Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 247: Bảo Văn

Hai năm sau.

Trong phòng bế quan.

Hai tay Phương Tịch không ngừng kháp quyết: "Tầng thứ hai Thiên Ti Khống Khôi Quyết... Cuối cùng đã thành!"

Pháp quyết khống chế khôi lỗi này hắn vẫn luôn tập luyện, dựa vào thần thức không ngừng tăng cường, cuối cùng vào hôm nay đã miễn cưỡng luyện thành tầng thứ hai.

Pháp quyết tầng thứ hai có thể Phân Thần Hóa Niệm, khống chế bốn khôi lỗi chủ chiến.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vỗ túi trữ vật.

Hai khôi lỗi yêu thú cấp hai hạ phẩm lập tức xuất hiện.

Một con trong đó là con bọ ngựa xanh biếc to lớn, lúc trước Phương Tịch xem chút bị con bọ ngựa này chơi nên hắn có ấn tượng rất sâu với yêu thuật thiên phú thu liễm khí tức và giả chết của nó.

Một con khác thì trung quy trung củ là một con rùa đen, phần lưng của con rùa đen này nhô lên như ngọn núi, lực phòng ngự của nó rất cao.

"Tám khôi lỗi trên tay của ta, viên hầu chủ công, quạ đen chủ chạy, bọ ngựa có thể ám sát, rùa đen chủ phòng ngự..."

"Lại thêm Thanh Hòa Kiếm và Nguyên Ma Thứ... Trúc Cơ trung kỳ bình thường sẽ không phải là đối thủ của ta, không cẩn thận còn bị ta giết chết?"

Đánh bại định nhân và giết chết địch nhân là hai độ khó hoàn toàn khác nhâu.

Đương nhiên cũng chỉ là Phương Tịch suy nghĩ mà thôi.

Hắn luôn chủ trương áp chế cảnh giới, bây giờ với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đánh vài tên tu sĩ Luyện Khí không phải nhẹ nhõm vui sướng sao, sao phải tìm phiền toái cho mình?

Sau khi tế luyện lại khôi lỗi xong, Phương Tịch bước ra ngoài với tâm tình rất tốt.

"Công tử... Nguyễn tỷ tỷ phát Truyền Âm Phù đến, nói ngài có nhàn rỗi thì lập tức đến động phủ của tỷ ấy một chuyến."

Kim Linh đang ở trong sân cho Đại Thanh Ngư ăn, thấy Phương Tịch bước ra thì lập tức thi lễ rồi bẩm báo.

"A?"

Trong lòng Phương Tịch khẽ động, trực tiếp rời khỏi động phủ đi đến Bích Ba Động.

"Bái kiến Phương thúc!"

Người mở trận pháp ra cho hắn lại là Nguyễn Đan.

Nàng vẫn lạnh lùng như băng, thậm chí còn nhiều hơn vài phần sát khí, chắc là đi săn ở Vạn Thú Sơn Mạch được hưởng lợi.

Phương Tịch nhẹ gật đầu, rồi bước vào trong Bích Ba Động.

"Phương huynh..."

Nguyễn Tinh Linh mặc một bộ cung quần màu hồng phấn đang pha trà chờ hắn.

"Trà ngon..."

Phương Tịch thấy trong linh trà như có một rồng nhỏ màu trắng bơi lội, không thể không cười lên: "Hôm nay lại có lộc, có thể uống được Tiểu Long Đoàn..."

"Mời!"

Nguyễn Tinh Linh mỉm cười điểm trà cho Phương Tịch khiến con rồng nhỏ kia càng sống động hơn.

Phương Tịch uống một hớp nhỏ, cảm thấy có một đạo linh khí chảy vào trong bụng, trong miệng lưu lại hương thơm, thậm chí ngay cả thần thức cũng mơ hồ có chút lợi ích.

Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu.

Cuối cùng thì nói đến chính sự.

"Tinh Linh nàng mời ta qua phủ, có phải vì ái đồ của nàng không?"

Phương Tịch nhớ đến Nguyễn Đan, mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy..."

Nguyễn Tinh Linh đưa qua một cái hộp: "Phương huynh mời xem vật này!"

Phương Tịch mở hộp ra thì thấy một tinh thể màu lam to như hạt đào, đang tỏa ra vầng sáng ảm đạm, không khỏi nhướng mày: "Yêu đan cấp hai hệ Thủy? Chẳng lẽ là đồ đệ của nàng lấy được?"

Hắn liếc nhìn Nguyễn Đan đang đứng sau lưng Nguyễn Tinh Linh, hơi cảm khái.

Muốn thu được yêu đan cấp hai ở trong Vạn Thú Sơn Mạch thì cũng không phải là chuyện đơn giản, không ít tu sĩ Trúc Cơ đều không được.

Tu sĩ Luyện Khí muốn lấy được thì vận khí, thực lực, quyết đoán, thiếu một thứ cũng không được.

"Khởi bẩm Phương thúc, tiểu đội săn yêu của ta may mắn ở ngoài Vạn Thú Sơn Mạch đụng phải một con Thủy Hành Mãng cấp hai, con mãng xà này đã bị trọng thương, bởi vậy mới bị chúng ta hợp lực hạ gục, chỉ là sau đó lại bộc phát nội chiến, ta cũng dựa vào vật bảo mệnh mà sư phụ cho mới may mắn sống đến cuối cùng..."

Nguyễn Đan bình tĩnh giải thích nhưng gió tanh mưa máu trong đó dù Phương Tịch cũng cảm thấy kinh hãi.

"Vận khí của chất nữ rất tốt..."

Hắn mỉm cười, đập hộp yêu đan lại: "Chẳng lẽ Tinh Linh muốn mời ta luyện đan hả? Mặc dù ta có đan phương Trúc Cơ Đan nhưng đến nay vẫn chưa thử tay..."

Nguyễn Đan ở bên cạnh, khẩn trương nắm góc áo.

Đương nhiên nàng tín nhiệm Phương thúc nhưng cũng biết Phương Tịch mấy năm qua chỉ luyện chế đan dược cấp hai hạ phẩm.

Đối với chuyện quan trọng như Trúc Cơ Đan, đương nhiên nàng vẫn muốn tìm những Đại sư luyện đan cấp hai thượng phẩm nổi tiếng kia.

Dù sao đi nữa có yêu đan cấp hai quan trọng nhất trong tay, chỉ cần thả tin tức ra thì chắc chắn sẽ có tu sĩ Luyện Khí viên mãn thu gom đầy đủ các loại phụ tài tìm đến, hơn nữa nếu như đan thành thì nàng chắc chắn sẽ được ưu tiên lựa chọn.

Có hai tu sĩ Trúc Cơ làm hậu thuẫn, phương diện này nàng cũng không sợ bị người khác lừa.

Nếu để Phương Tịch luyện tập vậy thì thật sự là gà bay trứng vỡ rồi...

Dù là Đại sư luyện đan, khi luyện lò Trúc Cơ Đan đầu tiên thì tám, chín phần mười sẽ thất bại.

"Nếu Phương huynh có lòng tin, đương nhiên Tinh Linh nguyện ý thành toàn cho Phương huynh!"

Nguyễn Tinh Linh hào khí nói.

"Thôi thôi... Tay nghề luyện đan của ta kém xa những đại sư kia, không muốn hủy đi yêu đan mà nữ hiền chất vất vả mới lấy được..."

Phương Tịch cười khổ từ chối.

Mặc dù hắn cảm thấy số lần mình luyện chế Trúc Cơ Đan nói không chừng còn nhiều hơn những đại sư kia một chút.

Nhưng chuyện này hắn không thể nào nói ra bên ngoài.

Nghe Phương Tịch nói vậy, Nguyễn Đan thầm thở phào.

Nguyễn Tinh Linh thì lại có chút tiếc nuối: "Hôm nay Tinh Linh mời Phương huynh đến đây là vì chuyện Đan nhi phát hiện có chút không bình thường..."

"A?"

Phương Tịch nhíu mày nhìn Nguyễn Đan.

Nguyễn Đan thì nói: "Khoảng thời gian gần đây, các đội tán tu săn yêu đều có thu hoạch lớn, rất nhiều yêu thú rời khỏi địa bàn, từ sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch di chuyển ra bên ngoài..."

Nàng kể rõ những gì mình biết, sau đó thì nhìn hai tu sĩ Trúc Cơ.

"Yếu thú trong Vạn Thú Sơn Mạch di chuyển ra bên ngoài?"

Sắc mặt Phương Tịch trở nên ngưng trọng: "Tình huống như vậy... Trong lịch sử của tiên thành cũng có ghi chép lại, một loại là yêu thú sinh sôi quá nhiều, tranh đoạt địa bàn lẫn nhau, dẫn đến kẻ bại đi đến nơi khác để tìm lãnh địa... Loại thứ hai thì ở sau trong sơn mạch lại sinh ra yêu vương cấp ba, xua đuổi những yêu thú khác mở rộng ra ngoài..."

"Bất kỳ loại nào cũng không phải là chuyện tốt, nó mang ý nghĩa... Thú triều sắp đến!" Nguyễn Tinh Linh tiếp lời: "Phương huynh... E là chúng ta phải chuẩn bị sớm."

Trong lịch sử của tu tiên giới ba nước, thật sự đều có tình huống thú triều của Vạn Thú Sơn Mạch trùng kích, tàn sát bừa bãi một phương.

Thậm chí lý do mà thành lập những quan ải và phường thị ở các nơi xung quanh sơn mạch vốn là để làm cứ điểm chặn đánh thú triều.

Trong đó Bạch Trạch Tiên Thành là điểm quan trọng nhất.

Mỗi khi phát sinh thú triều thì chỗ này chính là đứng mũi chịu sào.

Nhưng mà nguy hiểm cũng là cơ hội, mỗi khi thú triều phát sinh đều có rất nhiều tu sĩ đặc biệt chạy đến để săn giết những yêu thú bình thường khó gặp, thậm chí còn thu được yêu đan cấp hai, thành công tấn thăng Trúc Cơ.

"Từ khi thành lập Bạch Trạch Tiên Thành đến nay cũng chưa từng bị thú triều công phá..."

Phương Tịch chỉ hơi hồi hộp, chợt buông lỏng rất nhiều: "Trừ chuyện đó ra thì ta và nàng đều không phải là khách khanh của tiên thành, cũng không có quan hệ làm thuê, cùng lắm thì đi thẳng một mạch... Tinh Linh có muốn về Hồ Vạn Đảo không?"

Năm đó Tống gia san bằng Hồ Vạn Đảo, sau đó nghe nói bọn chúng nâng đỡ một vị tán tu họ Ngôn thành lập gia tộc Trúc Cơ - Vạn Đảo Ngôn gia!

"Tinh Linh vẫn muốn ở trong tiên thành tu hành..."

Nguyễn Tinh Linh lắc đầu, từ chối đề nghị của Phương Tịch: "Hôm nay cũng chỉ nhắc nhở để Phương huynh sớm chuẩn bị..."

"Ừm, Đan Khí Các của chúng ta cũng có thể thừa cơ nâng giá..."

Phương Tịch sờ cằm, trầm ngâm nói.

Gặp phải chiến trang thì các loại đan dược, phù lục, pháp khí chắc chắn sẽ tăng giá.

"Thú triều!"

Sau khi trở về Đào Hoa Các, Phương Tịch vẫn đang cân nhắc chuyện thú triều.

Thật ra một khi bộc phát thú tai thì ở nơi nào của tu tiên giới cũng không an toàn.

Yêu thú chủ công Bạch Trạch Tiên Thành nhưng sẽ có rất nhiều yêu bày thú tộc lén lút chạy đến các nơi của Việt Quốc tạo ra các thảm án đầy huyết tinh, vô cùng rồi loạn.

"Bạch Trạch Tiên Thành có đại trận cấp ba và chân nhân Kết Đan, dù bị vài yêu vương vây công cũng khó có thể công phá... Ngược lại vẫn là nơi an toàn nhất."

"Dù vạn nhất thành bị phá thì thừa dịp lúc trận pháp cấp ba biến mất ta cũng hoàn toàn có thể chạy đến Đại Lương..."

Nghĩ rõ những chuyện này Phương Tịch phát hiện mình vẫn có thể ở đây nên cũng không thèm suy nghĩ nữa.

Ngoại trừ phần phó cho Kim Linh một câu Đan Khí Các tăng giá xong thì hắn lại chui vào phòng tu luyện.

Thế Giới Mảnh Vỡ.

"Vật này..."

Thành Hắc Niết.

Nữ Vu Vương cũng không ở đây.

Mảnh kính thanh đồng của Phương Tịch được đặt trên bàn, bên cạnh còn có một khối thủy tinh như hoàng kim.

Ở bên trong khối thủy tinh lại có rất nhiều phù văn đang bay múa liên tục, cùng nhau tạo thành một đạo Bảo Văn rất phức tạp.

"A?"

"Đây là... Đồng ý giao dịch sao?"

Trong lòng Phương Tịch rất vui, quả nhiên nhu cầu Cố Nhan Đan của nữ nhân không bao giờ lỗi thời.

Hắn phóng thần thức ra chui vào trong khối thủy tinh, cố gắng ghi nhớ đạo Bảo Văn này.

"Hám Địa Bảo Văn, dùng Độn Địa Linh Văn, Dao Sơn Linh Văn, Phá Không Linh Văn làm chủ thể tạo thành, có thể khiến đát rung núi chuyển, uy năng to lớn..."

"Ở trong đó, Độn Địa Linh Văn lại có thể tách ra làm hai Pháp Văn Thổ Hành, Hóa Đá Thành Bùn..."

"Trong Dao Sơn Linh Văn thò có ba Pháp Văn Cự Lực, Phá Thổ, Địa Động..."

Phương Tịch nhìn Hám Địa Bảo Văn, cảm giác đầu tiên là tinh xảo.

Các loại Pháp Văn tổ hợp thành Linh Văn, lại trải qua sắp xếp chặt chẽ gây dựng lại... Trở thành một đạo Bảo Văn.

Uy năng của Bảo Văn gần như có thể so với thần thông pháp lực của tu sĩ Kết Đan, có lẽ nên gọi là bảo thuật sẽ đúng hơn.

'Nhưng mà nữ Vu Vương này giao dịch đầu tiên chắc chắn sẽ không phải là Bản Mệnh Bảo Văn trân quý nhất của nàng, có lẽ là chiến lợi phẩm nào đó?'.

Ngay lúc Phương Tịch đang suy tư thì chợt có bóng người xuất hiện, nữ Vu Vương đã đứng bên cạnh bàn: "Khí linh, cuối cùng ngươi đã xuất hiện!"

Phương Tịch cũng không e ngại nàng, bởi vì nhiều nhất thì cũng chỉ tổn thất chút thần thức mà thôi.

Chờ sau khi hắn hoàn toàn nhớ kỹ Hám Địa Bảo Văn thì hắn trở lại mảnh kính, quang mang trên đó chợt lóe, hiện ra phần sau của Cố Nhan Đan.

Không những vậy, tuân theo nguyên tắc song phương đều có lợi thì Phương Tịch còn đưa ra một bộ truyền thừa Thuật Luyện Đan cấp hai.

Thậm chí sau Thuật Luyện Đan cấp hai còn có truyền thừa phù lục của Trần Bình.

Dựa theo quan điểm của Phương Tịch, Pháp Văn, Linh Văn thì tương đối đơn giản, không những có thể lật ấn pháp khí, trận kỳ, dù là phù lục cũng có thể chịu nổi.

Nhưng mà sau khi đến giai đoạn Bảo Văn cấp ba thì phù văn quá nhiều, phù chỉ khó có thể gánh nổi, nhất định phải sử dụng trận pháp.

Đương nhiên truyền thừa phù lục của Trần Bình, Phương Tịch chỉ đưa ra một nửa, sau đó lại hiện ra một đám Vu Văn Hiến tế Bảo Văn, thu được truyền thừa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận