Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1300: Hội lớn (2)

- Tiên cô, ta là bào đệ của Đại Chu Hoàng Đế đặc biệt tới tham dự thịnh hội của tiên gia...
Tiêu Diêu Vương thấy Ôn Uyển có vẻ thân thiết dễ gần, không khỏi lấy hết can cảm tiến tới bắt chuyện.
Không ngờ Ôn Uyển chỉ thản nhiên nói:
- Hóa ra là vương gia nhân gian...
Sau đó, nàng không để ý tới nữa, khiến Tiêu Diêu Vương cảm thấy mất mặt.
Hắn đã như vậy, một đám võ giả người phàm trên bảo thuyền lại càng rũ mi, hạ mắt. Sau khi nhìn thấy Ôn Uyển và Trác Nhất Phàm rời đi, từng người lập tức giải tán, đi tới hải thị tìm kiếm cơ duyên.
“Mặc dù ta không biết dị nhân truyền cho ta ba chiêu kiếm pháp là vị ấy... Nhưng chắc hẳn cũng là một vị Kiếm Tiên Kiếm Hiệp... Ta chắc hẳn không có tiên duyên, bằng không vì sao ân công không thu ta làm đồ đệ?”
Trong lòng Lục La Kiếm Thôi Phi Nương hối hận, trái lại không lo được lo mất.
Nàng nhìn thấy vị thiếu niên Nông gia A Ngưu kia có phần chất phác, nghĩ đến lúc trước đối phương từng cứu giúp, không khỏi tiến lên:
- A Ngưu tiểu ca, sao ngươi không đi dạo hải thị một vòng, cầu một tiên duyên?
Nàng nhìn thấy tiểu vương gia cũng dẫn theo quản gia, cầm các loại trân bảo đi tới chợ, cũng không biết có thể được như mong muốn không?
- Ta...
A Ngưu lắp bắp nói, hình như nói chuyện với Thôi Phi Nương còn mệt hơn đại chiến với hải tặc ngư nhân lúc trước.
Hắn cười chất phác nói:
- Ta hơi ngốc... Chỉ sợ các lão gia tiên gia chướng mắt...
Đúng lúc này, một hào quang lấp lánh bay tới, muôn hình vạn trạng.
Cái chuông đồng trên gác chuông ở đỉnh cung điện ở chính giữa Thần Mộc Đảo cuối cùng không gió tự đổ chuông.
Tiếng của nó rất lớn, khắp đảo đều có thể nghe được.
Từ sâu bên trong hòn đảo bay ra một ánh kiếm đồng màu, hóa thành thân hình của Thần Mộc Lão Nhân, cười nói:
- Hóa ra là Phiếu Miểu Tiên Tử tới. Liệt Đồ của lão hủ có tài đức gì lại được tiên tử hạ cố?
Ánh sáng đầy trời vừa thu lại, hiện ra một nữ tử phong nhã tài hoa. Người này chính là Vân San San!
Nàng chỉnh đốn trang phục và thi lễ, cười nói:
- Chúng ta vốn là hàng xóm tốt bụng ở Đông Hải, ái đồ của đạo hữu luyện lại nguyên thần, ta tất nhiên phải tới chúc mừng rồi.
- Ha ha, đạo hữu mời vào Thần Diệp Cung uống trà!
Thần Mộc Lão Nhân lập tức mừng rỡ, hai độn quang hạ xuống chỗ sâu bên trong hòn đảo.
Đoàn người trong hải thị đã ngây người nhìn hồi lâu.
- Nhìn xa giống như ánh bình minh khi mặt trời lên, nhìn gần giống như hoa sen ló ra khỏi sóng biếc... Vai như gọt, thắt lưng sáp ong. Gáy dài duyên dáng lộ ra tinh túy... Không ngờ trong thiên hạ lại có tiên tử tuyệt sắc như thế.
Tiêu Diêu Vương xúc động than một tiếng.
- Ha ha... Không có kiến thức.
Một tán tu đi ngang qua bên cạnh lập tức cười giễu cợt:
- Vừa nhìn ngươi là biết không phải người ở Đông Hải, thậm chí ngay cả đại danh của đệ nhất mỹ nhân Đông Hải Phiếu Miểu Tiên Tử Vân San San cũng chưa từng nghe nói tới.
- Đệ nhất mỹ nhân Đông Hải quả nhiên danh bất hư truyền.
Đôi mắt Tiêu Diêu Vương lập tức sáng lên, tiếp theo lại buồn bã:
- Đáng tiếc... Ta là phàm phu tục tử, không phải người trong giới tu hành.
- A, cho dù người trong giới tu hành cũng làm sao có thể thân thiết với người ta? Ngươi phải biết, năm đó vị đệ nhất tiên tử Đông Hải này luyện thành nguyên thần Bất Tử Tiên, về sau thành Địa Tiên Đạo Quả sẽ là một trong những tiền bối cao nhân tiếng tăm lừng lẫy của giới này.
Tán tu kìa có dáng vẻ công tử ca với đôi mắt đào hoa. Lúc này, hắn nhìn thấy được Tiêu Diêu Vương, lập tức có cảm giác như gặp được tri kỷ, khoác vai Tiêu Diêu Vương nói:
- Ta thấy ngươi đúng là một nhân tài đáng để bồi dưỡng... Ngươi có muốn tu tiên nhập đạo không? Chỗ của ta có một môn Đào Hoa Kinh có thể bán rẻ cho ngươi...
- Đào Hoa Kinh? Ngươi nghiêm túc chứ?
Tiêu Diêu Vương hơi động tâm. Ngược lại, một lão nô có dáng vẻ hung ác, giọng lanh lảnh lại hơi do dự nói:
- Vương gia chúng ta không phải không lấy được mấy trang Đạo Thư, chỉ muốn cầu một chính quả, không muốn pháp môn hạ lưu gì...
- Ta nghiêm túc, tất nhiên nghiêm túc rồi. phương pháp này có thể tu luyện ra Đào Hoa Sát. Sát khí này không phải do thiên địa sinh ra mà do có được từ hồng trần... Trong này có cách nói được gọi là ngự ba nghìn nữ, ban ngày phi thăng...
Tán tu có cặp mắt đào hoa hạ giọng nói.
Ánh mắt Tiêu Diêu Vương lập tức sáng lên:
- Cái này tốt đấy, ta muốn học cái này...
Tiêu Diêu Vương là con cháu quý tộc thiên hoàng, tốt xấu gì cũng có chút gia sản.
Cho dù là vô dụng, tóm lại vẫn có người thu.
So sánh ra, phần lớn những người trong võ lâm giang hồ kia liên tiếp gặp trắc trở ở trên hải thị.
Có thể bán thân là nô, đổi được một cơ duyên cũng tính là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Thôi Phi Nương và Đại Ngưu đi dạo một vòng, tuy nhìn thấy một vài dị nhân và cơ duyên nhưng không phải đối phương chào giá quá cao thì căn bản chướng mắt hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận