Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 45: Minh Thanh Các (1)

Thanh Trúc Sơn.

Bóng dáng Phương Tịch xuất hiện trong hầm, hắn cảnh giác nhìn xung quanh.

Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tấm Hộ Thân phù vẫn hoàn hảo nằm trên vách tường, chỉ là linh quang của nó vô cùng yếu ớt.

"Ta có thể trở về, xem ra có thể dễ dàng thoát khỏi hiểm địa kia."

Về phần thử dẫn người xuyên không sao?

Trong đầu Phương Tịch bây giờ, căn bản không có ý này!

Bí mật Kim Thủ Chỉ của hắn rất quan trọng, dù cho toàn bộ người trong Thành Hắc Thạch chết hết hắn cũng không thỏa hiệp.

Lần này hắn mượn cớ đi tìm kiếm vật tư, chạy đến một chỗ không người mới xuyên không.

Lúc này, vẻ mặt Phương Tịch dần dần trở nên nghiêm túc, lấy một cái bình ngọc nhỏ từ trong ngực.

Ở trong bình là máu của người bị nhiễm ma!

"Ma Đại Lương thế giới... Cũng không cùng một dạng với ma tu ở tu tiên giới, ít nhất ta cũng không cảm nhận được một chút ma khí nào, nhưng nhìn biểu hiện của nó cũng khá quỷ dị..."

Phương Tịch suy nghĩ rồi lấy ra một cái ngọc bàn, hắn nghiêng bình đổ một giọt máu tươi màu đen lên ngọc bàn.

Đang!

Giọt máu rơi trên ngọc bàn, lập tức phát ra âm thanh giống như trân châu, dường như nó đã bị ngưng đọng.

Mặt Phương Tịch không biểu tình, hắn truyền từng tia lực lượng khí huyết vào trong ngọc bàn.

Trong nháy mắt mặt ngoài của ngọc bàn hiện lên đường vân như là mạch máu, quấn quanh huyết châu.

Xuy xuy!

Khói trắng bay lên, lúc những tia máu tiếp xúc với hạt châu, trong nháy mắt đã biến thành hư vô, rõ ràng đã bị bốc hơi gần như không còn!

Thấy cảnh này, biểu lộ của Phương Tịch không thay đổi, hắn chỉ thay đổi thành chân lực truyền vào ngọc bàn.

Ong ong!

Bên trong ngọc bàn, trong khoảnh khắc quang mang của tơ máu đại thịnh!

Tưng tia từng sợ quấn quanh huyết châu.

Một nữa huyết châu đã bị bao lại, bắt đầu hòa tan. Sau một khắc, một cảnh kinh người phát sinh. Một nhóm ký hiệu màu đen giống như nòng nọc đã bắt đầu xuất hiện.

Chân lực biến thành tơ máu gặp những ký hiệu này, ngay lập tức phát ra âm thanh như không chịu nổi gánh nặng, nó chậm rãi bị ăn mòn gần như không còn.

Trông thấy một màn này, biểu lộ của Phương Tịch trầm ngâm.

"Lực lượng khí huyết thì không nói, cho dù là chân lực võ giả, gặp phải chú lực đã bị pha loãng vẫn bị ăn mòn."

Sau khi dùng thủ đoạn kiểm trắc của Tu tiên giả xong, đối với trạng thái hiện tại của Mộ Thương Long, Phương Tịch đã hiểu rõ.

Vị võ quán chủ này ban đầu còn có thể dùng lượng lớn chân lực để ngăn cản, nhưng lúc này, xem ra thời điểm lão bỏ mình chỉ sợ cũng không còn xa!

"Chú lực... Lực lượng của ma... Nó lại siêu việt hơn lực lượng của khí huyết võ đạo hay sao?"

Phương Tịch nghĩ nghĩ, lại lần nữa vận chuyển công pháp.

Nhưng lần này, hắn vận chuyển chính là Trường Xuân Quyết!

Từng tia pháp lực được rót vào ngọc bàn, hóa thành sợ tơ màu xanh, không ngừng đâm về huyết châu.

Lần này!

Dù khoa đẩu văn đen nhánh lại hiện ra nhưng cũng bị sợi tơ màu xanh dễ dàng đâm qua.

Tiếp theo, giọt máu chậm rãi bị hòa tan, rồi hóa thành một sợi khói xanh tiêu tán...

"Pháp lực của Tu tiên giả có thể khắc chế chú lực sao?"

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.

Chuyện này đúng là một tin tốt.

Ít nhất, đối với Tu tiên giả ma chưa chắc là bất tử.

"Mộ Thương Long đã sắp chết, không biết một viên Thanh Linh Đan của ta có tác dụng hay không?"

Vừa suy nghĩ, Phương Tịch vừa bước ra khỏi nhà gỗ.

Bất ngờ có một mẫu giấy dán trên cánh cửa nhà hắn.

Hắn gỡ xuống xem, lập tức kích động: "Là Trần Bình..."

Lúc trước, hắn có nhờ đối phương giới thiệu một chút phe cánh, xem ra bây giờ đã có thu hoạch!

Khoảng nữa ngày sau.

Phường thị Thanh Trúc Sơn.

Trần Bình cùng Phương Tịch một trước một sau đi đến trước một quán trà lớn.

Trên mặt Trần Bình hiện ra vẻ đắc ý: "Phương đạo hữu cứ yên tâm, Thẩm đạo hữu và Vân Mộng tiên tử điều là người hiền lành, chưa từng kiêu ngạo."

Phương Tịch cười khổ: "Điều ta lo lắng không phải chuyện này, mà là..."

Hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.

Quán trà này tên là Minh Thanh Các, nổi tiếng về bán linh trà.

Chỗ chi phí cao như này, vốn là Phương Tịch chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ đến đây.

Nhưng mà hắn cũng đã mặt dày mày dạn đến rồi, dù sao kết giao đồng đạo một chút cũng không có gì xấu.

Đương nhiên, cũng là do Trần Bình nói địa điểm tụ họp là ở trong phường thị, nếu như y nói địa điểm ở ngoài Thanh Trúc Sơn, thì tuyệt đối Phương Tịch không nói nhiều lời liền quay đầu rời đi, sau đó sẽ đoạn tuyệt quan hệ với y.

"A, yên tâm, chi phí bao sương lần này Vân Mộng tiên tử đã trả hết."

Trần Bình nhìn ra điều mà Phương Tịch đang lo lắng, y an ủi một câu.

"Thì ra là thế, vậy còn chờ gì nữa?"

Lập tức Phương Tịch kéo Trần Bình bước vào trong Minh Thanh Các.

Bố trí bên trong lâu các rất thanh lịch, sắp đặc một chỗ trên sân thượng, trên đó đã có đàn sư đang gãy đàn.

Trong lư hương bốn phía, có ninh thần hương lượn lờ bay lên.

Cho dù cũng có ít khách nhân, nhưng bọn họ cũng nhỏ giọng nói chuyện, quả thật là một chỗ vô cùng phong nhã.

Dường như Trần Bình cũng có chút khẩn trương, y nhìn đường xong đã bước vào trong một gian bao sương.

Ở trong gian bao sương, đã có hai tên tu sĩ một nam, một nữ đang ngồi trên bồ đoàn, bọn họ đều có tu vi Luyện Khí trung kỳ.

Một tên nam tu trong đó, phong thần như ngọc, tuấn dật tiêu tán, gã mặt một bộ áo lông chồn màu lam, đầu đội ngọc quan, khí độ bất phàm.

Còn nữ tu kia, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cô ta mặc một bộ váy áo màu hồng, làn da vô cùng mịn màng, mặt mày của cô ấy thì dịu dàng như nước, khí chất như mộng như vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận