Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 160: Mộc Hủ

Sau khi chăm chỉ làm việc một phen, nhìn động đá vôi đã được mở rộng.

Phương Tịch ngồi trên một tản đái nham thạch, hắn lấy ngọc giản Trường Sinh Thuật ra chậm rãi lĩnh hội.

Nơi đây đương nhiên là hắn chuẩn bị chỗ để bản thân trồng cây rồi.

Như vậy thì khả năng bại lộ ngay ban đầu đã rất nhỏ.

Đồng thời nếu gặp phải phiền phức, bí mật bị tiết lộ, thậm chí là bị cường địch vây công hắn cũng có thể từ vách đá cheo leo nhảy vào trong Hồ Vạn Đảo.

Sau khi nhảy vào trong hồ, mượn nước hồ che giấu rồi lập tức xuyên không, có thể nói là thiên y vô phùng.

Đây là đề phòng trường hợp vạn nhất.

'À... Nếu như vậy thì nhiều nhất ta chỉ tu luyện thất bại Trường Sinh Thuật, tổn thương pháp lực hay thân thể cũng rất nhỏ...'.

Sau mấy lần nghiên cứu công pháp, Phương Tịch đưa ra kết luận.

Một lát sau, hắn thu hồi ngọc giản rồi lấy hạt giống xám xịt kia ra.

Đây là hạt giống mà hắn đã tỉ mỉ lựa chọn, sinh cơ của nó dồi dào sung mãn nhất trong ba hạt.

Về phần Yêu Ma Thụ ở Đại Lương thế giới à, chỉ khi nào hắn điên rồi mới đánh chủ ý lên nó.

Dưới ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu.

Trong miệng Phương Tịch trúc trắc niệm ra từng âm phù, trong đôi mắt của hắn chợt tách ra từng sợi lục mang.

Sau một khắc, hắn lấy ra một pháp khí chùy thủ, triệt thoái Chân Cương rồi dùng sức cắt ngón tay của mình, từng giọt máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống linh chủng ở dưới.

Ùng ục ùng ục!

Chuyện kỳ dị phát sinh.

Máu tươi nhỏ lên trên hạt giống vậy mà nhanh chóng thấm vào bị hạt giống hấp thu nhanh chóng.

Bên ngoài hạt giống thì hiện ra từng phù văn máu rậm rạp, rồi lại nhanh chóng biến mất vô tung...

Đầy là bước chuẩn bị đầu tiên để tế luyện bản mệnh linh thực.

Mỗi ngày đều dùng pháp lực tẩy luyện linh chủng, rồi dựa vào tinh huyết để thành lập liên hệ.

Bởi vì đây là Yêu Ma Thụ nên Phương Tịch chuẩn bị càng sung túc hơn, cố gắng đạt được lo trước khỏi họa.

Sau khi làm xong nhiệm vụ mỗi ngày, Phương Tịch lại hơi chần chừ.

Sau khi ngây người cả nửa ngày, trên mặt hắn chợt hiện ra sự tàn nhẫn, hắn cấm hạt linh chủng này lên, năm ngón tay linh động như chuyển âm dương.

"Hây!"

Phương Tịch quát lớn rồi mở Khí Quán Chu Thân ra, toàn bộ cơ thể hắn đều phủ thêm một tầng ngoại ý màu máu.

"Hỗn Nguyên Chân Công!"

Hắn diễn luyện từng chiêu từng thức võ nghệ, quyền ý hội tụ trong lòng bàn tay vô cùng cô đọng, hắn không ngừng luyện hóa hạt linh chủng này.

Đây là Thôn Ma Thuật của Độc Cô Vô Vọng.

Dùng khí huyết, ý chí của Đại Tông Sư... Không ngừng trùng kích, tẩy luyện chút ý chí còn sót lại trong ma chủng.

Đến lúc này, Phương Tịch đã xác nhận trong hạt linh chủng này đã không còn sót lại chút tinh thần nào, chỉ có lạc ấn của hắn.

"Đáng tiếc... Nếu ta có thể tấn thăng đến cảnh giới Chân Cương Hóa Hình thì sẽ mười phần chắc chín."

Sau khi đánh xong một bộ quyền pháp, Phương Tịch nhìn linh chủng, hắn hơi cảm khái nhưng rất nhanh hắn đã bỏ lo lắng xuống.

Lúc trước Độc Cô Vô Vọng chỉ là Tông Sư Luyện Thể, nuốt một miếng huyết nhục của Kỳ Lân Ma cũng có thể bình an vô sự lâu như vậy.

Mình là tu tiên giả, lại chuẩn bị đan dược an thần, không đến mực bị một hạt ma chủng đánh bại.

Nếu là bản thể của Yêu Ma Thụ đến thì còn tạm được.

Sau một phen bận rộn, Phương Tịch che cửa vào ở vách núi lại, rồi đi theo mật đạo trở về Tu Luyện thất.

Phương Tịch ngồi xếp bằng bình tâm tĩnh khí, bắt đầu tu luyện Trường Xuân Quyết.

Sau khi hoàn thành một vòng chu thiên, lại rời khỏi Tu Luyện thất, hắn bước vào Chế Phù thất học vẽ phù, hoặc đến Luyện Khí thất thủ luyện khí.

Cuộc sống yên tĩnh chính là giản dị tự nhiên như vậy.

Chăm sóc linh điền mỗi ngày, đào động, tu luyện công pháp, sau đó học thử Tu tiên thủ nghệ...

Lúc trước Phương Tịch ở trong phường thị Bảo Thuyền đã thu thập không ít truyền thừa.

Mà mấy tháng nay hắn đã thử nghiệm từng môn, hắn không thể không thừa nhận, bản thân hắn ở luyện đan, chế phù, luyện khí cũng không có thiên phú đặc thù gì.

Nếu muốn tinh tiến chỉ có thể hao phí lượng lớn tài liệu cứng rắn chồng lên.

Kết quả này khiến Phương Tịch hơi uể oải.

Sự thật đã chứng minh, hắn thật sự không phải thiên tài gì cả.

Ngược lại là bản nhật ký chăn nuôi mà Miêu Đông lưu lại đã khiến hắn tìm tòi ra được vài phần môn đạo, mà tốc độ tiến bộ trên Linh thực phu cũng tương đối nhanh.

"Chẳng lẽ thiên phú của ta đều ở dưỡng linh thú và linh thực sao?"

Phương Tịch không thể không hoài nghi.

Trừ chuyện đó ra, truyền thừa Khôi Lỗi Thuật mà hắn tâm tâm niệm niệm, bởi vì nó quá hiếm nên vẫn không có tin tức gì.

Thật ra Phương Tịch cho rằng ở trong Công Pháp Các của những đại gia tộc kia có lẽ sẽ có truyền thừa Khôi Lỗi Thuật.

Nhưng người ta không công bố ra, ngay cả hắn muốn cướp cũng không biết đi đâu để cướp.

"Thôi... Thế gian làm sao có chuyện thập toàn thập mỹ?"

"Chuẩn bị đến bây giờ cũng đã đủ rồi."

Phương Tịch nhìn mưa đã tạnh từ từ ở ngoài cửa sổ, thầm quyết định: "Đã đến lúc... Bố trí Tiểu Vân Vũ Trận."

...

Mùa hè mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đến ngày thứ hai, lại là ngày nắng vạn dặm không mây.

Phương Tịch xách cái sọt cá, nhảy từ Phỉ Thúy Nhai xuống.

Sưu!

Một đám mây đen lập tức hiện ra, nâng đỡ thân hình của hắn.

Hắn bay tới bay lui ở trên mặt hồ, rồi chọn một tảng đá ngầm sau đó vung cần câu bắt đầu câu cá.

Trong Hồ Vạn Đảo có linh ngư.

Thậm chí không ít tu sĩ xem đây là kế sinh nhai, tỉ như Miêu Đông nuôi Thủy Lão Nha kia.

Phương Tịch cũng không định bắt linh ngư mà chỉ là tìm chút chuyện vui.

Mấy canh giờ sau, một con hạt giấy lớn từ Hồ Kính Nguyệt chậm rãi bay đến.

Phương Tịch nhìn sọt cá trống rỗng của mình, lập tức thu cần câu và sọt cá vào túi trữ vật rồi nghênh tiếp.

"Ha ha... Hôm nay Phương đạo hữu lại nhàn nhã, không biết ngươi đã câu được mấy con cá rồi?"

Hủ Mộc lão đạo nhìn thấy hành động của Phương Tịch lại cố ý cười tủm tỉm hỏi.

Mọi người đều biết, vật sống thì không thể nào bỏ vài trong túi trữ vật.

"Làm ruộng, câu cá, trọng ở dưỡng tâm."

Sắc mặt Phương Tịch lạnh lẽo trả lời.

"Ha ha ha!"

Tâm tình Hủ Mộc lão đạo thoải mái cười to, lúc trước hắn lão bị Phương Tịch âm dương quái khí sặc rất nhiều lần, cuối cùng cũng có hôm nay cũng có cảm giác nở mày nở mặt.

"Hủ Mộc lão đạo, hôm nay ngươi đến đâu có chuyện gì vậy?" Phương Tịch nhếch miệng, lười so đo với lão đầu gần đất xa trời này.

Hắn nhìn ra được, tu vi của Hủ Mộc lão đạo bây giờ đã không thể trấn áp thân thể gia nua nữa, trên người lão tản ra trận trận tử khí.

Đại nạn của người này đã sắp đến, thì ra lúc trước lão nguyện ý liều mạng là vì cân nhắc cho hậu nhân.

"Hôm nay đại hỉ, hậu duệ tôn tử của lão phu cũng đến, đặc biệt đến mời đạo hữu qua để chúc mừng một phne."

Hủ Mộc lão đạo thành khẩn thi lễ: "Sau này, xin nhờ đạo hữu chiếu cố huyền tôn của lão hủ."

"Đây là chuyện của nhà ngươi mà..."

Phương Tịch lắc đầu liên tục, nhưng thấy Hủ Mộc lão đạo như khẩn cầu, hắn nhớ lại tình cảm mượn hai mươi linh thạch lúc trước nên vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Thôi, ta cũng đến uống chén rượu nhạt..."

Lúc này hắn lấy Hắc Vân Đâu ra, chạm rãi theo sát Hủ Mộc lão đạo, đi đến núi Song Tử Đông.

"Linh địa..."

Hủ Mộc lão đạo tuổi già thể hư, dường như ngay cả pháp lực cũng suy yếu không ít, lão khống chế hạc giấy bay đi chỉ bằng với người trưởng thành chạy, vừa lúc nói với Phương Tịch chút chuyện trong lòng: "Chúng ta bắt kịp thời điểm tốt, lại nhờ đảo chủ đại nhân thiện tâm, nhất ngôn cửu đỉnh... Nhớ năm đó, lúc mở tu luyện vực ở Hồ Vạn Đảo, lúc đó Mộc gia tiên tổ của ta chỉ mới Luyện Khí tầng sáu, dẫn theo một đám tọc nhân vượt mọi chông gai, chết tám người thúc bá mới miễn cưỡng chiếm được một linh đảo nhưng trong nháy mắt đã bị cưỡng đoạt, tiên tổ tức giận đến nôn ra máu mà chết..."

"Hậu nhân vô năng, vẫn luôn dựa vào việc làm tá điền cho người khác mà sống, nói dễ nghe thì là Luyện Khí gia tộc, nhưng thật ra là tán tu không dễ..."

"Bến thế hệ của lão hủ, miễn cưỡng dựa vào tích lũy nhân mạch, làm chút chuyện mua bán tin tức với người bên ngoài..."

"Nhưng bây giờ, Mộc gia ta cuối cùng cũng có được một mảnh đất để truyền thừa, sau khi Mộc Hủ chết cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông..."

Mộc Hủ - chính là tên thật của Hủ Mộc lão đạo.

Sắc mặt của lão hồng nhuận giống như loại hồi quang phản chiếu.

Phương Tịch cũng sợ Hủ Mộc lão đạo thở không nổi, lập tức cắm đầu rơi khỏi pháp khí.

Cũng may mà đối phương khống chế pháp khí vẫn hơi ổn định, chậm rãi đến núi Song Tử Đông.

Ngọn núi mày cũng không cao, cây rừng xanh um, cảnh sắc lại có chút tú lệ.

Ở trên chỗ linh khí hội tụ, đã khởi công xây dựng mấy hàng nhà gỗ, hơi vỏ cây còn chưa tản đi hết vẫn còn một cỗ thoang thoảng hương thơm cỏ cây.

Những nam, nữ, lão, ấu đang bận rộn, thấy Hủ Mộc lão đạo đến, vội vàng tiến lên hành lễ, miệng gọi ' Lão tổ tông'.

Phương Tịch nhìn qua phát hiện nam nam nữ nữ, mang nhà mang người, ít nhất cũng có mấy chục nhân khẩu.

Trong đó có ba lão gia già như Hủ Mộc lão đạo, tu vi cũng chỉ có Luyện Khí hai, ba tầng, trên mặt, trên tay của họ đầy vết tích bãi bể nương dâu, thậm chí còn có khí chất mà Phương Tịch rất quen thuộc, đại khái cũng là tá điền Linh nông của nhà khác.

'Chắc chắn những lão già này không chỉ linh căn thấp kém mà còn bị nhà giàu áp bức, không có thời gian tu luyện, tiết kiệm được chút linh tinh lại muốn lén lút nhét cho hậu bối, nên mới chỉ có chút tu vi ấy, cả đời cũng xem như đã phế...'.

Phương Tịch suy đoán trong lòng, trên mặt thì lộ ra nụ cười, thi lễ vời từng người.

Hủ Mộc lão đạo cố ý dẫn hắn đến trước mặt một người mặc cẩm bào, có khuôn mặt thanh niên anh tuấn, lão trịnh trọng giới thiệu" Đây là huyền tôn của lão phu - Mộc Văn, hai mươi mấy tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng bốn, tư chất của nó có thể sánh với đạo hữu. Gia chủ đời sau của Mộc gia chính là nó..."

Nghe đến đó, Mộc Văn hơi đắc ý.

Lại nghe Hủ Mộc lão đạo nói: "Văn nhi, con không nhanh chóng bái kiến Phương thúc thúc của ngươi. Phương thúc thúc của ngươi không chỉ có tay nghề làm ruộng giỏi mà lúc trước một người một kiến dường như giết xuyên Lô gia, rất có vài phần phong phạm kiếm tu đó."

"Bái kiến Phương thúc thúc!"

Mộc Văn hơi bất đắc dĩ tiến lên hành lễ với người nhìn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, trong lòng y thì thầm oán: ' Một người một kiếm, giết xuyên Lô gia? Lúc đó Lô gia chỉ còn tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, có đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ áp trận nếu đổi là ta lên thì ta cũng làm được.'.

"Hiền chất mau mau đứng lên..." Hai tay Phương Tịch đỡ hờ: "Nói tư chất thì ta cũng chỉ bình thường thôi."

Thật ra hắn người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình.

Nếu như không có tài nguyên dơ mua bán xuyên không hai giới để mua đan dược thì bây giờ tám thành là hắn vẫn đang đau khổ giãy giụa ở Luyện Khí tầng ba.

"Mãn Lâu biểu ca, ngươi nghe thấy không? Những tán tu này hơn hai mươi tuổi nói có tu vi Luyện Khí ba bốn tầng lại ra dáng vẻ như ghê gớm lắm..."

Một chiếc thuyền bạch ngọc bay đến, chợt dừng lại trên không trung.

Mạc Thanh Ngọc nhảy xuống, nói với Phong Mãn Lâu ở trên thuyền: "Trong Mạc gia ta, nếu tử tôn hai mươi lăm tuổi vẫn chưa đột phát Luyện Khí tầng bốn vậy thì chỉ có thể đuổi đến linh điền hoặc cửa hàng để làm việc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận