Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1516: Hắc Động Tiên (3)

Vô lượng quang! Vô lượng thọ!
- A!
Trương Long Dực hét lên một tiếng và quỳ một chân trên mặt đất, dáng vẻ vặn vẹo đau khổ, trên thân nổi đầy gân xanh giống như từng con giun giật mạnh.
- Ô oa!
Bỗng nhiên, hắn nôn ọe vè phun ra từng đống thứ ô uế cùng nước vàng.
Ở trong nước vàng còn có từng quả trứng lớn bằng trứng gà, bên trong hình như vẫn có tim đang không ngừng đập...
Trương Long Dực bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt từ mờ mịt trở nên tỉnh táo:
- Ta nhớ ra rồi... Uổng Tử Thành, Âm Thiên Tử...
Hắn nhìn về phía vị trí của Phương Tịch, trong đôi mắt không khỏi thoáng hiện vẻ phức tạp.
- Bái tạ Võ Tổ!
Trương Long Dực bất chợt quỳ xuống đất, thành kính dập đầu...
Trong Tiểu Khê Thông ở ngoài thành, đầu thôn có phụ nhân đang giặt trang phục, thỉnh thoảng có tiếng đứa trẻ vui vẻ nô đùa.
Thoạt nhìn hình như không có gì khác trước.
Nhưng ở trong thôn lại lộ ra một bầu không khí quỷ dị.
- Công công, đã bày xong thiên la địa võng, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì...
Một thái giám mặc áo bào tím ngồi ngay ngắn sau bàn sách, hai bên tóc mai điểm sương trắng, trong tay cầm bút son, lộ ra khí chất bình thản.
Ở phía trước hắn có rất nhiều thái giám mặc trang phục màu đỏ thậm chí còn võ quan đang đứng yên.
- Chúng ta không nói thêm về chuyện lần này nữa... Long Lăng cảnh báo, có Vọng Khí Sĩ thấy trong thành này có khí thiên tử...
Thái giám mặc áo bào tím đặt chén trà xuống, mỗi một lời hắn nói ra đều khiến trong lòng mọi người ở đây rét lạnh:
- Ban đầu, có thiên tử tiềm long cũng không sao. Triều đại đã từng giết không biết bao nhiêu kẻ cấu kết với thần thế ngoại, lại khiến người bất an. Chuyện lùng bắt Tà Đế Tử lần này do chúng ta chủ trì. Trong các ngươi, nếu có ai dám chậm trễ, làm chuyện này cuối cùng thất bại trong gang tấc, chúng ta sẽ lột da của các ngươi!
- Công công... Đã xác nhận được mục tiêu, tượng thần cũng có phản ứng.
Lúc này, một người mặc trang phục sai vặt tiến đến, cung kính nói vài câu.
- Khâm Thiên Giám dùng bồ câu đưa thư, thần thế ngoại có động tĩnh khác thường...
Lúc này, lại có một quân sĩ tiến đến, quỳ xuống hành lễ và đưa lên một phần tin tức tình báo.
- Tốt... Tốt lắm. Tất cả đều tới cùng một chỗ, quả nhiên Tà Đế Tử có cấu kết với ngoại thần!
Thái giám mặc áo dài tím cười lạnh, nhìn cái tên được ghi trên đó - Phương Tịch!
- Căn cứ theo bói toán và tin tức tình báo tổng hợp lại, người này che giấu rất sâu, thậm chí có khả năng lẫn lộn Thiên Cơ. Chúng ta tuyệt đối không thể chậm trễ...
Đại Việt là một thế giới hết sức kỳ quái. Bộ khoái điều tra những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ bình thường cũng có thể dính dáng với một vị Tà Thần!
Càng không cần phải nói tới chuyện lớn như thế. Tất cả mọi người lập tức trở nên nghiêm nghị:
- Tuân mệnh!
Ngày hôm sau, Phương Tịch chậm rãi đi ra khỏi tiểu viện của mình. Hắn chuẩn bị tới Tiểu Khê Thôn để chấp hành nhiệm vụ.
Đúng lúc này, lỗ tai hắn khẽ động và nâng tay phải lên.
Một viên bi đất đã rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Sau khi hắn bóp nát, chỉ thấy trong đó có một tờ giấy. Trên đó viết một hàng chữ mơ hồ.
- Xem ra, trong những thần thế ngoại kia cũng không quá đoàn kết...
Phương Tịch khẽ cười, tờ giấy trong tay hắn không gió tự cháy, hóa thành tro tàn.
Hắn đi ra khỏi cổng thành, không bao lâu đã đi tới bên ngoài Tiểu Khê Thôn.
Trong thôn đầy sương mù mông lung. Bên dòng suối nhỏ có mấy thôn phụ giặt vải...
Nhưng lúc này, các nàng hình như đã lặp lại động tác này không biết bao lâu, cho dù hai tay chảy máu đầm đìa, mơ hồ có thể nhìn thấy được xương trắng cũng không từ bỏ!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, trong tay lập tức hiện ra mấy tấm phù lục.
- Thiên sư lập tức tuân lệnh, đi!
Hắn bấm tay bắn ra, một tấm phù lục bốc cháy, tia lửa bắn về phía mấy thôn phụ kia. Khi nó tới giữa không trung thì tự nhiên biến thành mưa, rơi xuống.
Từng giọt nước mưa tiến vào trong cơ thể của mấy thôn phụ kia, không ngờ khiến vết thương trên bàn tay của các nàng nhanh chóng khép lại.
Tiếp theo, những thôn phụ kia bắt đầu lần lượt quỳ xuống đất nôn mửa liên tục, trong nước vàng có lẫn với từng trứng sâu đen xì.
Các nàng nhìn thấy cảnh tượng này thì hét lên chói tai, tiếp theo hoảng sợ chạy ra khỏi thôn mà không chọn đường.
Hình như ở trong thôn ẩn nấp thứ gì đó khủng khiếp không sao tả xiết, khiến các nàng theo bản năng muốn tránh xa.
Gào gào!
Một cánh cửa nhà trong thôn bị đánh bay, một bóng người vọt ra.
Bóng người này mặc trang phục thôn dân bình thường, nhưng làn da trên thân thối rữa, mắt đỏ như máu, giống như một tang thi.
Nhưng hắn có sức lực cực lớn, hành động nhanh chóng, lao về phía Phương Tịch.
- Hành thi?
Phương Tịch không nhịn được phỉ nhổ:
- Điều này.. điều này... Điều này đã vượt quá giới hạn nhiệm vụ của Trấn Dị Tư?
Hắn thò tay trái vào trong ngực áo và chộp lấy một nắm đậu ném ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận