Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 484: Thần Anh

"Linh Phong Chân Quân..."

"Xem ra ba động đấu pháp mà trước đó ta cảm nhận được chính là Thất Sát Ma Quân dẫn người vây giết người này..."

Nhìn bình ngọc và Linh Cầm Phiến khiến Phương Tịch không còn gì để nói.

"Linh Phong Chân Quân cũng bị tiêu diệt rồi..."

"Nói như vậy bây giờ... Tam đại thế lực Nguyên Anh ở Nguyên Quốc bây giờ, toàn bộ đã như rắn mất đầu... Nguyên Quốc tán tu Vân Kiệt Tử như ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận có quyền lên tiếng, có thể thống trị toàn bộ Nguyên Quốc... Không đúng, vẫn còn Thất Sát Điện mà, nhưng mà Thất Sát Điện là thế lực Nguyên Anh số một số hai ở Khương Quốc, có lẽ Nguyên Anh lão ma không chỉ có một người, nhưng Thất Sát Ma Quân mạnh nhất đã ngã, tất nhiên sẽ co lại... Quả nhiên, ta lại mang đến hòa bình cho Nguyên Quốc nha."

Về phần thả Linh Phong Chân Quân, Phương Tịch cũng không có ý định này.

Người này cũng không phải do mình bắt giữ.

Huống hồ Hỗn Nguyên Tông ở chung với mình cũng không vui vẻ bao nhiêu.

Hắn mở bình ngọc ra, một đoàn hắc vụ bay ra, Nguyên Anh hôn mê bất tỉnh trong đó hiện ra.

Tiếp theo trong đôi mắt của Phương Tịch quang mang xanh vàng chợt lóe, hắn thử sưu hồn.

Một lát sau...

Hắn chậm rãi thu hồi thần thức rồi thở dài.

Tu sĩ Nguyên Anh bão nguyên thủ anh, thần hồn vô cùng cường đại, dù trạng thái hôn mê thì chính mình cũng không thể sưu hồn.

Điều này cũng khiến một số suy nghĩ của hắn hoàn toàn biến mất.

Nếu không thì hắn có thể liên tục sưu hồn tam đại Nguyên Anh, cơ hồ là tương đương với đạt được tất cả tích lũy của bọn họ, quả thật là không thể khinh thường.

Phương Tịch lại hạ cấm chế lên Nguyên Anh của Linh Phong Chân Quân lần nữa, trong nhất thời hắn cũng hơi đau đầu, không biết nên xử trí thế nào, dù sao thì trước hết cứ giam giữ cùng với Cổ lão quái và Xích Huyết lão quái là được.

Hắn tiếp tục xem xét đai lưng trữ vật của Thất Sát Ma Quân, trên mặt của hắn nhanh chóng hiện ra vẻ vui mừng.

"Thất Sát Ma Quân này không hổ là đại trưởng lão Thất Sát Điện, quả nhiên hào phú..."

Quang mang chợt lóe, trong tay Phương Tịch đã hiện ra ba khối linh thạch cực phẩm, còn có một cây hoa thảo linh khí dồi dào như tạo thành từ ngọc bích.

"Ba khối linh thạch cực phẩm, còn có một đóa Linh Nhãn Chi Hoa..."

"Ngọc giản cũng không ít, không biết có Thất Sát Ma Công mà hắn tu luyện hay không..."

"Còn có một món dị bảo Định Phong Châu..."

Một lát sau, sắc mặt của Phương Tịch hơi đổi sắc, trong tay của hắn hiện ra một cái hộp ngọc.

Sau khi hắn mở ra, chỉ thấy bên trong có ba viên lôi châu sậm màu.

"Thần Sát Lôi Châu... Luận uy lực nó không kém hơn Diệt Linh Cổ Lôi Châu chút nào..."

Loại lôi châu này cần tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hấp thu Địa Phế Độc Sát Khí trộn với Cửu Thiên Lôi Tinh chế tạo, uy năng vô tận.

Cho dù Phương Tịch cũng không muốn đối mặt với phong mang của nó.

"Thất Sát Ma Quân này nếu ta không dùng Khô Vinh Huyền Quang mà đơn đả độc đấu với hắn thì e là ta cũng không phải đối thủ..."

"Cho nên sống mới tốt, sao nhất định phải muốn chết đây chứ?"

Phương Tịch đổ từng ngọc giản ra, bắt đầu tùy ý lật xem.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Mặc dù hắn cũng không tìm được đan phương cấp bốn và ma công, bí thuật của bản thân Thất Sát Ma Quân nhưng nghĩ đến một bản Xích Huyết Ma Kinh lấy được từ chỗ của Xích Huyết lão quái thì Phương Tịch cũng tâm bình khí hòa.

Hơn nữa trong những ngọc giản này ghi lại một số phong thổ ở Khương Quốc, hoặc là việc cơ mật của Thất Sát Điện nên cũng khiến hắn có cảm giác mở rộng tầm mắt một phen.

"Ồ?"

Khi Phương Tịch lại cầm lên một ngọc giản đỏ như máu, thần thức theo thói quen đảo qua thì hắn chợt hơi biến sắc mặt.

Hắn cảm thấy thần thức của mình lại bị bắn ngược ra không chút khách khí.

"Ngọc giản này..."

Lúc này, Phương Tịch mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ ngọc giản đỏ như máu này, chỉ thấy hình dạng và cấu tạo của nó cổ xưa mang theo từng vết đất, hình như là một món cổ vật.

"Trong đó dường như còn có một cấm chế nhỏ..."

Làm Trận Pháp Sư chuẩn cấp bốn nên ánh mắt của Phương Tịch hơn người, hắn giám định một chút đã nhận ra được: "Nếu cưỡng ép phá giải thì có thể khiến ngọc giản vỡ vụn..."

"Cũng có thể đi vòng... Nhưng mà cách đơn giản nhất vẫn là dùng pháp lực ma đạo tế luyện! Thậm chí có thể cần pháp lực ma đạo đẳng cấp Nguyên Anh."

Loại chuyện này đối với tu sĩ Nguyên Anh chính đạo thì có lẽ còn có một số khó khăn nhưng đối với Phương Tịch thì lại chỉ dễ như lật bàn tày.

Hắn vỗ thiên linh, Ngoại Đạo Nguyên Anh nổi lên, phun ra một ngụm sương mù đen nhánh dày đặc.

Ngọc giản đỏ như máu nhanh chóng hấp thu những sương mù đen nhánh này, nó lại trở nên càng mượt mà trơn bóng hơn.

Lúc này Phương Tịch lại thử đưa thần thức vào.

Quả nhiên thần thức của hắn đã thông suốt một mạch.

Tiếp theo một thiên bí pháp lập tức hiện lên trước mắt của Phương Tịch.

Cũng không phải ma công bí thuật hắn muốn mà là một thiên pháp quyết tế luyện chí bảo ma đạo!

"Thần Anh Kiếm? !"

Một hồi lâu sau, Phương Tịch mới rời khỏi trạng thái lĩnh hội, ngón tay của hắn theo bản năng gõ ngọc giản: "Dựa theo miêu tả trong đó... Nếu luyện chế ra Thần Anh Kiếm này, dù chỉ là tiểu thành thì uy năng cũng thật sự vô tận..."

Dường như hắn nghĩ đến gì đó, hắn lại lục lọi trong đai lưng trữ vật tìm được một cái hộp sắt.

Sau khi hắn mở ra thì bên trong đã hiện ra một thanh tiểu kiếm to khoảng bàn tay.

Toàn thân kiếm này đen nhánh, trên thân kiếm lại lan tràn đường vân như mạch máu, cạnh của thanh kiếm thì hơi thô ráp, hiển nhiên là một phôi thô, vẫn chưa luyện chế hoàn thành.

Phương Tịch nhìn thấy phôi kiếm này thì thần sắc khẽ động, hắn phun ra một tia thanh sắc anh hỏa.

Xuy xuy!

Thanh sắc anh hỏa vừa đến gần phôi kiếm thì trên thân kiếm đã có một đạo hắc sắc ma quang hiển hiện, chỉ quét qua một cái đã thôn phệ tia anh hỏa này, tiêu tán vô tung.

Ô ô!

Trên phôi kiếm dường như truyền ra tiếng vạn quỷ gào khóc rên rỉ.

Nghe được tiếng kiếm minh thê lương này, Nguyên Anh ở trong đan điền khí hải của Phương Tịch chợt mở mắt ra, hiện ra một tia hoảng sợ.

"Quả nhiên... Chủ tài là Cửu U Ma Thiết... Nếu luyện thành Thần Anh Kiếm thì có tổn thương rất nhiều vơi Nguyên Anh của tu sĩ..."

"Thất Sát Ma Quân này vì âm thầm tìm kiếm tài liệu để luyện chế một thanh phôi kiếm này cũng không biết đã phạm phải sát nghiệp bao lớn... Đến bây giờ, phôi kiếm đã thành, cũng đỡ cho ta rất nhiều chuyện, chỉ kém một bước tế kiếm cuối cùng là có thể miễn cưỡng mang ra dùng."

Đương nhiên uy năng của Thần Anh Kiếm này phải vượt qua Hóa Huyết Ma Đao rất rất xa.

"Muốn tế luyện Thần Anh Kiếm cần dùng Nguyên Anh của tu sĩ để khai phong cho nó... Ít nhất cần ba Nguyên Anh của tu sĩ mới có thể khiến Thần Anh Kiếm tiểu thành, nếu muốn ma kiếm đại thành, vậy thì tốt nhất thì phải có chín Nguyên Anh... Trở thành Cửu Tử Thần Anh Kiếm!"

"Ta nói sao tên Ma Quân này lại chỉ vì một cái Oán Hồn Dẫn đã cùng ta không chết không thôi... Thì ra là xem trọng thân thể của lão tử, ta phi... Không đúng, là Nguyên Anh!"

Phương Tịch hung dữ chửi Thất Sát Ma Quân một câu.

Thật ra hắn cũng không biết là Thất Sát Ma Quân cũng không có bí thuật sưu hồn Nguyên Anh gì cả, trước đó gã lưu lại Nguyên Anh của Linh Phong Chân Quân cũng là để tế luyện Thần Anh Kiếm.

Ma Quân này vì luyện thành thanh kiếm này đã bỏ vào rất nhiều tâm huyết, gã cho rằng sau khi thần kiếm đại thành phối hợp với thi triển với ma công là có thể không sợ Thiên Đố Ma Quân.

Sau khi chửi xong, Phương Tịch sờ cằm, lại như đang nghĩ đến điều gì đó.

Trình tự chủ yếu tế luyện Thần Anh Kiếm thì Thất Sát Ma Quân đã chuẩn bị gần xong.

Cửu U Ma Thiết là tài liệu ma đạo đỉnh cấp vạn năm khó tìm, bây giờ đã được luyện chế thành phôi thô, nếu không hoàn thành thì thật sự đáng tiếc.

Mà trình tự tế kiếm khai phong sau cùng...

Phương Tịch phẩy tay áo, hai cái hộp ngọc bay ra, bày chung một chỗ với bình ngọc.

"Linh Phong Chân Quân, Cổ lão quái, Xích Huyết lão quái... Vừa đúng ba Nguyên anh!"

"Chờ sau khi trở về có thể thử một phen?"

Băng Sát Hồ chính là một nơi tu tiên nổi danh ở Khương Quốc, bao quát ngàn dặm như đầm lầy.

Mà ở trong hồ nước, thỉnh thoảng có thể sản sinh ra Băng Phách Sát Khí, có thể sử dụng làm linh vật Trúc Cơ, có giá trị không nhỏ.

Bởi vậy ở ven hồ nước có rất nhiều điểm tụ tập của tán tu và phường thị.

Thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ ngồi thuyền tuần hồ, thử thời vận.

Nhưng tất cả đều đã thay đổi vào mấy chục năm trước.

Từng đội ngũ tu sĩ trực tiếp phong tỏa Băng Sát Hồ, đồng thời không cho phép tán tu đến gần.

Ngay từ đầu, tán tu vốn chiếm cứ Băng Sát Hồ vẫn không phục muốn lý luận một phen, dù sao tán tu trong Khương Quốc cũng xem như là một cỗ thế lực không kém, còn có tu sĩ Nguyên Anh Hoàng Vân Công bực này.

Nhưng chờ đến sau khi những tu sĩ này lộ ra cờ hiệu thì tất cả tán tu đều nhao nhao im lặng, hơn nữa còn nhanh chóng bắt đầu dọn nhà...

Ly Thương Ma Cung, Thất Sát Điện, Như Ý Môn...

Gần như tất cả đều là đại tông đỉnh cấp của Khương Quốc, dưới sự liên thủ của tông môn bực này thì dù là Hoàng Vân Công cũng phải nhượng bộ lui binh.

Ngày hôm nay.

Một đạo ma quang đen nhánh xuất hiện, bắn nhanh đến khu vực Băng Sát Hồ.

"Vị tiền bối này..."

Một đội tu sĩ tuần tra đến, một tu sĩ Kết Đan trong đó chỉ đảo qua đại hán hung hoành trong ma quang thì sắc mặt khẽ biến, y cung kính tiến lên hành lễ: "Đến để tham gia minh hội phải không? Xin mời tiền bối đến Băng Sát Các nghỉ ngơi một lát..."

"Không cần, bản tọa muốn đi xem cái gọi là điềm báo hư không trước, ngươi đi trước dẫn đường."

Phương Tịch chắp tay sau lưng chắp tay sau lưng, lên mặt cụ non nói.

"Chuyện này... Vâng!"

Nghĩ đến thí dụ các Nguyên Anh lão quái hỉ nộ vô thường, thường xuyên khư khư cố chấp thì tu sĩ Kết Đan này chỉ có thể cười khổ sai tu sĩ tuần tra về hậu phương báo tin, mình đi trước dẫn đường.

Sau khi tiến vào mấy chục dặm trong hồ nước, Phương tịch đã nhìn thấy trên bầu trời có một đạo quang hồ màu trắng hơi hư ảo!

Quang hồ màu trắng này kéo dài trăm dặm, rỗng cũng có mấy chục dặm như vết rách trên bầu trời, cứ hiển hiện ở giữa không trung như vậy!

Ở xung quanh bạch quang thì có ngân quang mơ hồ nhấp nháy, ở trong vết rách dường như có thể thấy từng cảnh tượng mơ hồ...

"Quả nhiên là khe hở hư không..."

Phương Tịch nhìn thấy một màn này thì trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.

"Ngươi là tu sĩ của Ly Thương Ma Cung sao?"

Hắn dùng thần thức quan sát một phen, cuối cùng mở miệng hỏi tu sĩ Kết Đan dẫn đường.

"Đúng vậy, vãn bối Ly Thương Ma Cung Tả Khâu Tử, xin ra mắt tiền bối."

Tả Khâu Tử vội vàng bẩm báo.

"Ma cung có ứng đối gì với điểm báo hư không này không?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

"Tiền bối có chỗ không biết, điềm báo hư không như vậy cơ bản là không có cách nào phong ấn, còn đang không ngừng khuếch trương... Chúng ta cũng chỉ có thể thành lập cơ chế tuần tra, chờ sau khi nó hoàn toàn bộc phát lại cảnh báo..."

Tả Khâu Tử nói ra từng cách ứng đối của Ly Thương Ma Cung: "Hàng giới sắp đến... Chuyện sau đó, e là chỉ có Thái Thượng trưởng lão các tông và rất nhiều tiền bối mới có thể quyết định."

"Thì ra là vậy." Phương Tịch gật đầu: "Không biết Hoàng Vân Công đã đến chưa?"

"Hoàng Vân Công đã sớm đến rồi, chẳng lẽ tiền bối là Vân Kiệt Tử?"

Dường như Tả Khâu Tử nghĩ đến gì đó, hai mắt tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận