Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 899: Ăn hàng

Cam Ngọc đeo giỏ trúc, gian nan bôn ba giữa núi rừng.
Nhớ đến những ngôn ngữ tinh tế có ý nghĩa sâu xa của Đạo Kinh mà trước đó y đã mượn đọc thì y không khỏi mỉm cười.
"Quả nhiên đọc sáng trăm lần, tự hiểu nghĩa của nó... Trước đó ta chỉ có sáu quyển Đạo Kinh còn không trùng khớp nên rất nhiều kinh nghĩa đọc cũng không lưu loát, bây giờ trùng khớp trước sau nên sáng tỏ thông suốt..."
Có suy nghĩ như vậy nên đương nhiên y càng chịu khó chạy đến chỗ của Phương tiên sinh hơn.
Đồng thời nhận ân tình của tiên sinh như vậy nên không thể không báo.
Thế nhưng Cam Ngọc lại không có tiền, cũng may mấy ngày gần đây nghe tiên sinh nói muốn ăn canh rắn.
Cam Ngọc chợt nhớ ra trên Ngưu Đầu Sơn ở cách đó không xa hình như có rắn, bởi vậy y mới thường xuyên đến đây đốn củi, tiện thể bắt con rắn béo tốt mang đi hiếu kính cho tiên sinh.
Thế nhưng những con rắn dễ bắt trên núi đã bị tiểu hài trong thôn bắt gần hết rồi, mấy ngày nay y không có thu hoạch gì.
Hôm nay y lại mở rộng phạm vi đốn củi hơn, hi vọng sẽ có thu hoạch.
Mặt trời trên cao nóng rực, trước đó Cam Ngọc đã đốn củi cả nửa ngày nên bây giờ người đầy mồ hôi.
Y bỏ giỏ trúc xuống, lấy từ trong đó ra một bình đựng nước bằng sành, vừa định uống một hớp thì chân chợt lảo đảo.
Đùng!
Cam Ngọc kinh hô, nhìn chằm chằm vái bình sành rơi xuống đất, vỡ tan tành, vô số nước trong chảy ra, trong nháy mắt đã thấm xuống đất.
Y nhìn gia sản còn sót lại của nhà mình lại mất đi một món nữa thì khóc không ra nước mắt: "Quả nhiên... Kẻ vô dụng nhất chính là thư sinh mà!"
Cam Ngọc không biết làm sao, lại cảm thấy vô cùng đói khát, y phân biệt phương hướng một phen, nhớ rõ cách đó không xa có một ngôi miếu hoang, trong miếu còn có một cái giếng.
Y đi không bao lâu thì đã nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ.
Miếu này đã đổ nát từ lâu, hoành phi và một cánh cửa đã không cánh mà bay, nóc lủng một lỗ lớn, trên mái hiên còn có rất nhiều mạng nhện.
Ở chỗ tượng thần, lúc này tượng đất đắp kim thân đã bể nát, cái đầu cũng không thấy đâu.
Trên kim thân hình như còn mặc một bộ bào phục nhưng lâu năm lâu ngày, màu sắc đã phai khó nhìn rõ.
Chỉ mơ hồ thấy hình như có chút sóng nước, trong đó có cá chép chơi đùa.
Người ở thế giới này kính trời sợ thần, Cam Ngọc chắp tay về vị trí tượng thần rồi mới đi ra sau miếu nhỏ.
Nơi đây vốn là chỗ ở của ngươi trông miếu nhưng người trông miếu đã bỏ chạy từ lâu rồi, không có chút hơi người nào.
Dưới đám cỏ dại trong sân có một cái giếng cổ.
Miệng giếng vuông vức, dùng gạch xanh chồng lên nhìn đã rất lâu năm rồi.
Đồng thời giếng cũng không lớn, chỉ to cỡ vại nước.
Cam Ngọc tựa vào miệng giếng xem thử thì không khỏi than khổ.
Thì ra giếng này rất sâu, dường như đã gần cạn, dây thừng bên cạnh cũng đã mục nát rồi...
"Hử?"
Đúng lúc này, Cam Ngọc thoáng liếc nhìn bên khóe mắt thì chợt giật mình.
Ở bên cạnh cái giếng nhỏ này có một vũng nước.
Vũng nước rất cạn, không sâu hơn đế giày của y, bùn trong đó nổi lên như đang có thứ gì đó giãy giụa.
Ánh mắt Cam Ngọc sáng lên, hai tay chụp tới, chỉ cảm thấy như đã bắt được thân thể trơn tuột nào đó, nó dùng sức uốn éo, sắp thoát khỏi tay.
Y cuống lên, lập tức đảo tay cầm mảnh vở của cái bình sành vốn định múc nước chụp xuống rồi đảo ngược lên.
Trong nước bùn như ẩn như hiện lưng của một con cá chạch.
Vảy toàn thân của nó rất nhỏ, hiện ra màu đen nhánh, râu cá thon dài, đôi mắt lại rất linh động.
Cam Ngọc không khỏi thầm khen.
Là thiếu niên nhà nông lúc còn nhỏ ai chưa từng bắt ốc đồng, cá chạch nhưng luận phẩm tước thì nó thật sự có một không hai!
Lúc này con cá chạch này rưng rưng nước mắt như mang theo vẻ cầu khẩn.
Miệng nó không ngừng phun bong bóng, chỉ về hướng giếng nước.
"Đây là cá chạch trong giếng sao? Sao lại nhảy ra ngoài được nhỉ? Ngươi muốn trở về sao?"
Cam Ngọc nhìn con cá chạch, nhất thời lâm vào trầm ngâm...
...
Một lát sau.
Xèo xèo!
Lửa bốc lên, một con cá chạch bị nhánh cây xuyên qua, nướng đến mở nhiễu xuống vang lên tiếng xèo xèo.
"Tuy con cá chạch này nhỏ nhưng cũng được mấy lượng thịt mà... Tiếc là không bắt thêm được mấy con nữa để mang về cho mẫu thân ăn..."
Cam Ngọc xoa cái bụng đang kêu ọt ọt mà lẩm bẩm.
Kho lương đầy mới biết vinh nhục.
Bây giờ hàng ngày y ăn còn không đủ no, bắt được cá đương nhiên phải ăn, chứ chẳng lẽ lại đi phóng sinh?
"Phù phù..."
Một lát sau, cá đã nướng chín, y thổi mấy hơi rồi ăn ngấu nghiến.
Không biết vì sao, thịt con cá chạch này vào miệng mùi vị lại rất tươi ngon, không có chút mùi tanh của bùn nào, thậm chí cũng không thêm muối mà đã có một cỗ mùi vị không tên quanh quẩn trong miệng.
Thậm chí chỉ có chút thịt như vậy mà Cam Ngọc lại cảm thấy từ lúc chào đời đến nay mới lần đầu tiên ăn no.
Y ngáp một cái rồi ngủ rất say.
Trong mơ.
Trong lúc Cam Ngọc trong lúc mơ mơ màng màng thì đã thấy có một đoàn khí đỏ trắng hạ xuống, sau đó lại có một người trẻ tuổi gương mặt anh tuấn, thân mặc cẩm bào Long Lý, đầu đội ngọc quan đang chỉ vào mình mà chửi ầm lên: "Ngô chính là Long Vương giếng, nhữ không kính sợ thần chính mà còn ăn thân thể của ta, tất có đại họa!"
Nói xong nó lại hóa thành một con Giao Long đen nhánh dữ tợn nhưng mà nó chưa hóa hình hoàn toàn, đỉnh đầu hơi gồ lên, phần bụng cũng không có long trảo mà chỉ có bốn cái vây cá, râu thon dài nhìn giống một con cá chạch đen lớn hơn!
Lúc này nó há cái miệng rộng ra, chỉ thấy trong đó đầy răng nhọn táp về phía Cam Ngọc!
"A!"
Trong miếu đổ nát, Cam Ngọc hét thảm, té ngã xuống đất, đầu nhô lên một cục u.
"Đừng ăn ta, đừng ăn ta..."
Y hét lớn, chợt bò dậy, sờ trán thì sững sờ.
Y chỉ cảm thấy cơn đau đang nhanh chóng tiêu tán, thậm chí cục u cũng đang chậm rãi hồi phục lại.
Sau khi Cam Ngọc kinh hô thì lại cảm thấy tai thính mắt tinh hơn, thần thanh khí sảng, nguyên văn của mấy quyển Đạo Kinh y chưa học thuộc chậm rãi lướt qua trong đầu, vậy mà như đã từng thấy là không quên!
Không những vậy, y còn như chợt khai khiếu mà hiểu rõ tất cả các ý nghĩa sâu xa tiềm ẩn trong kinh văn tinh tế.
"Đây..."
Lúc này y lại không mừng rỡ bao nhiêu mà nhìn cái giếng kia, còn có xương cá trên mặt đất với vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Cái miếu này... Hình như trước kia thờ cúng chính là một vị thủy thần?"
Sau khi trí nhớ tốt hơn thì rất nhiều ký ức sâu xa đã chậm rãi xuất hiện trong đầu của y.
Cam Ngọc bước đến phía trước miếu thờ nhìn chằm chằm tượng thần không đầu kia, y mơ hồ thấy được trên người đối phương hình như chính là bộ cẩm bào Long Lý nghịch nước kia.
"Họa tới rồi!"
Y cắn răng, mặt vô cùng tái nhợt té nhào chạy ra khỏi miếu...
"Chuyện này..."
"Con mẹ nó chuyện này không như kịch bản..."
Phương Tịch đang dùng thần thức yên lặng chú ý đến chỗ này cũng vô cùng kinh ngạc mà thốt lên.
Theo kịch bản của hắn thì lúc trước thần thức của mình phát hiện được con cá chạch xui xẻo này hình như đang bị trừng phạt gì đó, nhất định phải dùng phàm ngư vào giếng mới được đặc xá.
Thế là Phương Tịch cố ý nói trước mặt Cam Ngọc mình muốn ăn canh rắn để dẫn Cam Ngọc đến Ngưu Đầu Sơn, hắn cũng âm thầm thi pháp đánh rớt bình sành của y.
Ngay từ đầu Cam Ngọc thật sự theo như kịch bản mà đến ngôi miếu đổ nát, phát hiện được Long Vương giếng kia.
"Chuyện xảy ra tiếp theo hắn lại không phóng sinh Long Vương giếng, kết thiện duyên... Long Vương giếng dùng khí vận, trân bảo làm quà đáp lễ... Giúp hắn thi khoa cử sao?"
"Sao lại như vậy?"
Phương Tịch có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn chỉ cảm thấy Long Vương giếng kia thật sự đã chết oan!
Đương nhiên bất kể quá trình khúc chiết thế nào thì kết quả vẫn tốt.
"Long Vương giếng chỉ là thần nhỏ, thật sự sỉ nhục danh hiệu Long Vương, nhưng dù gì cũng tính như một phần linh vật... Bây giờ bị Cam Ngọc ăn rồi, lập tức thoát thai hoán cốt."
"Thậm chí còn thu được khả năng đã từng nhìn là không quên được, hạng người thiên phú dị bẩm như vậy thi Đạo Đồng, Cử Tài... Cũng không có vấn đề gì."
"Huống chi, bây giờ Cam Ngọc đã đắc tội với một thần chích, không muốn liều mạng cũng không được..."
"Nếu không đỗ kim khoa thì không những bản thân phải chết mà còn gây họa cho cả nhà, cả tộc!"
Dù không dùng Khí Vận Cổ thì Phương Tịch cũng biết Cam Ngọc bây giờ chắc chắn đã có một phần 'Sát vận'!
Sát vận giả, kiếp vận dã!
May mắn và tai họa cùng nhau đến, vượt qua được thì một bước lên mây, không qua được thì thân tử đạo tiêu.
"Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến ta, chỉ là một quân cờ tiện tay mà thôi."
Trong sơn thôn.
Dưới gốc đào trong sân.
Phương Tịch dùng đá tạo thành hình một bàn cờ, chậm rãi bày ra các quân cờ đen trắng.
Hắn kết quyết một tay, kéo từ tảng đá xanh bên cạnh ra một cục đá xanh.
Lại có một đạo pháp quyết đánh xuống thì cục đá đã biến thành đen nhánh.
Cây đào trong sân này tự mang trận pháp, mặc dù chỉ là mê trận che giấu cấp thấp nhất nhưng Thổ địa kia cũng không phát hiện sự khác thường ở đây.
"Ừ, pháp thuật cũng đã cải tạo gần xong rồi..."
Phương Tịch đánh cờ bằng tay trái và tay phải, hắn chơi đến quên cả trời đất.
Không phải ngũ hành thuật pháp của Địa Tiên giới hoàn toàn không thể dùng ở giới này nhưng nhất định phải cải tạo một phen.
Ít nhất không thể trực tiếp vận dụng thiên địa linh lực mà nhất định phải dùng thiên địa nguyên khí thôi động.
"Giới này cũng có linh khí chỉ là không nhiều, dường như bị chuẩn mực nào đó trấn áp... Thần đạo sao?"
Phương Tịch thì thào.
Thần minh rất xem trọng chuẩn mực!
Đạo Đình có Đạo Luật, dùng thứ này để thống ngự vạn thần trong thiên hạ, ai cũng tuân theo.
Đạo Đình cũng như vậy thì Thiên Điều của Thiên Đình chắc chắn càng khủng bố hơn!
"Ngoại trừ pháp thuật ra thì một số pháp bảo cũng trở thành phế vật..."
Phương Tịch lấy Thần Anh Kiếm ra, thanh kiếm này biến thành một thanh kiếm dài ba thước, trên lưỡi kiếm sáng rực huyết quang, hiển nhiên là một món dị bảo hiếm có.
Nhưng luận uy lực so với Phản Hư chi bảo cấp sáu thì thật sự nó đã bị đánh rớt hơn phân nửa uy lực.
Huyền Minh Kỳ của hắn cũng vậy, không bằng bình thường.
Còn Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến và Khí Vận Cổ thì uy lực bị suy yếu ít nhất.
"Cả hai thứ này, một là phỏng chế phẩm Tiên Phủ Kỳ Trân... Tiên Phủ Kỳ Trân đến từ Chân Tiên giới, tối thiểu Chân Tiên giới cũng là cấp đại thiên thế giới, cấp bậc cao hơn trung thiên thế giới Thiên Đình, bởi vậy nếu là Tiên Phủ Kỳ Trân nếu là chân chính thậm chí có khả năng không bị lực lượng thế giới áp chế và ảnh hưởng..."
"Về phần Khí Vận Cổ hình như là vì nó phù hợp với quy tắc của bản thổ nên không bị suy yếu quá nhiều..."
Phương Tịch như đang suy tư gì đó: "Lần sau đến chỗ bản tôn sẽ mượn Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô hoặc Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm... Ở giới này chỉ có Tiên Phủ Kỳ Trân mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất... Nếu thật sự không được thì thanh phi kiếm của Kiếm Tử cũng tốt."
Nghĩ đến Tiên Phủ Kỳ Trân mượn nhờ lực lượng thiên địa pháp tắc thì Phương Tịch như phát hiện được gì đó.
Chuẩn mực của Thần đạo nếu phát triển đến cực hạn thì trên mức độ này đó chính là thiên địa pháp tắc!
Hay nói là gần giống thiên địa pháp tắc!
Nếu mình xung đột với thần chích cấp cao ở giới này, không có Tiên Phủ Kỳ Trân trấn áp khí số thì thật sự khó mà ngủ ngon.
'Thần Chích Chi Đạo này cũng có chút tương tự với Địa Tiên Chi Đạo... Chỉ là Thần đạo mượn lực lượng tín ngưỡng, có thể phát huy được một, hai thành lực lượng của thủy thổ một phương đã không tệ, không thể so với Địa Tiên có thể phát huy toàn bộ lực lượng của Địa Tiên Linh Cảnh, bởi vì Địa Tiên chính là chủ nhân chân chính còn thần chích chỉ mượn dùng. Mặc dù vậy nhưng nếu thần thức đủ cao thò phạm vi mượn dùng có thể rộng lớn hơn... Thậm chí vượt xa Địa Tiên Linh Cảnh!'.
Trong lòng Phương Tịch không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ, vị Thiên Đế ở Thiên Đình kia bây giờ không biết đã đến cảnh giới nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận