Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1141: Nóng lạnh (2)

- Chờ một lát... Mặc dù như vậy, nhưng trên móng vuốt của con sói này có đường vân màu vàng kỳ dị, mặc dù mờ nhạt, nhưng hẳn là có một tia huyết thống Lang Vương, nếu thức tỉnh thần thông biến dị gì, sẽ có cơ hội thủ thắng!
Thời điểm Phương Tịch nói xong, Cửu Phong Lang kia gào thét, bỗng nhiên hóa thành chín đạo cuồng phong, từ dưới miệng Dung Kim Sư đào tẩu, sau đó cuồng phong hội tụ, hiện ra một con sói màu xanh, há miệng khẽ cắn, lực cắn kinh người trong nháy mắt cắn đứt lưng Dung Kim Sư.
- Ha ha, lão tử thắng!
- Phá sư tử đáng chết, còn không bằng Linh Thú Khuyển nhà ta!
Không ít dân cờ bạc cuồng loạn, xé phiếu đánh bạc trong tay, trang giấy đầy trời như bông tuyết bay xuống.
- Lại là Phong Linh Thân, thật đáng chết... sớm biết ta liền...
Mặt mũi sĩ tử họ Phong tràn đầy vẻ hối hận.
- Phong đạo hữu, phải tu luyện.
Phương Tịch nhắc nhở một câu.
Đấu Thú Phường này nghiêm ngặt nói ra thì thoát không được quan hệ với Ma Kiếm Sơn, mà tu sĩ Ma Kiếm Sơn cực kỳ thích đến Đấu Thú Phường, ngược lại không phải bởi vì đặt cược hay duy trì trật tự, mà là lấy thất tình lục dục ma luyện mũi kiếm!
Đây là bí pháp của Ma Kiếm Sơn nhất mạch, lấy thất tình lục dục ma luyện phi kiếm, một năm liền bằng kiếm tu bình thường khổ công mười năm! Mà thất tình lục dục của tu tiên giả, hiệu quả tự nhiên càng tốt hơn!
- Nha!
Sĩ tử họ Phong như ở trong mộng mới tỉnh, sau đó lấy ra một đoạn vỏ kiếm, miệng lẩm bẩm.
Trong khoảnh khắc, từng đạo khí tức tràn ngập cảm xúc phẫn nộ, oán độc, thất vọng… bị thu hút đến, chui vào trong vỏ kiếm.
Không bao lâu, ở dưới đáy vỏ kiếm, liền hiện ra một lớp kiếm dịch màu đỏ sậm.
Phương Tịch nhìn thấy một màn này, chỉ cười không nói.
Đệ tử Ma Kiếm Sơn chân chính đến mài kiếm, trong vỏ kiếm chí ít đầy hơn phân nửa.
Vị Phong đạo hữu này như vậy, hiển nhiên là không chuyên tâm.
Người này thích đấu thú đánh bạc, đáng tiếc mười lần đánh cược chín lần thua, về sau ngẫu nhiên gặp Phương Tịch, bị tầm mắt và kiến thức của Phương Tịch chinh phục, cùng một chỗ cược thắng mấy lần, dần dần giao tình thâm hậu.
Mặc dù Phương Tịch đã đáp vào con đường Phong Duyên Trai nắm giữ hội đấu giá, nhưng cũng không từ bỏ Thiên Thanh Học Phủ và Ma Kiếm Sơn.
Dù sao mỗi ngày cũng chỉ tốn nhiều chút công phu mà thôi, những thứ này là đường lui dự bị, có lẽ bình thường nhìn vô dụng, nhưng ở thời khắc mấu chốt Phong Duyên Trai thất bại, lại có thể tạo ra hiệu quả lật bàn.
Sau một phen ứng phó, Phương Tịch đi Bách Hoa Các tiêu khiển một phen.
Tiếp theo mới trở lại động phủ hẻm Chu Tước.
- Phương tiền bối...
Một lão ẩu áo gấm đúng lúc đi ra ngoài, thấy hắn liền thi lễ.
- Trương tiểu hữu...
Phương Tịch cười nhạt gật đầu, muốn quay lại động phủ.
- Phương tiền bối, xin chờ một chút. ‌...
Lúc này, bỗng nhiên lão ẩu Trương gia gọi Phương Tịch lại.
- Ồ? Tiểu hữu có chuyện gì sao?
Phương Tịch xoay người, hứng thú nhìn chằm chằm lão ẩu Trương gia.
Lão ẩu này lòng dạ hiểm độc hung ác, hắn là chân chính kiến thức, không chỉ ra tay trừ hai người Mã Cảnh.
Ngày đó Sử Ngọc Thư đến lý luận, bị nàng nói xém chút đánh tan đạo tâm.
Có lẽ do Sử Ngọc Thư trải qua một loạt đả kích như tông môn phá diệt, Mã Cảnh chết thảm… sớm đã đến tình trạng gần như tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng cực kỳ khó được.
Có thể nói không đánh mà thắng, thay gia tộc trừ một đại địch.
Sử Ngọc Thư đạo tâm bất ổn, liên đới công pháp phản phệ, cảnh giới giảm lớn, xém chút ngay cả Nguyên Anh cũng duy trì không nổi.
Cũng may uống một viên linh đan, miễn cưỡng duy trì ở cảnh giới Nguyên Anh, không có một hơi chết già.
Dù vậy, hắn đã không dám đấu pháp với Trương gia, chỉ có thể xám xịt rời Liệt Nhật Tiên Thành.
Mà lấy thủ đoạn của Trương gia, Phương Tịch đoán chừng thời khắc đối phương rời đi, có thể thu hoạch được một bộ combo phỉ tu.
Hắn biết rõ như vậy, nhưng không có ý viện thủ.
Dù sao chỉ là hàng xóm bình thường mà thôi.
Hắn không xuất thủ cứu hai người Mã Cảnh, đương nhiên sẽ không nhìn Sử Ngọc Thư với con mắt khác.
Mặc dù trong tu tiên giới, người như thế đã càng ngày càng ít.
- Là như vậy, lão bà tử nhìn Phương tiền bối sống một mình, bên người không có ai chăm sóc, khó tránh khỏi vì một số việc vặt của thế tục mà phiền lòng, trong nhà lão bà tử có hai cháu gái, đang tuổi trăng tròn, thiên kiều bá mị... Không bằng đưa đến phủ của tiền bối làm nha hoàn?
Trên mặt Trương lão ẩu cười như đóa hoa cúc.
- Không cần.
Phương Tịch khoát tay, tiến vào động phủ của mình, màn sáng cấm chế lập tức xuất hiện, ngăn lão ẩu này ở ngoài động phủ.
Hắn nhân tình lão luyện, tự nhiên biết rõ lão thái bà này không có ý đồ xấu gì.
Trương gia chỉ là gia tộc trong Chính Dương Môn, tu vi cao nhất mới Phản Hư.
Muốn đặt chân ở Liệt Nhật Tiên Thành, tự nhiên cần viện thủ và quan hệ.
Leo lên tu sĩ cấp cao, chỉ là thủ đoạn bình thường.
Đương nhiên, nếu ở thế tục, ta một lão nhân cô đơn, bị người đưa hai thị nữ như vậy, cuối cùng làm không tốt ngay cả vốn liếng cũng bồi ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận