vật quý giá..."

Y vỗ tay, từng ma nữ ăn mặc thiếu vải tiến vào trong điện, bắt đầu múa.

Sau đó còn có rất nhiều linh tửu, món ngon được bày lên.

Thần sắc của một đám Nguyên Anh lão ma đối với chuyện này chỉ nhàn nhạt, còn Phương Tịch và Tửu Nhục Tam Hữu thì hơi thích thú...

Thời gian ban đêm.

Trong phòng tu luyện do Thất Bảo Lâu Thuyền đặc biệt cung cấp.

Phương Tịch đang ngồi khoanh chân, nghĩ lại chuyện hôm nay trải qua và được mất.

"Yêu giới... Thiên Yêu Khí... Yêu tu... Địa Tiên giới..."

"Đại loạn sắp nổi lên rồi... Ta vẫn nên trở về trước cẩu một chút, tiện thể luyện chế ra Thần Anh Kiếm, tăng cường chiến lực..."

"Chờ một chút, bây giờ mạng bài của tam đại Nguyên Anh này có lẽ vẫn chưa nát, môn nhân đệ tử đại khái cho rằng những lão quái này rơi vào bí cảnh hoặc cách nhau rất xa, tông môn cũng không đến nỗi lập tức sụp đổ... Chẳng phải là về Phỉ Thúy Đảo trước, còn có cơ hội đi nhổ lông cừu sao?"

Phương Tịch xoa tay, có chút động tâm.

Ngay lúc hắn lấy Xích Huyết Ma Kinh ra, định nghiên cứu một chút thì một tấm lệnh bài trên người hắn chợt ong ong tác hưởng, phóng ra ngoài một vòng bạch quang.

Đây là lệnh bài cấm chế mà Ly Thương Ma Cung đưa cho hắn, chuyên dùng để khống chế động phủ này.

Phương Tịch khẽ cau mày, cầm lệnh bài cấm chế lên, đánh vào một đạo pháp quyết.

Không lâu sau, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong ám hương tràn đầy, Nam Cung Ly bước vào: "Vân Kiệt Tử đạo hữu..."

"Thì ra là đại trưởng lão Như Ý Môn... Không biết đến khuya đến thăm là có chuyện gì?"

Phương Tịch nhíu mày.

"Sao Vân Kiệt Tử đạo hữu lại từ chối thiếp thân ở ngoài ngàn dặm vậy?"

Dường như Nam Cung Ly còn tỉ mỉ trang điểm một phen, chỉ thấy tóc mây của cô ta búi cao, da trắng nõn nà, màu môi đỏ thẫm, đôi mắt như biết nói chuyện, cũng mang theo chút mùi vị điềm đạm đáng yêu.

Phương Tịch cũng xem như đã gặp qua không ít loại tiên nữ, ma nữ, luận dung mạo cũng có người xuất sắc hơn Nam Cung Ly nhưng trên phong tình lại hơi thiếu.

Hắn mặt không cảm xúc nhìn Nam Cung Ly chằm chằm, khiến trong lòng Nam Cung Ly trong lòng nghiêm nghị, cười khổ nói: "Thiếp thân đến đây là muốn đa tạ đạo hữu..."

"Ồ? Sau lại đa tạ ta?"

Phương Tịch hơi kinh ngạc.

Nam Cung Ly nghiêm túc thi lễ: "Đa tạ đạo hữu giúp Như Ý Môn trừ đi Thất Sát Ma Quân, lúc trước lão ma này chấp chưởng Thất Sát Điện đã chèn ép bản môn rất nhiều, ngay cả thiếp thân cũng bị thiệt thòi không ít..."

"Ồ? Sao ngươi lại biết được chuyện này? Trước đó không phải ngươi còn cho rằng ta giết một đệ tử hạch tâm của Thất Sát Điện sao? Chẳng lẽ..."

Đôi mắt Phương Tịch hơi động, lại có chút sát khí khiến trong lòng Nam Cung Ly run sợ, Nguyên Anh trong đan điền của cô ta cũng dường như cảm ứng được gì đó, phát run cầm cập một trận.

Nam Cung Ly vội vàng mở miệng: "Đạo hữu đừng trách, mời xem vật này."

Nam Cung Ly kháp quyết, trong túi linh thú bốc lên một đoàn hôi quang, tiếp theo hiện ra một con hầu tử nhỏ như ngón cái, lông toàn thân đen nhánh, bề ngoài của nó không khác gì yêu hầu bình thường, đặc biệt duy nhất chính là mọc ra bốn lỗ tai!

"Tứ Nhĩ Chỉ Hầu? !"

Phương Tịch thấy vậy thì không khỏi nao nao: "Cũng làm khó ngươi, vậy mà có thể tìm được yêu hầu quý hiếm như vậy, còn khế ước làm bản mạng linh thú."

"Là thiếp thân tìm được một con yêu hầu có huyết mạch biến dị, gần đây tu vi tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ, mới dùng bí thuật thúc đẩy nó phát triển đến cảnh giới Tứ Nhĩ... Linh thú này mang theo một tia huyết mạch chân linh mỏng manh, nghe nói chân linh đó có uy năng 'Đế Thính', sau khi luyện hóa thành bản mạng linh thú, phối hợp với tu vi của thiếp thân thì cho dù Nguyên Anh hậu kỳ dùng thần thức truyền âm, thiếp thân cũng có thể miễn cưỡng nghe lén vài câu..."

Nam Cung Ly cười khổ giải thích.

"Có thể biến dị ra loại huyết mạch này, cũng xem như vận khí của ngươi không tệ..."

Phương Tịch không khỏi cảm khái, trong tu tiên giới quả nhiên rất nhiều kỳ vật, bí thuật, không cẩn thận sẽ dễ mắc lừa.

Thiên Đố Ma Quân chính là quá mức tín nhiệm thần thức của bản thân, cho rằng không ai có thể nghe lén thần thức truyền âm của y, kết quả chẳng biết tại sao lại té ngã rồi.

Với thủ đoạn của Như Ý Môn, nghe được nhiều bí mật như vậy, dưới sự hợp tung liên hoành của người này, còn không biết sẽ đạt được bao nhiêu lợi ích.

Trong lòng Phương Tịch âm thầm nghiêm nghị, hắn quyết định xem chuyện này là cảnh cáo, một chút tự đắc khi hắn liên tục diệt sát Nguyên Anh đã lập tức biến mất không còn tăm tích.

"Bí mật như vậy mà đạo hữu lại báo cho bản nhân, rõ ràng sở cầu không nhỏ."

Hắn thu liễm sát ý, chậm rãi nói.

"Thiến thân không cầu gì khác, chỉ muốn ở trong hàng giới giữ được bản thân và truyền thừa của Như Ý Môn không dứt mà thôi..."

Nam Cung Ly nói: "Thần thông của đạo hữu, có thể nói là đệ nhất nhân dưới Thiên Đố, hơn nữa cũng đáp ứng xuất thủ một lần, đến lúc đó nếu liên thủ với thiếp thân, bây giờ thiếp thân chính là Nguyên Anh trung kỳ, chờ sau khi thiếp thân luyện thành mấy môn bí thuật thì ở trong Nguyên Anh trung kỳ cũng xem như không kém, như vậy ở trong hàng giới cũng đủ để tung hoành..."

"Làm như vậy thì đối với bản tọa có lợi ích gì?"

Phương Tịch chuyển đề tài, hỏi vấn đề thực tế nhất.

Tu sĩ đều rất thực tế, chuyện không có lợi thì ai cũng không làm.

"Vân Kiệt Tử ngươi có điều kiện gì cũng có thể nói ra!"

Nam Cung Ly rất tự tin.

"Ồ?"

Phương Tịch mỉm cười, ánh mắt của hắn nhìn qua Tứ Nhĩ Chỉ Hầu kia như đang nghĩ đến điều gì đó.

"Linh thú này đã bị thiếp thân tế luyện thành bản mạng linh thú, hơn nữa nó cũng chỉ có chút uy năng nghe lén, không ra gì..."

Nam Cung Ly mặt không đổi sắc trả lời.

Phương Tịch lắc đầu: "Mỗ gia cũng không cần linh thú gì, Hư Minh Tinh, đan phương cấp bốn thích hợp chúng ta tăng tiến tu vi pháp lực, hoặc là bí thuật và đan dược giúp Nguyên Anh cấp tốc khôi phục nguyên khí... Trong ba thứ này, chỉ cần ngươi có thể lấy ra hai loại trở lên thì Vân Kiệt Tử ta sẽ hợp tác với ngươi, thế nào?"

Phương Tịch cười ha ha nói.

Dù sao đây là Vân Kiệt Tử đáp ứng, không có quan hệ gì với Long Ngư đảo chủ như hắn.

Nam Cung Ly cắn môi một cái, chẳng biết tại sao gương mặt của cô ta lại ửng đỏ lên: "Hư Minh Tinh Như Ý Môn không có, đan phương cấp bốn thì có hai phần, là trân tàng của bản môn, về phần biện pháp khôi phục nguyên khí của Nguyên Anh... Trong Như Ý Môn có một môn bí thuật, có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí của tu sĩ, chỉ là nếu muốn làm cho Nguyên Anh khôi phục nguyên khí thì e là phải cần thiếp thân đích thân xuất thủ mới được."

"Thì ra là vậy."

Trong lòng Phương Tịch hiểu rõ, hắc quang chợt lóe trên thiên linh của hắn, Ngoại Đạo Nguyên Anh lập tức hiện ra: "Vậy mời đạo hữu xuất thủ, tu luyện với đệ nhị Nguyên Anh của bản tọa một phen đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận