Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 169: Một năm sau

Hôm sau.

Phỉ Thúy Nhai.

Phương Tịch xoa xoa thắt lưng, thở dài một cái rồi tiếp tục khom người gieo Xích Huyết Linh Mễ.

Lần này ngoại trừ Xích Huyết Linh Mễ hắn còn chọn một mảnh linh điền có linh khí dồi dào nhất để trồng một mẫu Thanh Hà Linh Mễ.

Loại linh mễ này cần trồng ở trong linh điền có nước, hình dạng như hoa sen, đến lúc thu hoạch, lột bỏ hoa sen và lá sen ra sẽ thấy được đài sen có linh mễ.

Hơn nữa khi ăn sẽ có mùi thơm thoang thoảng như hoa sen, cảm giác rất tốt.

Đây mới là linh mễ cho tu sĩ ăn.

Phương Tịch gieo loại này là để cho hắn ăn.

"Tiểu Vân Vũ Trận, mở!"

Sau khi gieo xong một mẫu ruộng, hắn bay lên giữa không trung lấy lệnh bài cấm chế ra, đánh pháp quyết vào.

Rầm rầm!

Một tầng gợn sóng vô hình dập dờn lan ra, có đại lượng sương trắng ngưng tụ hóa thành mây mưa, từng giọt linh thủy rơi xuống.

Sau khi có đại trận, cày đất cũng dễ dàng hơn nhiều.

Phương Tịch liên tục bận bịu mấy ngày, vất vả lắm mới gieo linh mễ xong.

Hắn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, thở một hơi đã phát hiện có một đạo Truyền Âm Phù bay tới.

Sau khi nhận lấy, hắn mở trận pháp ra đã thấy Nguyễn Tinh Linh chân đạp lẵng hoa, mỉm cười bay vào.

"Bái kiến đảo chủ!"

Phương Tịch thi lễ.

"Trước đó ta có tìm ngươi mấy lần, cũng không thấy bóng dáng đâu... Còn tưởng rằng đạo hữu đã xẩy ra chuyện." Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch từ trên xuống dưới, thấy tu vi của hắn vẫn là Luyện Khí tầng năm, đôi mày cau lại.

"Trước đó ta bế quan tu luyện một môn pháp thuật, không thể đi ra ngoài, đảo chủ có việc gì sao?"

Phương Tịch tùy ý tìm cái cớ.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là ở trên Trắc Linh Đại Hội phát hiện được vài cái mầm tiên nên muốn mời đạo hữu đến xem lễ thôi..."

Nguyễn Tinh Linh như đang thở dài: "Bây giờ Hồ Vạn Đảo cũng không yên bình, đầu tiên là có cuồng đồ ở bên ngoài phường thị Bảo Thuyền liên sát năm tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, dẫn đến thế lực trong phường thị có biến đổi, rung chuyển không yên... Nửa tháng trước, thời điểm ngoại tổ phụ của ta và Mạc gia lão tổ ra ngoài gặp phải tập kích của tu sĩ bất minh, bản thân bị trọng thương."

"Cái gì?"

Sắc mặt Phương Tịch đại biến: "Lại xảy ra nhiều đại sự như vậy sao? Cuồng đồ ở bên ngoài phường thị Bảo Thuyền, chẳng lẽ là Trúc Cơ sao? Còn có Phong gia lão tổ cùng Mạc gia lão tổ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải rất lạc quan, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được tính mạng, nghe nói hung đồ là một ngân giáp cự nhân tay cầm hắc kiếm... Công phạt vô cùng sắc bén, Mạc gia lão tổ có pháp khí phòng ngự thượng phẩm vẫn bị bổ một kiếm nát nữa thân người, nếu không phải cứu đến kịp thời, chỉ sợ đã..." Nguyễn Tinh Linh thần tình nghiêm túc vô cùng: "Người này trước đó chưa từng xuất hiện ở Hồ Vạn Đảo, cũng không biết lai lịch ra sao?"

"Chẳng lẽ... Là Kim Nha lão quái mời viện trợ từ bên ngoài?"

Phương Tịch suy tư rồi nghiêm trang nói ra suy đoán của mình.

"Không có khả năng..." Nguyễn Tinh Linh nói: "Kim Diễm Đảo của Kim Nha lão quái cũng bị người ngân giáp này tập kích, chết không ít đệ tử, Kim Nha lão quái đích thân xuất thủ, vậy mà cũng không bắt được người này, lại bị tổn thương chút nguyên khí... Nếu như không phải lão kịp thời trốn vào trận pháp thì e là cũng phải bị trọng thương..."

Trước đó Phương Tịch mặc kệ hắc thủ phía sau màn là ai, cho dù chỉ hoài nghi cũng đánh, đương nhiên Kim Nha lão quái cũng không ngoại lệ.

"Tê..."

Lúc này, hắn hít sâu một hơi: "Lại hung uy như vậy, không phải là một tên Luyện Khí đại viên mãn chứ?"

"Ừ, người này hỉ nộ vô thường, ngươi phải cẩn thận, thời gian này đừng rời đảo."

Nguyễn Tinh Linh căn dặn rồi lại nhìn linh điền trồng Thanh Hà Linh Mễ: "Đây là... Thanh Hà Linh Mễ sao?"

"Đúng vậy, gân đây độ phì nhiêu của đất đã tăng lên, lại có trận pháp tương trợ, có thể gieo linh mễ tốt hơn."

Phương Tịch ngồi xổm bên bờ linh điền, trong ánh mắt của hắn tràn đầy hi vọng bội thu.

"Linh mễ này không tệ, khi nào thu hoạch linh mễ thì phải cho ta một ít..."

Trên mặt Nguyễn Tinh Linh cười như không cười nói rồi lại thở dài: "Ai... Gần đây bản đảo chủ rất bận, còn phải đi hỗ trợ ổn định thế cục của Phong gia và Mạc gia... Sợ là phải bận rộn một thời gian."

Mặc dù Phong Bạch Mộng và Mạc gia lão tổ không chết nhưng nguyên khí cũng tổn hao nhiều.

Với tuổi của bọn họ cho dù thương thế có chuyển biết tốt thì đại nạn cũng sẽ nhanh đến...

Bởi vậy âm mưu quỷ kế gì cũng phải bỏ xuống.

Chuyện này lại khiến cho Nguyễn Tinh Linh gần đây cảm thấy sự vụ ở trên đảo trở nên hòa hoãn hơn, Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc cũng không gây chuyện, có vài phần vị đạo cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế...

Đây cũng là mục đích của Phương Tịch.

Xảy ra chuyện này thì ngoại trừ tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ ra thì cũng không có mấy người dám rời khỏi phạm vi đại trận hộ đảo.

Đảo vực gần đây đã có thể yên bình trở lại, đúng lúc để trồng cây.

Đương nhiên để ổn thỏa hơn.

Tốt nhất vẫn chờ thêm một năm nữa để danh tiếng qua đi rồi lại tính...

...

Xuân đi thu đến.

Lại một năm nữa đã qua.

Phương Tịch bấm tay tính toán, hắn cũng đã hai mươi ba tuổi, còn tu vi thì vần dừng lại ở Luyện Khí tầng năm.

Soạt!

Trong đình viện bên cạnh ao, một con Đại Thanh Ngư thân thể mập mạp, lớn hơn trước đó không ít.

Phương Tịch tiện tay tạo ra một cái hộ tráo bằng pháp lực, ngăn trở nước ao, hắn tự lẩm bẩm: "Con cá này nuôi thế nào cũng không thăng cấp, hay là hầm nó đi?"

Rầm rầm!

Một khắc sau, Đại Thanh Ngư bị dọa đến chui vào bùn ở đáy ao để trốn, run lẩy bẩy...

"Tiểu dạng..."

Thấy thế Phương Tịch cười khẽ trong lòng rồi đứng dậy bước vào trong linh điền bắt đầu thu hoạch linh mễ.

Lần này, bởi vì hắn gieo giống hơi trễ nên mỗi mẫu chỉ thu được khoảng hai trăm cân.

Liên tục bận bịu mấy này, hắn mới mang tổng cổng 2700 cân linh mễ nhập vào kho.

"Nhiều linh mễ như vậy Thái Tuế cũng ăn không hết... Có thể thủ cất rượu, trong Tửu Thần Phổ có tửu phương cấp một có thể cường tráng khí huyết, rất thích hợp để dùng Xích Huyết Linh Mễ..."

Phương Tịch thầm tính, chợt hắn bước đến cạnh thủy linh điền tốt nhất.

Từng bao lá sen trên mặt nước.

Hắn kéo một cái lên, lột lá sen ra lập tức thấy được đài sen đầy linh mễ trong đó.

Một mùi hoa sen thoang thoảng lập tức lan ra.

Phương Tịch cẩn thận lột ra, chỉ thấy từng hạt Thanh Hà Linh Mễ như hạt sen, to như trái nhãn, toàn thân trắng nõn, chỉ có trên đỉnh đầu là có màu hồng nhạt như hoa sen, thoạt nhìn như từng trái đào mừng thọ, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.

"Nguyễn đảo chủ đã thương nhớ linh mễ này từ lâu, nên tắng nàng."

Sản lượng một mẫu Thanh Hà Linh Mễ thì ít hơn, chỉ khoảng một trăm cân.

Phương Tịch bỏ ba mươi cân linh mễ vào bao, nghĩ nghĩ rồi lại lấy thêm một bao mười cân nữa, sau đó hắn ngồi lên Hắc Vũ Chu bay đến Kính Nguyệt Sơn Trang của Nguyễn gia ở bờ Hồ Kính Nguyệt.

"Phương đạo hữu, ngươi đến rồi!"

Phong Mãn Lâu vừa đi ra, nhìn thấy Phương Tịch lập tức thi lễ: "Đến cầu kiến đảo chủ hả? Đúng lúc đảo chủ đang rãnh, ta đi thông báo cho ngươi."

"Đa tạ đạo hữu."

Cảm nhận được chút thiện ý của Phong Mãn Lâu, Phương Tịch chắp tay cảm tạ.

À, từ sau khi Phong Bạch Mộng bị trọng thương, dường như y đã bỏ đi ít tâm tư, bắt đầu lấy vợ sinh con, cố thử hòa nhập vào trong Đào Hoa Đảo.

Đương nhiên quan hệ của y với Phương Tịch cũng đã từ căm thù biến thành thân mật.

Mạc Thanh Ngọc kia thì ngược lại, tặc tâm vẫn không bỏ, nhưng không có Mạc gia hỗ trợ thì y cũng không lật nổi sóng gió gì.

Phương Tịch cũng để Nguyễn Tinh Linh tự đau đầu đi.

Một lát sau, Phong Mãn Lâu bước ra: "Đảo chủ cho mời!"

Phương Tịch gật đầu, bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh.

So sánh với lúc trước thì sự uy nghiêm trên người của nàng đã nặng hơn vài phần, hình tượng nữ tử dịu dàng, xinh đẹp, hào phóng trong ký ức của Phương Tịch đã từ từ mơ hồ...

"Lần này thu hoạch linh mễ, ta muốn mang đến cho đảo chủ."

Phương Tịch lải nhải liên miên, chẳng qua là nói chút việc vặt làm ruộng, nuôi cá, rồi đưa Thanh Hà Linh Mễ lên.

"Ta cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, ngươi có lòng rồi."

Nguyễn Tinh Linh nhìn lá sen trong bao lại chợt hỏi một câu: "Đạo hữu đã một lòng làm nông sao không tìm đạo lữ đi? Cũng có người giúp đỡ đúng không? Nếu đạo hữu nguyện ý bảo đảo chủ sẽ giúp đạo hữu đáp cầu dắt mối..."

"Chuyện này... Thật ra ngoại trừ làm ruộng ra thì đối với con đường tu tiên của bản thân ta vẫn có chút kỳ vọng, thân này đã dành cho tiên đạo, lại khó cho người, kính xin đảo chủ không cần như thế."

Phương Tịch nhướng mày, cự tuyệt: "Thật ra... Sau khi ta trở về đã chuẩn bị bế quan khổ tu, sau này sợ rằng cũng ít đến bái kiến đảo chủ..."

"Không ngờ ngươi lại là một khổ tu chi sĩ."

Thần sắc trên mặt Nguyễn Tinh Linh vẫn ôn hòa như trước: "Thôi... Ngươi ra ngoài đi."

"Tại hạ cáo lui."

Phương Tịch thi lễ rồi rời khỏi đại sảnh.

Dường như ở sau lưng của hắn truyền đến một tiếng thở dài, tiếng chuông êm tai kia cũng không vang lên...

Phương Tịch rời khỏi Hồ Kính Nguyệt, hắn nghĩ nghĩ rồi không bay thẳng về Phỉ Thúy Nhai mà bay đến Song Tử Phong.

Trên đông phong, Mộc Văn làm gia chủ Mộc gia, xây dựng lên đại trạch, ở ngoài đại trạch còn khai khẩn không ít linh điền, xem ra thời gian này cũng thịnh vượng.

Ngoại trừ không có đại trận hộ sơn ra thì cũng xem như có hình thức ban đầu của tiểu gia tộc.

Nhìn những lão nông cần cù chăm chỉ trồng trọt trong linh điền, Phương Tịch gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn cũng không hạ phi chu xuống mà trực tiếp rời khỏi bay thẳng đến núi Song Tử Tây.

Trên tây phong.

Bách hoa đầy đất, trong sơn cốc có linh tuyền chảy.

Ở bên cạnh linh tuyền thì có một căn nhà nhỏ, xung quanh có hàng rào trúc.

Trong hàng rào còn có mười thùng nuôi ong, từng con ngọc phong trắng như tuyết bay ra bay vào.

Nhìn Hoa Thiền Quyên có vẻ hơi tiều tụy hơn trước, trên lưng cõng một bé gái đang xử lý tổ ong.

Thấy có độn quang, nàng giật mình, sau khi nhìn thấy Phương Tịch thì sắc mặt của nàng mới hòa hoãn chút: "hóa ra là Phương đạo hữu, hôm nay đạo hữu đến đây có việc gì không?"

"Hoa đạo hữu!"

Phương Tịch đưa mười cân linh mễ rồi nói: "Lần này ta trở về sẽ bế quan dài lâu, để có thể trước bốn mươi tuổi cố gắng đột phá Luyện Khí hậu kỳ... Mặc dù đạo đồ xa vời nhưng dù sao cũng phải cố hết sức, bởi vậy sau này sẽ không đến nhiều, có gì thất lễ xin đạo hữu đừng trách."

"Đóng cửa tu hành, rất tốt, chuyện này rất tốt."

Hoa Thiền Quyên nghe xong, trên mặt lại nở ra nụ cười: "Nói thật, nhà ta đơn chiếc, ta muốn để nó luôn ở bên cạnh, tốt nhất là ngay cả tây phong cũng không cần xuống, ở bên ngoài đều là người xấu."

'Đầu óc của nữ tu này chẳng lẽ đã xảy ra vấn đều rồi sao?'.

Phương Tịch nhìn cảnh này cũng thấy hơi sai.

"A, vẫn chưa mời đạo hữu vào nhà, nhấm nhám một chén nước linh mạch."

Dường như Hoa Thiền Quyên vừa kịp phản ứng: "Đảo chủ uống Ngọc Phong Linh Mật này của ta cũng khen ngon..."

"Không cần đâu."

Phương Tịch khoát tay nhảy lên phi chu rời khỏi.

Sau khi trở lại Phỉ Thúy Nhai, hắn hít sâu, hơi kích động.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, đã đến lúc bắt đầu trồng cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận