Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1153: Tiên chủng (3)

Hắn cảm thấy rất đơn giản nha.
- Khó khó khó... Chỉ là tìm kiếm thiên địa linh căn thích hợp, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Từ quản gia thở dài.
Tựa hồ năm đó, hắn đã từng nghĩ tới Địa Tiên, nhưng cuối cùng thất bại.....
- Thiên địa linh căn phù hợp?
Phương Tịch như có điều suy nghĩ, rốt cuộc minh bạch.
Giống như Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, mặc dù mới đầu phẩm giai không cao, nhưng bản chất cực cao, chính là Đạo Quả Tạo Vật!
Đạo Quả... nói không chừng là tồn tại trên Đạo Chủng.
Bởi vậy ta tu luyện Địa Tiên truyền thừa như cá gặp nước, nguyên lai không phải ta thiên phú dị bẩm, mà là công của linh căn? Ân... Hậu thiên tu thành Linh Thể Mộc hệ phải chăng cũng có ảnh hưởng nhất định?
- Đúng vậy, linh căn khó tìm, muốn Địa Tiên có hi vọng, ít nhất phải tiên căn, còn là tiên căn phù hợp bản thân!
Từ quản gia thở dài, sau đó nhìn thấy sắc mặt Phương Tịch không đúng, lại an ủi vài câu:
- Mặc dù Đại Thừa chuyển tu công pháp không quá lý tưởng, nhưng vẫn có thể thực hiện, nói không chừng thể chất ngươi trời sinh phù hợp công pháp Địa Tiên... Loại ví dụ này, Chân Tiên giới cũng không ít.
- Dù đường này không thành, lui một bước đi Nhân Tiên chi đạo, trở thành Nguyên Thần Chân Tiên cũng rất tốt, có thể trường sinh tiêu dao, còn có hi vọng đột phá Đạo Quân.
Địa Tiên không phải có thể suy yếu lôi kiếp sao? Thiên Tiên hẳn không được, dẫn đến mặc dù có ích cho đột phá Đạo Quân, nhưng thành tiên có chút gian nan?
Trong lòng Phương Tịch yên lặng chỉnh lý tin tức, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
Phía trước hiện ra màn sáng cấm chế, ẩn ẩn có thể thấy được lầu các bên trong. Từ quản gia móc ra một lệnh bài, miệng lẩm bẩm.
- Đi!
Hắn bấm niệm pháp quyết, một đạo lưu quang từ trong lệnh bài bay ra, rơi vào trên màn ánh sáng.
Màn ánh sáng năm màu xuất hiện vết rách, bày ra tiểu đạo chỉ cho một người thông qua.
Phương Tịch đi vào trong, chỉ thấy thiên địa trở nên rộng rãi, phía trước có một lầu các bằng gỗ.
Lầu các cực kỳ rộng lớn, nhưng không có giá sách, chỉ có một pho tượng đá đen, tạc hình một văn sĩ trung niên.
Hắn đứng chắp tay, ánh mắt xa xăm.
- Khách khanh Ất đẳng Phương Tịch của bổn lâu, cung thỉnh Húc Thanh Tiên Nhân truyền pháp!
Từ quản gia nhìn pho tượng cung kính thi lễ, Phương Tịch tự nhiên làm theo.
Ầm ầm!
Tượng đá ầm vang chấn động, đôi mắt tựa hồ sống lại, nhìn chằm chằm Phương Tịch.
Trong lòng Phương Tịch nhất thời ngưng trọng!
Trong chớp mắt.
Thần thức của Phương Tịch tựa hồ chạm tới một tồn tại tuyên cổ trường thanh, mênh mông vĩ ngạn.
Thanh âm của hắn ầm ầm, giống như lôi đình:
- Muốn tìm pháp môn gì?
- Pháp môn Địa Tiên.
Thần niệm của Phương Tịch trả lời.
- Khách khanh Ất đẳng, có thể được pháp môn Trường Thanh Công trước Tiên cảnh.
Thanh âm của Tiên Nhân cuồn cuộn, sau đó có một đạo lưu quang bay tới, chui vào mi tâm của Phương Tịch.
Chỉ nháy mắt!
Trong lòng Phương Tịch hiện ra rất nhiều văn tự cùng hình ảnh, sau đó hội tụ thành pháp quyết Trường Thanh Công!
Chờ công pháp truyền thâu hoàn tất, tượng đá đen kịt giống như tử vật, không còn chút ba động nào nữa.
- Thế nào?
Lúc này bên tai Phương Tịch mới truyền đến thanh âm của Từ quản gia, mang theo vẻ trêu tức:
- Rất rung động đúng không?
- Đúng vậy, không nghĩ tới lại là Tiên Nhân trực tiếp truyền pháp?
Phương Tịch thở dài, biết trong tượng đá kia có một đạo thần niệm của Tiên Nhân!
Đây chính là nội tình của Phong Duyên Trai!
- Ha ha, Húc Thanh Tiên Nhân thần niệm ức vạn, nơi đây bất quá chỉ là một sợi mà thôi, không tính là cái gì... Không chỉ vậy, nó còn có công năng dự cảnh, một khi nơi đây có biến, có thể lập tức cảm ứng được.
Từ quản gia cười cười:
- Vừa rồi tiếp nhận thần niệm truyền pháp, Phương khách khanh hẳn mệt mỏi, có cần một gian tĩnh thất nghỉ ngơi không?
- Từ chối thì bất kính.
Phương Tịch cũng không cự tuyệt.
Một lát sau, Từ quản gia đi mà quay lại, trước nhìn pho tượng thi lễ một cái, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết.
Trên pho tượng hiện ra một vòng quang huy màu trắng ngà, huyễn hóa thành một màn sáng, rõ ràng là tràng cảnh Phương Tịch tiếp nhận truyền pháp.
- Ừm, tu vi đích thật là Đại Thừa... Cũng không có dịch dung hoặc cải tiến, không có khí tức công pháp của mấy đối thủ kia...
- Húc Thanh Tiên Nhân đánh giá, chỉ là bình thường?
Từ quản gia lộ vẻ trầm tư.
Thời điểm Tiên Nhân truyền pháp, tự nhiên có thể nhìn trộm căn cơ.
Cũng không phải Phong Duyên Trai không tín nhiệm khách khanh, chỉ là thói quen đề phòng mà thôi.
Bất quá đánh giá về vị Phương khách khanh này, lại hết sức bình thường.
- Cũng phải, nếu thiên phú dị bẩm, sớm đã oanh động tứ phương, cần gì đi làm tán tu?
- Mặc dù là Độc Cô Phương kia, lúc còn trẻ cũng bái nhập mấy lão sư, thẳng đến gần đây đột phá Đại Thừa, mới chuyển đầu Phong Duyên Trai...
Từ quản sự lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, thở dài rời đi.
Mặc dù ở trong đông đảo chúng sinh của Chân Tiên giới, có thể có tư chất yêu nghiệt như Độc Cô Phương, lại có mấy người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận