Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 250: Phù bảo

"Cát lão, ngươi thấy thế nào?"

Nghiêm Hoa Dương nhìn một lão nhân mặc cát bào trước mặt.

Phương Tịch ngồi bên cạnh, trên bàn là hộp ngọc đã mở ra, bên trong là từng trận kỳ màu vàng đất, linh quanh lập lòe.

Từ sau khi hắn nói Hám Địa Đại Trận của mình đứng hàng cấp hai thượng phẩm, hơn nữa còn có uy năng phá hư địa mạch, đương nhiên Nghiêm Hoa Dương sẽ không tin, sau đó đã gọi Trận Pháp sư đắc lực nhất trong tay mình qua.

"Khởi bẩm đại chưởng quỹ..."

Tu vi của Cát lão chỉ có Luyện Khí viên mãn nhưng tu vi trận pháp lại đến cấp hai hạ phẩm, chính là một vị Trận Pháp sư hiếm thấy.

Dù Nghiêm Hoa Dương cũng phải dùng lễ đón tiếp.

Lúc này, lão bỏ trận kỳ trong tay ra, cười khổ nói: "Hám Địa Đại Trận của Mộc tiền bối cấu tạo kỳ dị, nguyên lý rất khác với rất nhiều lưu phái của Việt Quốc, lão hủ tài sơ học thiển, thật sự khó phán đoán... Chỉ có thể xác nhận, phẩm cấp của trận pháp này đến cấp hai thượng phẩm, sau khi dùng một lần thì có khả năng tự hủy, đồng thời chính là hệ Thổ mà thôi..."

"Như vậy... Cát lão đi ra trước đi..."

Nghiêm Hoa Dương tiễn Cát lão, sau đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với Phương Tịch: "Làm sao ta có thể xác nhận trận này có uy năng phá hư địa mạch?"

Phương Tịch mỉm cười nói: "Tại hạ đã dùng tâm ma, thậm chí đại đạo để thề còn chưa đủ sao?"

'Lão gia hỏa như ngươi nói không chừng cũng đã một trăm năm mươi tuổi, căn bản không định tấn thăng nữa, đương nhiên sẽ không quan tâm tâm ma và đại đạo rồi...'.

Nghiêm Hoa Dương oán thầm nhưng nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn: "Không bằng... Đạo hữu biểu diễn một phen, hoặc là đợi thêm mấy ngày sẽ có trận pháp sư tốt hơn trong tông đến đây..."

"Ha ha..."

Phương Tịch cười lạnh, nói thẳng: "Thật không giấu gì... Bần đạo muốn trong vòng một canh giờ làm xong sinh ý này, dù không thành cũng sẽ lập tức rời đi, sẽ không cho đạo hữu có cơ hội thong dong đều người trong tông đến... Nếu như Khương lão tổ đến đây thì bần đạo biết làm sao?"

Hắn dám đến làm ăn, đương nhiên đã có kế hoạch và chuẩn bị từ trước.

Với khoảng cách giữa phường thị Thanh Linh và sơn môn Huyền Thiên Tông, dù Nghiêm Hoa Dương này lập tức thông tri lên tông môn thì Khương lão tổ cũng vô pháp trong vòng một canh giờ đến được phường thị.

Tốc độ bay của Kết Đan lão tổ, Phương Tịch vốn không biết nhưng có nữ Vu Vương kia làm vật tham chiếu nên cũng dự liệu được một chút.

Mà trong Việt Quốc cũng không có kỹ thuật làm truyền tống trận lớn như vậy...

"Đã như vậy..."

Nghiêm Hoa Dương là hạch tâm Trúc Cơ trung kỳ của tông môn nên đương nhiên có thể biết được nếu trận này là thật thì chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.

Nhưng y cũng khó quyết đoán.

"Nếu không thì... Ta giảm giá cho đạo hữu..."

Phương Tịch nháy mắt, lui một bước trước: "Trận này không bán để lấy linh thạch, đạo hữu có vật gì có thể đổi thì lấy ra để bần đạo xem thử..."

Trận pháp cấp hai thượng phẩm dùng một lần vốn chỉ có giá trị tương đương với trận pháp cấp hai trung phẩm.

Nhưng nếu có kỳ hiệu phá vỡ địa mạch thì đối với Huyền Thiên Tông, giá trị này khó có thể đánh giá, cũng không thể nào bỏ qua.

Nghiêm Hoa Dương thấy bộ dạng Phương Tịch một lời không hợp sẽ lập tức bỏ đi, chỉ biết cắn răng lấy một cái hộp gỗ trong túi trữ vật ra.

Sau khi lấy Phong Linh Phù trong đó ra thì một tấm phù lục màu vàng đã xuất hiện trong mắt của Phương Tịch.

"Đây là..."

Phương Tịch nhìn tấm phù lục mới tinh này, chỉ thấy trên mặt phù chỉ vẽ một vòng tròn bình thường, bốn phía có hoa văn ngọn lửa nhưng lại có khí tức kinh khủng tràn ra.

"Chẳng lẽ... Phù bảo?"

Hắn liên tưởng đến Bích Ngọc Tiểu Đao mà lần trước Tư Đồ Gia thi triển, suy đoán hỏi một câu.

"Không sai, chính là phù bảo! Còn là một tấm phù bảo mới tinh chưa sử dụng lần nào!" Vẻ mặt Nghiêm Hoa Dương nhăn như bị đau thịt: "Lấy vật này đổi, đạo hữu thấy sao?"

"Miễn cưỡng đủ, nhưng mà... Nếu lại thêm bộ truyền thừa luyện đan cấp hai thượng phẩm mà trước đó bần đạo nhìn trúng thì sẽ tốt hơn."

Phương Tịch bình tĩnh trả lời.

"Đây là ngươi giở công phu sư tử ngoạm... Hai thứ này cộng lại với nhau dư sức đổi lấy một bộ trận pháp cấp hai thượng phẩm vĩnh cửu." Nghiêm Hoa Dương phẫn nộ, y triển khai toàn bộ khí thế của Trúc Cơ trung kỳ.

Thế nhưng đối với Phương Tịch chỉ là gió mát lướt qua mặt.

Chờ sau khi Nghiêm Hoa Dương phát tác xong, Phương Tịch thản nhiên tiếp tục cò kè mặc cả...

Một nén nhang sau...

Hắn rời khỏi Thanh Linh Sơn hóa thành một đạo độn quang bảy ra ngoài mấy chục dặm.

Sau khi dùng thần thức xác nhận không có ai ở xung quanh, hắn lập tức lấy ra khôi lỗi phi hành cấp hai, lệnh cho nó thi triển yêu thuật thiên phú để chở mình bay đi.

'Xem ra... Huyền Thiên Tông thật sự chuẩn bị động thủ, ngay cả giá cao như vậy cũng nguyện ý giao dịch."

'Nhưng mà trận pháp của ta tuyệt đối hơn xa giá trị.'.

Phương Tịch sờ sờ túi trữ vật, bên trong ngọc giản ghi chép truyền thừa cấp hai luyện đan và phù bảo lúc trước đang im lặng nằm đó.

'Phù bảo Chu Tước Hoàn?"

'Dường như pháp bảo này là vật danh chấn Việt Quốc của Khương lão tổ... Xem ra đại nạn của Khương lão tổ thật sự đã không xa, ngay cả hao tổn nguyên khí bản mệnh pháp bảo để chế tác phù bảo cũng làm...'.

'Có phù bảo này trong tay, dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ta cũng có thể đấu một trận...'.

'Lần này kiếm bộn rồi, lập tức trở về Bạch Trạch Tiên Thành không ra nữa...'.

'Cứ ngồi chờ Tống gia xui xẻo là được...'.

Về phần náo nhiệt này chắc chắn Phương Tịch sẽ không đi xem.

Xem náo nhiệt thì rất thú vị nhưng cũng có khả năng bản thân sẽ trở thành náo nhiệt, cá người đầy máu thì chơi sẽ không vui.

Bạch Trạch Tiên Thành.

Phương Tịch một đường không tiếc nguyên khí thôi động khôi lỗi, đến khi nhìn thấy tiên thành sừng sững kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này hắn đương nhiên đã biến thành hình dạng một tu sĩ Luyện Khí khác, khiêm tốn vào thành.

Đào Hoa Các.

"Đại thúc, khoảng thời gia này người đi đây vậy, Nguyễn đảo chủ đã nhiều lần đến tìm người..."

Vi Nhất Tịch thấy Phương Tịch trở về, rất vui mừng đến nghênh đón.

"A? Có chuyện gì vậy?"

Phương Tịch trở lại phòng khách, ngồi xuống, trên người lại tự nhiên có một cỗ khí chất yên tĩnh đạm bạc, khiến lời nói của Vi Nhất Tịch cũng theo đó mà chậm lại: "Nguyễn Đan đã hùng vốn với người khác, tìm Lục đại sư luyện chế Trúc Cơ Đan, thành công ra lò hai viên rồi đi thuê động phủ bế quan..."

"Thì ra là vậy."

Phương Tịch gật đầu, ném một cái bình ngọc cho Vi Nhất Tịch: "Lần này, đại thúc đi ra ngoài cũng vì tìm cơ duyên Trúc Cơ cho con, tự xem đi..."

"Đây là..."

Vi Nhất Tịch mở nắp bình ra, đôi mắt không khỏi trợn lên, lại hơi đỏ: "Đại thúc... người đối xử với con thật tốt."

"Ừm, trước hết con hãy thề trước tâm ma và đại đạo, tuyệt đối không tiết lộ bí mật này ra ngoài... Sau đó lý linh khế với ta, thiếu đại thúc năm ngàn linh thạch là được rồi."

Phương Tịch khoát tay.

Thật ra tu sĩ Trúc Cơ muốn tìm được một viên Trúc Cơ Đan cũng không có gì khó.

Nhưng mà hắn vẫn theo thói quen, dùng thủ đoạn ổn nhất.

Mà giá bán của Trúc Cơ Đan bình thường gần vạn khối linh thạch, chí lấy Vi Nhất Tịch năm ngàn linh thạch đã là giảm nhiều rồi.

"Sau khi thuê động phủ cũng không nên quá khẩn trương, bế quan điều chỉnh thể xác và tinh thần trước, chờ đến thời điểm cảm thấy phù hợp mới phục dụng Trúc Cơ Đan để đột phá..."

Phương Tịch dạy bảo kinh nghiệm Trúc Cơ rồi mới cho Vi Nhất Tịch lui ra.

Phòng bế quan.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, thần thức câu thông Chư Thiên Bảo Giám.

'Ừm... Nếu là thần thức quan trắc thì có lẽ ta có thể rút về một đạo thần niệm trên khôi lỗi chủ chiến để thường trú ở Thế Giới Mảnh Vỡ... Như vậy thì khi gặp được sự kiện đặc biệt sẽ không đến mức vắng mặt mà tiếc nuối...'.

Hắn dùng thần thức đắm chìm trong đó, bên tai đã văng lên một giọng nói:

"Ma Kính Ma Kính nói cho ta... Vì sao luyện đan lại khó như vậy..."

"Ma Kính Ma Kính... Còn chế tác phù lục thì lại rất đơn giản, ta đã vẽ ra phù lục cấp hai, quả nhiên dùng da hung thú chế tác chỉ có hỗ trợ... Khi nào mới mang nửa phần dưới truyền cho ta? Không cần Bảo Văn, Linh Văn có được không?"

Thành Hắc Niết.

Nữ Vu Vương cầm mảnh kính thanh đồng trong tay, nói liên miên lải nhải.

Từ sau khi phát hiện dù bản thân có công kích như thế nào cũng không thể phá hư mảnh gương này thì nữ Vu Vương đã từ bỏ sức mạnh mà chọn giao dịch.

Mà sau khi giao dịch lần trước xong, khi nàng rãnh rồi đều thích tìm Ma Kính nhắc đến hai câu.

Có lẽ là cứng không được nên phải mềm.

Nhưng Phương Tịch là một cái Ma Kính không nói tình cảm, mềm không được cứng không xong, chỉ cần các loại Linh Văn, Bảo Văn.

Nói tới nói lui thì hắn đã biệt vị nữ Vu Vương này tên là Đan Nhã.

Trong thời gian này, Đan Nhã cũng tìm được vài Linh Văn, Phương Tịch thấy chưa từng nhận được thì vu vẻ giao dịch, đưa ra vài pháp thuật có uy lực lớn, thậm chí là công pháp của tu tiên giới.

Trong đó cao nhất là một bản Luyện Thể Thuật có thể luyện đến Luyện Thể tầng sáu tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Dù sau thì sau khi Phương Tịch mua đứt đã sớm ném đến Đại Lương thế giới để đám Võ Thần tham khảo.

Lúc này lại lợi dụng lần nữa cũng không có gì.

Đáng tiếc là dù Vu Vương thì Bảo Văn cũng là thứ rất quý.

Cho đến hôm nay, Đan Nhã vẫn chưa hạ quyết tâm lại dùng Bảo Văn để giao dịch.

Lúc này, Đan Nhã vuốt ve Ma Kính, sắc mặt lại mơ hồ mang theo chút ưu sầu và sợ hãi: "Ma Kính Ma Kính nói cho... Đến cuối cũng phải làm sao mới có thể đối kháng Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm một lần?"

Phương Tịch ngáo rồi, nhưng sau khi nghe tiếp thì thần sắc của hắn từ từ không bình thường.

Hóa ra là ở trong Thế Giới Mảnh Vỡ này, cứ mỗi trăm năm sẽ có một lần Thiên Ma Đại Kiếp!

Vô số thiên ma từ trên trời giáng xuống, tùy ý giết chóc Vu Dân, đồng thời còn vơ vét tài nguyên khắp nơi.

Dù là Vu Vương cũng đã có tiền lệ bị vây công mà bỏ mạng.

Ở trong lòng của Vu Dân, Thiên Ma Đại Kiếp là đến từ Mộng Ma kinh khủng nhất ở sâu trong lòng.

Nhưng Phương Tịch càng nghe thì càng thấy không đúng:

'Chờ một chút... Thế Giới Mảnh Vỡ này tài nguyên tu tiên phong phú như vậy, không nói khắp nơi đều có các loại kỳ hoa dị thảo, khoáng thạch trân quý nhưng hầu như khắp nơi đều có thể lấy được... Đan Nhã tùy tiện tìm tài liệu Cố Nhan Đan, luyện thành mấy lò thì Thuật Luyện Đan cũng mạnh mẽ lên cấp hai...'.

'Hơn nữa hệ thống Chiến Văn của những Vu Dân này cũng có chút không đúng... Quá nhanh thành... Thậm chí trên Vu Vương lại không có con đường để mạnh hơn... Giống như đã bị khóa lại hạn mức cao nhất...'.

'Sau đó cứ cách mỗi trăm năm thì có thiên ma giáng lâm để thu hoạch tài nguyên trân quý và Vu Dân...'.

'Con mợ nó, đây không phải là bí cảnh cao cấp của đại tông ma đạo nào đó chứ? Bởi vậy tài nguyên mới phong phú, lại nuôi thả Vu Dân rồi định kỳ thu hoạch?'.

Trong lòng Phương Tịch chợt có một suy đoán, thậm chí hắn còn cảm thấy chuyện này rất có thể như vậy.

'Nếu thật sự như vậy thì ngươi đúng là rất thảm đó...'.

Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Đan Nhã ở đối diện, Phương Tịch thầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận