Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 60: Hiếp bức (2)

Lúc trước, y thấy đám tiểu hài đáng thương, đã dẫn theo bên người để chiếu cố, không ngờ Nguyên Hợp Sơn vậy mà sai người bắt bọn chúng, hiển nhiên định dùng đám tiểu hài để uy hiếp y.

Thần sắc Trương Tuấn Minh nhanh chóng khôi phục trấn định: "Chỉ là vài đứa trẻ lang thang mà thôi, ta đánh chết ngươi trước rồi sẽ tính!"

Dù sao y cũng đã lăn lộn trên giang hồ rất lâu rồi, sẽ không dễ dàng bị uy hiếp.

Nếu lúc này y lại thúc thủ chịu trói đó mới là chuyện buồn cười nhất, rất dễ dàng khiến cho bản thân và con tin đều bị hố !

Não tàn mới lựa chọn như vậy!

Nhưng y vừa do dự, đã khiến cho Thuần Vu đạt được một chút thời gian quý báu để điều hòa.

Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng chảy máu, ngoài vẻ thanh lãnh của nàng ra, lại thêm vài phần khí chất khiến người khác nhìn thấy mà yêu.

"Bí kỹ Thất Châm Thứ Huyệt!"

Thuần Vu dùng bảy cây châm nhỏ đâm vào thân thể, không những thương thế của nàng nhanh chóng ổn định lại mà Chân lực cũng tăng vọt!

Đệ tử tông môn ngoại trừ công pháp vượt xa võ giả bình thường ra, còn có một ưu thế lớn, chính là có tiền nhân tổng kết ra các loại kỹ xảo và kinh nghiệm!

Loại kinh nghiệm đời đời truyền lại này đi đến cực hạn chính là bí kỹ độc môn!

Có thể giúp cho Võ giả phát huy ra thực lực siêu việt cực hạn của bản thân!

"Bạch Liên Ấn Pháp!"

Sau một khắc, hai tay Thuần Vu kết ấn, mười ngón tay trắng nõn của nàng vô cùng linh hoạt, giống như một đóa Bạch Liên đang từ từ nở rộ trong lửa, nhẹ nhàng đánh tới trước ngực của Trương Tuấn Minh!

Ầm!

Lại một âm thanh thật lớn vang lên.

Ngực Trương Tuấn Minh như gặp phải trọng chùy, y bị đánh bay ra, nằm rạp trên mặt đất nửa ngày không thể đứng dậy được.

"Khụ khụ... Ngươi thắng."

Y nhìn ngực của mình, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát: "Mục tiêu của các ngươi là ta, hi vọng các ngươi có thể buông tha cho người không liên quan..."

Thuần Vu chậm rãi rút ra bảy cây ngâm châm, vừa định mở lời, chợt vẽ mặt của nàng khẽ biến.

Từ trong căn nhà vài tiếng kêu thảm truyền ra.

"Đại ca!"

Cẩu nhi cùng Tiểu Vân chạy ra, vừa đỡ Trương Tuấn Minh dậy, vừa hô to gọi nhỏ: "Vừa rồi có mấy tên ác nhân vào trong nhà, sau đó lại bị tiêu ca này đánh chết..."

Lúc này, Trương Tuấn Minh mới phát hiện ra một người đang chậm rãi bước ra, chính là Phương Tịch!

"Phương Tịch Bạch Vân võ quán, là ngươi sao?"

Thuần Vu cũng nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng nàng lại có tư vị không hiểu.

Lúc trước, Phương Tịch muốn bái nhập Nguyên Hợp Sơn, chính là nàng đã xem xét tư chất của hắn, rồi nàng kết luận là chỉ bình thưởng không có gì nổi bật, bởi vậy Lệnh Hồ Dương đã cự tuyệt.

Về sau, lại nghe nói đối phương bái nhập võ quán, thậm chí đã nhanh chóng thành tựu Khí huyết tam biến.

Bởi vậy, cho nên trong lòng của Thuần Vu đã khắc sâu ấn tượng.

Nhưng hôm nay gặp mặt, dường như đối phương lại có đột phát trên võ đạo hay sao?

'Lúc trước nếu thu nhận người này...'.

Trong lòng Thuần Vu tiếc hận, nhưng trên mặt của nàng thì không hiển lộ chút này, nàng nói: "Phương Tịch, ngươi muốn đại biểu Bạch Vân võ quán đối địch với Nguyên Hợp Sơn chúng ta hay sao?"

"Ngươi cũng không cần dùng Nguyên Hợp Sơn để dọa ta!"

Phương Tịch cười nhạo, hắn bước lên trước ba bước: "Ta đã xuất hiện ở đây, cũng đại biểu người Nguyên Hợp Sơn ở gần đây, đã 'xong' toàn bộ... Bây giờ, đến phiên ngươi rồi!"

Lúc hắn nói chuyện vẫn còn đang ở bên cạnh Trương Tuấn Minh, nhưng lúc một chữ cuối cùng phát ra, đã đi tới trước mặt Thuần Vu.

Phương Tịch nhẹ nhàng giơ tay phải lên, vỗ xuống như đập một con ruồi.

Lốp bốp!

Lúc hắn hạ xuống một chưởng, có loại âm thanh kỳ dị giống như hạt đậu nổ từ trong cơ thể hắn truyền ra.

Thần sắc Thuần Vu cuồng biến: "Gân cốt cùng vang, Chân lực nhập tủy, không có khả năng..."

Hai tay nàng kết Liên Hoa Ấn, dưới váy bộ bộ sinh liên, lui lại nhanh chóng.

Nhưng dù nàng lui như thế nào, Phương Tịch đều ở trước mặt nàng, khiến Thuần Vu chỉ có thể tuyệt vọng nhìn một chưởng kia hạ xuống!

Ba!

Nàng bị một chưỡng đánh bay giữa không trung, xương sườn của nàng không biết đã gãy biết bao nhiêu khúc, cuối cùng nàng đập ầm ầm vào một vách tường, rồi chậm rãi rơi xuống như là một bức họa.

"Quá yếu, quá yếu."

"Cái gọi là chân truyền Nguyên Hợp Sơn, chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao?"

Phương Tịch lắc đầu, nhưng hắn lại không nghĩ đến Chân lực và khí huyết của hắn, đối với Võ giả cũng như quái vật so với người bình thường.

Đồng thời...

Khóe miệng Trương Tuấn Minh co giật, y cố gắng đè nép không nói ra lời thô tục: 'Mẹ nó... Nếu không phải lão tử đã đánh ả mất nửa cái mạng, lại đến phiên ngươi chiếm tiện nghi sao?'.

Đáng tiếc, lời này y không dám nói ra khỏi miệng.

Dù sao tên này cũng là một kẻ hung ác!

Một thân Chân lực hùng hậu kia, dù là y lúc toàn thịnh cũng không có nắm chắc có thể đánh bại.

"Ngươi..."

Khóe miệng Thuần Vu chảy máu, nàng còn muốn nói gì đó.

Nhưng một chút thương hương tiếc ngọc Phương Tịch cũng không có, một thủ đao đánh nàng ngất xỉu, sau đó hắn nhìn qua Trương Tuấn Minh.

"Ngươi muốn làm gì lão đại của ta?" Cẩu nhi cùng Tiểu Vân lập tức ngăn trước người Trương Tuấn Minh.

"Không có gì..."

Phương Tịch khoát khoát tay: "Trương huynh, Nguyên Hợp Sơn đối xử như thế với ngươi, ngươi có muốn báo thù không?"

"Báo thù sao?"

Trương Tuấn Minh nghiêm túc nhìn Phương Tịch một hồi: "Ngươi muốn lôi kéo ta sao? Cũng được... Ta nợ ngươi một mạng, lần này sẽ giúp ngươi!"

Y cũng nhịn Nguyên Hợp Sơn lâu rồi.

"Tốt!"

Phương Tịch gật đầu, xách Thuần Vu rời đi.

Khinh công của hắn kinh người, xách theo Thuần Vu khoảng trăm cân cũng như không có gì, trong nháy mắt đã tìm được một căn nhà bỏ hoang yên tĩnh.

Hắn tùy ý tìm một căn phòng, ném Thuần Vu lên giường.

Chỉ thấy nàng lúc này tóc mây tán loạn, sắc mặt như giấy trắng, nhất thời cười cười như có điều suy nghĩ, xoa xoa ngón tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận