Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 251: Thanh Giác Ngư Long

Mấy tháng qua đi.

Phương Tịch thản nhiên xuất quan.

Hắn chợt biết được hai tin tức, một tốt, một xấu.

Nguyễn Đan Trúc Cơ thành công đã là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Mà Vi Nhất Tịch thì ngược lại, dù có Trúc Cơ Đan tương trợ nhưng nàng vẫn Trúc Cơ thất bại.

Đương nhiên Vi Nhất Tịch nói với bên ngoài là nàng được Phương Tịch giúp đỡ mua cho một linh vật Trúc Cơ.

'Ai... Cuối cùng vẫn là đóa hóa trong nhà ấm, không trải qua trắc trở...'.

Phương Tịch cầm chén rượu, hơi xúc động.

Nguyễn Đan tư chất tốt hơn, tay cụt mọc lại, tâm tính đã trải qua ma luyện, còn Trúc Cơ thất bại một lần...

Đây đều là tài phú quý giá trong đời người, lần này nàng lại có được Trúc Cơ Đan, có thể thuận lợi Trúc Cơ hắn cũng không bất ngờ.

Mà các phương diện của Vi Nhất Tịch đều kém hơn rất nhiều, kết quả như vậy Phương Tịch cũng sớm đoán trước.

"Phương huynh không cần nhụt chí... Ta thấy Nhất Tịch chỉ là vận khí không tốt, có kinh nghiệm lần này, sau này lại mua cho nàng một viên Trúc Cơ Đan nữa thì có lẽ sẽ thành công..."

Nguyễn Tinh Linh ngồi đối diện, tay cầm bình rượu bằng bạch ngọc rót cho Phương Tịch một chén Đào Hoa Nhưỡng, nhẹ nhàng trấn an.

"Ai... Ngọc không mài không thành khí, sau này ta sẽ không giúp nó nữa..."

Phương Tịch thở dài.

Mặc dù trong tay hắn vẫn còn một viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm nhưng hắn không định lãng phí trên người Vi Nhất Tịch nữa.

Duyên sinh duyên tận, duyên đến duyên đi...

Một viên Trúc Cơ Đan chính phẩm đủ để hắn hao hết tình cảm của hắn và Vi Nhất Tịch thậm chí vợ chồng Vi Nhất Tâm.

Nguyễn Tinh Linh không hiểu nên đã tiếc giùm cho Vi Nhất Tịch.

Thiếu vị thúc thúc Trúc Cơ này trợ giúp thì hi vọng Trúc Cơ sau này của đối phương càng xa vời.

'Nhưng mà trong thú triều lần này cũng chưa chắc không có cơ hội.'.

Nguyễn Tinh Linh cười nói: "Phương huynh... Sinh ý gần đây của Đan Khí Các chúng ta rất tốt, đã được một ngàn khối linh thạch..."

Làm ăn luôn luôn có lời có lỗ, lúc trước mới khai trương Đan Khí Các vì mở rộng phạm vi, truyền bá danh khí nên lỗ nhiều, năm đầu tiên chỉ có mấy chục linh thạch.

Sau đó từ từ nâng lên đến hàng năm bốn, năm trăm linh thạch.

Thật ra lợi nhuận này đã không tệ, tích góp hai mươi năm cũng có thể đấu giá một viên Trúc Cơ Đan.

Thực lực của Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh, thật sự cũng không hẳn không thể mở cửa hàng ở nội thành nhưng ở đó cạnh tranh rất kịch liệt, địa tô lại cao hơn... Lợi nhuận sẽ chỉ thấp hơn, thậm chí còn lỗ vốn.

Dù Vạn Hải Lâu của Tống gia cũng mở ở ngoại thành.

Sau khi cân nhắc, cuối cùng Nguyễn Tinh Linh mới chọn chỗ của Tiểu Phù Đường.

Sự thật đã chứng minh, lựa chọn của nàng rất chính xác, dưới tình huống Phương Tịch cũng không quá dụng tâm mà đã có lợi nhuận hàng năm.

Đến lúc này, lại mượn cơ hội thú triều, kiếm được rất nhiều.

"Đây là linh thạch lần trước ta mượn, cuối cùng cũng đã có thể trả hết nợ."

Nguyễn Tinh Linh cười híp mắt đẩy qua một túi trữ vật, bên trong là linh thạch mà lần trước Phương Tịch cho nàng mượn.

Lúc trước, lần đầu Nguyễn Đan Trúc Cơ thất bại sử dụng linh vật Trúc Cơ là Nguyễn Tinh Linh mua trên đại hội đấu giá, vì chuyện đó mà nàng còn mượn Phương Tịch một số linh thạch.

"Ừm... Tinh Linh sao lại khách khí với ta như vậy."

Phương Tịch thu túi trữ vật cũng không xem kỹ.

Nguyễn Đan Trúc Cơ thành công, trước mắt vẫn đang bế quan củng cố tu vi, hắn cũng đến xem Vi Nhất Tịch một chút.

Phòng khách trong động phủ, sắc mặt Vi Nhất Tịch tái nhợt, hình dung tiều tụy, bộ dạng mất nhiều khí huyết: "Đại thúc... Thật có lỗi..."

"Không sao, trước mắt con cứ dưỡng thương cho thật tốt."

Phương Tịch nhẹ nhàng trấn an.

"Năm ngàn khối linh thạch kia con nhất định sẽ trả." Thần sắc Vi Nhất Tịch kiên định.

"Ta cũng không cần gấp, Nhất Tịch lần này con Trúc Cơ không thành đã qua đại nạn sáu mươi, có dự định gì cho sau này không?"

Phương Tịch nhẹ nhàng hỏi: "Dựa vào Ngự Thú Thuật và đạo thú y của con, dù đi đâu cũng có một chỗ cắm dùi... Hơn nữa con cũng nên cân nhắc chuyện cưới gả, có người trong lòng chưa?"

Ừm, đối với tu tiên giả sáu mươi tuổi không già chút nào, vẫn có thể sinh con dưỡng cái như thường.

Thậm chí rất nhiều tu sĩ chí tại đại đạo, trước sáu mươi tuổi chưa từng cân nhắc chuyện gả cưới, rất nhiều người đều là sau sáu mươi, vô vọng với đại đạo mới bắt đầu cân nhắc thành lập gia tộc.

Nếu sau này Vi Nhất Tịch lấy chồng sinh con, thành lập gia tộc thì Phương Tịch cũng không lo món nợ này mất đi.

Dù sao thì mẹ nợ con sẽ trả, con nợ cháu sẽ trả, cái gọi là đời đời con cháu không có tận cùng là vậy...

Hắn cũng tuyệt đối có lòng tin, có thể chậm rãi thu lại nhiều đời, cũng sống được đến lúc đó.

"Không có..."

Vi Nhất Tịch cúi đầu xuống, tai thoáng ửng đỏ.

"Ai dà..."

Sau khi rời khỏi phòng của Vi Nhất Tịch, Phương Tịch thở dài.

Lúc này trong Đào Hoa Các, Nguyễn Tinh Linh đã sớm trở về Bích Ba Động, Kim Linh và Vi Nhất Tịch đều ở trong phòng của mình.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vung ra mấy cây trận kỳ.

Một tầng mê vụ mịt mù xuất hiện, ẩn giấu đình viện, đặc biệt là hồ nước, từng lớp sương mù bao phủ, ở trong còn có phù văn lui tới.

"Đại Thanh..."

Phương Tịch huýt sáo, một con Đại Thanh Ngư như cá nheo lập tức nhảy lên bờ.

"Lúc trước ta đã từng nói, bấy nhiêu năm rồi mà ngươi chưa thăng cấp, ta bắt ngươi đi hầm nhé?"

Hắn nhìn Đại Thanh Ngư, vẻ mặt như nghĩ đến điều gì đó.

Đại Thanh Ngư bị dọa đến mức mắt cá trừng lớn, nó muốn biện bạch là thời gian vẫn chưa đến.

'Ai... Quả nhiên dọa một cái không thể nào thăng cấp, nhưng nhìn yêu khí của nó đã đến cấp một đỉnh phong chỉ cách chút nữa sẽ đột phá.'.

'Bây giờ thú triều sắp đến, thực lực ở mọi mặt đều phải tăng lên.'.

Phương Tịch khẽ đảo tay lấy ra yêu đan màu lam hệ Thủy kia.

Lần trước hắn luyện đan chỉ tốn một viên yêu đan, còn lại một viên có thể dùng ở đây.

Đại Thanh Ngư thấy yêu đan trên tay hắn, mắt cá chết lập tức trừng trừng, ngập tràn khát vọng.

"Nếu dùng yêu đan này mà ngươi vẫn không thể tấn thăng cấp hai vậy ta sẽ lập tức mang ngươi đi làm cá mặn!"

Sau khi uy hiếp xong Phương Tịch ném qua.

Yêu đan hệ Thủy biến thành một đường cong xinh đẹp, bay vào trong miệng của Đại Thanh Ngư.

Đại Thanh Ngư nuốt yêu đan, lập tức bắt đầu luyện hóa.

Ngay sau đó, yêu khí màu xanh lam trên người nó chợt hiện, vặn vẹo bất ổn, ma sát thân thể... Từng cái vảy cá tróc ra.

Oanh!

Một cỗ yêu khí chợt phóng lên tận trời, lại bị tầng tầng trận pháp che giấu, bên ngoài không cảm nhận được bao nhiêu ba động.

Khu động phủ nội thành của Bạch Trạch Tiên Thành linh khí để ở cấp hai, tu sĩ dùng để Trúc Cơ cũng đủ.

Linh khí của Đào Hoa Các ở cấp hai trung phẩm, đối với yêu thí trùng kích cấp hai cũng có giúp đỡ nhất định.

Phương Tịch không đổi sắc mặt, im lặng chờ đợi.

Soạt!

Đại Thanh Ngư xoay người một cái đã rơi vào trong hồ nước, vô số bọt nước văng lên.

Mấy canh giờ sau, một con yêu thú màu xanh dài ba trượng từ trong hồ nước nhảy ra, đằng vân giá vũ ở giữa không trung.

Yêu thú cấp hai cơ bản đều biết bay.

Phương Tịch hơi hiện ra vẻ hài lòng, phóng mắt nhìn qua.

Sau khi Đại Thanh Ngư thăng cấp, dài khoảng ba trượng, thân thể dài khoảng mười mét to cỡ thùng nước, trên đó che kín vảy xanh tựa như một con rắn nước màu xanh.

Vây ngực và vây bụng vẫn giữ hình dạng liêm đao nhìn qua như Giao Long bốn chân, trên đầu nó còn có một cái sừng nhỏ mọc ra.

"Thanh Giác Ngư Long... Cấp hai... Thức tỉnh thiên phú yêu thuật - Đằng Vân Thuật... Miễn cưỡng xem như không tệ."

Phương Tịch không khỏi hài lòng gật đầu.

Thanh Giác Ngư Long này nói là rồng nhưng thật ra vẫn còn là yêu thú loài cá, nhưng ngoại hình của nó nhìn rất uy mãnh như một con Thanh Giao, dùng thay đi bộ rất có thể diện.

"Đại Thanh!"

Phương Tịch gọi.

Thanh Giác Ngư Long ở giữa không trung cuối đầu, đôi mắt cá nhìn Phương Tịch chằm chằm.

Không sai... Đôi mắt cá mặn của Thanh Giác Ngư Long vẫn là mắt của loài cá chứ không phải là đồng tử dựng thẳng như của Xà Giao.

Tiếp theo Phương Tịch đã hứng thú cảm nhận được đối phương thông qua khế ước chủ phó lộ ra đủ loại vui sướng, lấy lòng.

"Dù đã tấn thăng cấp hai nhưng cá ương vẫn là cá ương... Không muốn phản phệ chủ nhân như ta sao?"

Phương Tịch cười lạnh.

Nhưng thật ra, linh sủng bị gieo ấn ký nô dịch thì chỉ khi tu vi hai bên chênh lệch quá nhiều mới có thể phản kháng theo bản năng.

Trước kia thực lực của Phương Tịch chỉ có Luyện Khí, chờ sau khi yêu thú tấn thăng cấp hai thì đương nhiên sẽ phản phệ.

Nhưng bây giờ hắn đã là Trúc Cơ.

Nếu Đại Thanh Ngư muốn phản khác vậy thì thật sự sẽ bị là thành một bàn cá phi lê.

Thanh Giác Ngư Long lập tức lắc đầu, nịnh nọt tươi cười... Nhưng mà nhìn cái mặt rắn của nói thì đúng là rất khủng bố.

"Dù sao cũng đột phá rồi, xem như số ngươi gặp may, nếu lãng phí yêu đan của bản tọa thì ta chắc chắn sẽ hầm ngươi!"

Phương Tịch đạp một chân lên đầu Thanh Giác Ngư Long, phóng thần thức ra, dùng pháp môn bên trong Ngự Thú Thuật tăng cường ấn ký nô dịch thêm lần nữa.

Thanh Giác Ngư Long không chút phản kháng, mặc cho Phương Tịch tăng cường khống chế lần nữa, hắn còn một hơi hại mấy đạo cấm chế, cuối cùng nó đảo con mắt cá ương, lặn sau xuống đáy hồ nước...

Sau khi làm xong những việc này Phương Tịch tản trận pháp đi, thấy cách hừng đông cũng không lâu nữa.

Tùng tùng!

Tùng tùng!

Đúng lúc này, trong Bạch Trạch Tiên Thành chợt vang lên tiếng trong như sấm.

"Đây chẳng lẽ là... Quỳ Ngưu Cổ trên Bạch Phong Sơn sao?"

Đôi mắt Phương Tịch khẽ động.

Trống này dùng da Lôi Lê Ngưu Vương cấp ba chế thành, âm thanh có thể chấn động trăm dặm, bình thường đều không vang lên.

Mỗi lần vang lên thì chắc chắn có phát sinh đại sự liên quan đến toàn thành.

"Có lẽ là..."

Phương Tịch rời khỏi Đào Hoa Các thấy cách đó không xa Nguyễn Tinh Linh cũng bước ra khỏi Bích Ba Động.

Tiếp theo trên đường càng lúc càng xuất hiện nhiều tu sĩ hơn.

"Kim Linh, ngươi coi nhà cho kỹ."

Có Thanh Giác Long Ngư thủ nhà, Phương Tịch chỉ phân phó Kim Linh một câu đã cùng với Nguyễn Tinh Linh đi ra ngoại thành.

Trên tường thành đồ sộ mà cổ xưa có rất nhiều tu sĩ hội tụ trên đó.

Mà lúc này, có thể thấy một 'thủy triều' màu đen đang cuồn cuộn đến Bạch Trạch Tiên Thành.

Đó là đại quân tạo thành từ vô số yêu thú.

Lục hành yêu thú, phi cầm yêu thú... Các loại yêu thú câm thù lẫn nhau, thậm chí giết vì thù hận lúc này đều hợp tác lại, cùng khởi xướng trùng kích thành trì của tu sĩ.

Thỉnh thoảng trong thú triều đen nhánh còn có linh quang của pháp thuật bùng lên, đó là những tu sĩ săn yêu không may còn ở trong Vạn Thú Sơn Mạch.

Lúc này dù họ liều mạng ngăn cản nhưng bị thú triều càn quét thì không được mấy hô hấp đã hoàn toàn tắt ngấm...

"Lôi Giác Mãng? Thật nhiều Lôi Giác Mãng!"

"Còn có Lục Sơn Quy, yêu thú này trời sinh sở trường khống chế lực lượng hệ Thổ, là đại địch khi cố thủ thành trì..."

"Còn có phi cầm... Nhiều Liệt Phong Chuẩn như vậy sao..."

Rất nhiều tu sĩ nhận ra các loại yêu thú trong thú triều, thần sắc của họ rất ngưng trọng.

Mà lúc này, yêu cầm như mây đen tản ra, một con chim đại bàng khổng lồ, sảy cánh dài hơn mười trượng xuất hiện.

Lông vũ của nó có lôi quang, trên đầu có một chùm lông vàng óng như vương miện.

"Yêu vương cấp ba là Kim Quan Lôi Bằng!"

Nguyễn Tinh Linh lầm bầm, nói ra thân phận của con yêu vương này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận