Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1228: Ngũ Hổ Đoạn Hồn (2)

Người lên tiếng hắn vừa vặn nhận thức, chính là Ngọc Nương Tử Thôi Phi Phi.
- Nguyên lai là Ngọc Nương Tử...
Hắn mỉm cười, thu lại cấm chế năm màu, thuận miệng hỏi:
- Ngày mười lăm tháng tám, đại hội võ lâm, không biết như thế nào rồi?
- Đại hội võ lâm...
Thôi Phi Phi cười khổ nói:
- Vốn Cung lão anh hùng đề nghị do thiếu niên anh hào ba mươi tuổi trở xuống luận võ đoạt soái, tranh cướp vị trí minh chủ võ lâm... Nhưng đang thi đấu, Tà Quân bỗng nhiên mang theo một đám hảo thủ ma môn vây công chúng ta, hắn luyện thành một thân pháp thuật tà phái, tại chỗ đốt Lục Tinh Môn phó môn chủ Lôi Oanh thành bạch cốt...
- Không chỉ vậy, Tà Quân kia lại có một đám dị nhân tà phái trợ giúp, như phía sau chúng ta thì có một cái, có thể điều động hắc khí, hóa thành mãnh hổ, đã ăn vài đồng đạo võ lâm.
Nhắc tới việc này, những cao thủ võ lâm kia có hai mắt ửng hồng, có thì nghiến răng nghiến lợi.
Càng có người con mắt hơi chuyển động, nói:
- Chúng ta đồng ý phụng Thục Trung Nhất Kiếm làm minh chủ võ lâm, kính xin Phương thiếu hiệp dẫn dắt chúng ta báo thù rửa hận!
Hiển nhiên là đánh chủ ý leo lên Phương Tịch, thậm chí thu được tiên duyên truyền thừa.
Hống hống!
Thời điểm võ lâm quần hùng dồn dập hỗn loạn, bỗng nhiên trong rừng rậm truyền ra tiếng hổ gầm!
Quái phong thổi, cây rừng đổ, hiển nhiên là có vật lớn đang nhanh chóng tiếp cận.
- Nó đến rồi!
Thôi Phi Phi biến sắc, chỉ thấy rừng cây hai bên ngã xuống, từ bên trong nhảy ra một con cự hổ!
Hổ này to lớn, so với hổ núi bình thường thì càng thêm khổng lồ, càng làm cho người khiếp sợ, trên người quanh quẩn một tầng hơi khói màu xám trắng, có từng oan hồn như ẩn như hiện ở trong đó.
Trong đó có mấy cái, đám nhân sĩ võ lâm còn hết sức quen thuộc.
- Đó là... Trương gia Trương lão gia tử?
- Phi Hùng Tưởng tiền bối?
- Song Diệp Đao...
Đám người Thôi Phi Phi nhìn thấy mấy võ lâm hào hiệp trước còn cùng nhóm người mình trò chuyện, trong nháy mắt liền thành hổ trành, trong con ngươi không khỏi tràn đầy hoảng sợ.
- Tốt yêu vật!
Phương Tịch biểu hiện nghiêm nghị, quát lên:
- Ta muốn toàn lực ứng đối tà vật này, e là không cách nào chăm sóc các ngươi, ai trốn đường nấy đi thôi!
Hắn hét dài một tiếng, thân kiếm hợp nhất, vọt về phía cự hổ, người thú kịch liệt chém giết với nhau.
Hống hống!
Mà nương theo Phương Tịch rời đi, lại có hai con cự hổ từ trong rừng núi nhảy ra, giết về phía đám võ lâm hiệp khách.
- Chạy nhanh!
Trong đám người, không biết ai hô to một tiếng, sau đó mọi người lập tức giải tán.
Có hiệp khách thời điểm đào tẩu, trong lòng còn âm thầm chửi bới:
- Thiệt thòi ta còn tưởng Thục Trung Nhất Kiếm kia lợi hại, không nghĩ tới tốt mã giẻ cùi, trước đó lão tử còn muốn bái hắn làm thầy, quả thực là tâm trí mê muội!
Náo loạn, sói chạy heo đào...
Sau một phen đại loạn, người trong võ lâm đều giải tán, ai trốn đường nấy.
Phương Tịch nhìn thấy tình cảnh này mới thở dài một hơi, kiếm quyết thay đổi, vẽ một vòng tròn, kiếm khí nhốt cự hổ ở bên trong.
- Những cái gọi là võ lâm hiệp khách này, rắp tâm vô cùng bất lương, nếu thật tới làm đệ tử ta, ta mới mệt chết...
- Chỉ là pháp thuật này... Có chút ý nghĩa.
Thiên Ma Tru Tiên Kiếm trong tay Phương Tịch nhấn một cái, đầy trời đều là kiếm ảnh, từng con ma trành bị hắn bao phủ, đưa vào trong luân hồi.
Thoạt nhìn là muốn lấy con mãnh hổ này tôi luyện kiếm thuật.
Bỗng nhiên bốn phương tám hướng truyền đến tiếng hổ khiếu.
Phương Tịch thu kiếm mà đứng, chỉ thấy trong rừng rậm lại nhảy ra hai con cự hổ.
Mà sau lưng hắn, hai con cự hổ lúc trước săn giết nhân sĩ võ lâm cũng vây đến, trên nanh vuốt tràn đầy máu tươi thịt nát, hiển nhiên chiến công không nhỏ.
Trên lưng một con cự hổ nằm một cự nhân, ô ô gào thét.
- Thật can đảm, dám đả thương yêu sủng của ta!
Quái nhân này tóc tai bù xù, răng đen, mặc da thú, giống như một dã nhân, lúc này quát lên:
- Ta chính là Ngũ Hổ Thượng Nhân ở Tam Xoa Sơn Hắc Ma Động, tiểu tử xuất thân phái nào, hãy xưng tên ra!
Trang phục của Ngũ Hổ Thượng Nhân nhìn như dã nhân, kỳ thực rất tinh ý, thấy kiếm thuật của Phương Tịch thượng thừa, nên muốn trước tiên nghe ngóng căn nguyên lai lịch, lại tính toán sau.
Kỳ thực Phương Tịch không có kiếm quyết thượng thừa, càng không có phi kiếm tốt, kiếm pháp bây giờ, đều dựa vào kinh nghiệm ngự kiếm của bản tôn ở tu tiên giới, lại trải qua thực chiến chuyển hóa tới.
Đương nhiên, lấy tu vi Địa Tiên của bản tôn, dù không phải kiếm tu, chuyển hóa ra kiếm quyết cũng là mặt hàng cao cấp nhất trong Bàng môn.
Lúc này khẽ mỉm cười:
- Bản thân Phương Tịch, không môn không phái... Xem như tán tu đi!
- Vậy ngươi tự tìm đường chết.
Ngũ Hổ Thượng Nhân nhất thời vui sướng, âm thầm thôi thúc pháp quyết, năm con mãnh hổ lao về phía đối thủ, khí thế hung ác tới cực điểm!
- Nếu ta chân chính luyện thành kiếm thuật thượng thừa, lại có một thanh phi kiếm, ngươi làm sao còn có mệnh ở đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận