Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 273: Thái Tuế cấp hai

"Chuyện... Gì đang xảy ra?"

Liễu Như Yên mở mắt ra, chỉ cảm thấy vô cùng suy yếu: "Ta còn muốn chiến... Người cây đáng giận đó đang ở đâu?"

Thần sắc của nàng hoảng hốt, dường như vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

"Ta..."

Trương Minh Định kéo một đoạn dây leo khô héo trên người ra, thấy huyết nhục của mình chẳng biết từ lúc nào đã có lỗ hổng, y đã trọng thương.

Còn Chu Đồng thì càng trầm mặc hơn, thậm chí còn sợ hãi đến phát run.

Ma!

Thật sự quá quỷ dị, họ bất tri bất giác đã thua.

Nếu không phải có Phương Tịch thì lần này, có lẽ Võ Thần của Võ Thần Môn sẽ bị diệt sạch.

"Được rồi, bớt nói nhiều, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây!"

Phương Tịch sờ nhẫn trữ vật, từng cây cờ bay ra, tỏa linh quang trong veo, không giống phàm vật.

Mặc dù Đại Lương không có linh mạch nhưng có thể khảm linh thạch lên trận bàn để thay thế linh mạch.

Ngay lúc hắn bày trận, Thủy tổ Yêu Ma Thụ ở khu trung tâm cũng phát sinh biến hóa.

Ở trên cành cây hiện rõ vết cháy đen.

Mà cả cây đại thụ cũng đang run rẩy, từng sợi rễ bị rút ra khỏi mặt đất, nó như biến thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa màu đen muốn bước từng bước đến đám người Phương Tịch.

Cộc cộc!

Tùng tùng!

"Môn chủ..."

Trương Minh Định nhìn Thủy tổ Yêu Ma Thụ không ngừng di chuyển, trán cũng toát mồ hôi lạnh: "Nó... Nó đến..."

"Đi!"

Lúc này, Phương Tịch cũng bố trí xong cây trận kỳ cuối cùng rồi lấy trong nhẫn trữ vật ra một khối linh thạch thượng phẩm.

Hắn vốn chỉ định dùng ba khối linh thạch trung phẩm nhưng khi thấy Yêu Ma Thụ này lại quỷ dị như vậy nên đã quyết định vận dụng nội tình.

Ong ong!

Vô số trận kỳ tạo thành tam đại trận môn, tiếp theo trận bàn hội tụ, ngưng tụ Bảo Văn!

Hám Địa Đại Trận lại xuất hiện!

Hám Địa Bảo Văn hóa thành một đạo ánh sáng vàng trăm trượng như một con cự long màu vàng đất, phóng đến Ma Vực của Yêu Ma Thụ thẳng tiến không lùi.

Ầm ầm!

Đất rung núi chuyển, thiên băng địa liệt...

Cả tòa thành Ma Vực đều đang run rẩy, lay động...

Mà vô số cành cây của Thủy tổ Yêu Ma Thụ đang chạy qua bên này thì đứt gãy như bị trọng thương.

Ma Vực bị xé ra, một vết thương rất lớn xuất hiện, có ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.

"Đi!"

Phương Tịch hóa thành một đạo độn quang, vọt thẳng đến lỗ hổng, trong lúc phi hành hắn thấy Yêu Ma Thụ cũng bị nút ra, khi hắn đang cảm khái thì ra Ma Vực cũng là một bộ phận của Yêu Ma Thụ thì Thanh Hòa Kiếm bay ra, ở giữa không trung cản lại một nhánh cây đen khổng lồ.

Khúc gỗ khổng lồ này từ bản thể của Yêu Ma Thụ bay tứ tung ra.

Sưu sưu sưu!

Dưới ánh mặt trời bên ngoài.

Phương Tịch ngự kiếm bay ra, trong khoảnh khắc đã bay xa trăm dặm.

Mà ở phía sau hắn, ba chân thân Võ Thần giương cánh, nhanh chóng bay theo.

Chỉ là lúc này, thân thể Võ Thần của đám người Liễu Như Yên đã nhỏ hơn rất nhiều như uể oải suy sụp, thậm chí còn còi cọc.

Đây là minh chứng cho hao tổn quá nhiều khí huyết.

Sau khi mấy người bọn họ rời khỏi, Ma Vực đen nhánh khổng lồ cũng đang tiêu tán...

Chờ sau khi sương mù đen nhánh tản ra, trong phế tích đổ nát lại còn có vài người sống sót, mờ mịt ngẩng đầu nhìn mặt trời.

Phương Tịch cũng không biết, dù sao Yêu Ma Thụ cũng chỉ là chuẩn cấp ba, Chu Tước Hoàn và Hám Địa Đại Trận của hắn, thật sự đã khiến nó trọng thương.

Thậm chí còn khiến nó phải từ bỏ những huyết thực chưa ăn xong mà lập tức chạy khỏi đây...

...

"Được rồi..."

Ngoài trăm dặm, Phương Tịch hạ độn quang xuống, chậm rãi chờ.

Lần thăm dò Ma Vực của Thủy tổ Yêu Ma Thụ này, tổng cộng hắn lấy được bốn hạt giống, trong đó một hạt đến từ yêu thú ba đầu còn ba hạt thì đến từ ba người Trương Minh Định.

Ngoài rà còn có một khúc nhánh lớn của Thủy tổ Yêu Ma Thụ.

"Cũng xem như thu hoạch tốt, không cần khởi động kế hoạch dự phòng trồng hạt giống Yêu Ma Thụ của bản thân..."

Nếu nói Thủy tổ Yêu Ma Thụ là cấp cao nhất thì Phương Tịch cảm thấy gốc Yêu Ma Thụ con ở lưng hắn phải hạ một cấp mà hạt giống lấy từ Yêu Ma Thụ con thì phải thoái hóa hai cấp.

Phần phật!

Không lâu sau, cuồng phong xuất hiện, tam đại Võ Thần cùng rơi xuống đất.

"Môn chủ... Lần này Võ Thần Môn chúng ta xem như bị tổn thất nặng..."

Liễu Như Yên hung dữ nhìn hướng Yêu Ma Thụ: "Chờ sau khi Chân Cương hóa đan, ta nhất định phải trả thù!"

"Tùy ngươi..."

Phương Tịch hơi cạn lời, nữ nhân này thật sự điên rồi.

"Thứ này... Có lẽ sẽ có tác dụng với môn chủ?"

Trương Minh Định lại lấy ra một đoạn nhánh cây nữa, cười tươi: "Lúc chạy trốn thấy môn chủ thu lại nên ta cũng thuận tay thu một khúc..."

"Ừm, không tệ, ta tính cho ngươi một đại công. Khí huyết của ngươi hao tổn rất nhiều, trước hết dùng một viên đại đan bồi bổ đi..."

Phương Tịch nhận lấy, mặt hiện lên vẻ vui mừng, ném một viên Thú Huyết Đan qua.

"Đa tạ môn chủ!"

Trương Minh Định tiếp nhận Thú Huyết Đan nhưng không phục dụng ngay mà trân trọng cất đi.

"Môn chủ, quả nhiên ngài còn rất nhiều đại đan!"

Liễu Như Yên thấy vậy, ánh mắt lại tỏa sáng: "Ta cũng có một nhánh ma thụ... Bây giờ có thể đổi hay không?"

Phương Tịch thấy vậy, lập tức gật đầu: "Cộng với đại công trước đó của ngươi nên ta sẽ cho ngươi hai viên!"

Chỉ có Chu Đồng đứng đó khó coi, lại không dám đụng vào bản thể tà môn của Yêu Ma Thụ, hai tay trống trơn, y thấy vậy chỉ có thể gượng cười.

Mà Liễu Như Yên cũng khác với Trương Minh Định, nàng nhận được Thú Huyết Đan thì lập tức dùng một viên, mặt ửng đỏ: "Chính là cảm giác này... Lực lượng khí huyết bạo tăng... Chỉ cần không ngừng tăng lên, rồi sẽ có một ngày... Ta có thể Bão Đan!"

Sau khi nuốt đan dược xong, cương khí quang người nàng bộc phát, dường như đã khôi phục rất nhiều, nhìn Trương Minh Định với ánh mắt khinh thường: "Võ Thần chúng ta, có đan dược phải nhanh chóng tăng thực lực bản thân, ngươi như vậy là không được..."

Trên mặt Trương Minh Định hiện ra vẻ lúng túng mà không mất đi lễ phép mỉm cười, y cũng không đáp lại.

Một viên đại đan, cho y chỉ có thể bổ sung khí huyết nhưng nếu cho một Đại Tông Sư vậy thì có khả năng tái tạo ra một Võ Thần.

Bản thân hao tổn thì chậm rãi cũng có thể tu dưỡng lại, cần gì chứ?

Hơn nữa những ngày qua y dùng công huân đổi mấy quyển công pháp luyện thể, mặc dù không thể nào tu tập nhưng cũng có rất nhiều cảm ngộ.

Y luôn cảm thấy cái gọi là Khí Huyết Bão Đan, Chân Cương Hóa Đan... Chưa chắc là luôn tăng khí huyết thì sẽ có thể thành.

Nhưng con đường phía trước đến cuối cùng như thế nào thì trong lòng y cũng rất hoang mang...

"Được rồi, lần này trở về trợ cấp cho người nhà của Võ Thần đã chết trận, nghỉ ngơi lấy lại sức thật tốt... Mặt khác phải chú ý kỹ động tĩnh của Yêu Ma Thụ..."

Phương Tịch cảm thấy ở đằng sau ma của Đại Lương thế giới dường như còn che giấu bí mật gì đó.

Nhưng bây giờ tu vi của hắn còn thấp không định tìm tòi.

Chỉ là muốn nắm giữ tung tích của nó để lưu lại kíp nổ cho sau này mà thôi...

Long Ngư Đảo.

Một đống thịt trắng mập mạp đang lười biến nằm trên mặt đất, dáng vẻ của nó như ngay cả lăn đi cũng không muốn.

"Thái Tuế... Lại cần nhờ ngươi rồi."

Phương Tịch nhìn Thái Tuế vừa mang về từ Đại Lương, một nụ cười thoáng qua trên mặt hắn.

Hắn đã bồi dưỡng Thái Tuế đến cấp một thượng phẩm sau đó vì sợ bại lộ nên đã ném về Đại Lương nuôi thả.

Bây giờ lại bắt đầu trồng cây nên đương nhiên sẽ phải mang nó về.

"Ta đã sai người trồng Long Lân Tinh Mễ cấp hai, ngươi đúng là có lộc ăn..."

Vuốt ve đống thịt lớn trước mặt, Phương Tịch cũng hơi cảm khái.

Số tiền lớn đầu tiên mua tài nguyên tu luyện của đời hắn là dựa vào cục thịt này tích lũy được.

Luận tình cảm thì nó còn phải hơn xa con cá muối chết kia.

"Cũng đến lúc ngươi nên đột phá cấp hai rồi?"

Phương Tịch thì thào, trên tay hiện ra hai viên yêu đan.

Đây đương nhiên là hắn đã phát động nhân thủ Võ Thần Môn ở Đại Lương đi tìm yêu vương, sau đó đưa đến Long Ngư Đảo, sau khi yêu vương đột phá thì dùng Ất Mộc Thần Lôi Trận giết lấy được.

Mặc dù trong khoảng thời gian này thu hoạch của hắn rất khá nhưng bát đại khôi lỗi cấp hai cũng chiến tổn hai con, cần bổ sung.

Tiện thể còn thu được hai viên yêu đan.

Yêu đan cấp hai ném ra bên ngoài thì dù tu sĩ Trúc Cơ cũng phải đỏ mắt, đáng giá tu sĩ Luyện Khí viên mãn liều mạng nhưng trong mắt của Phương Tịch cũng chỉ là thứ bình thường thôi.

Bây giờ, hắn không thiếu linh thạch, cũng lười luyện chế Trúc Cơ Đan bán.

Vì đại kế trồng cây không bằng lấy ra nuôi Thái Tuế.

"Ăn đi!"

Phương Tịch ném ra, hai viên yêu đan đã rơi lên người của Thái Tuế.

Đống thịt lớn này nhanh chóng ngọ nguậy, tiêu hóa hai viên yêu đan, yêu khí tăng cường không ngừng...

Sau đó... Cũng chỉ như vậy!

Vẫn là yêu thú cấp một, bất quả chỉ đến được đỉnh phong, còn kém một chút nữa, cũng chưa đột phát cấp hai!

"Ách..."

Phương Tịch lập tức cạn lời: "Ta vốn cho là tư chất của con cá muối chết kia rất kém... Không ngờ ở đây còn kém hơn..."

Thanh Giác Ngư Long bị hắn oán niệm đang ở trong hồ nước thoải mái quẫy đuôi khiến sóng nổi lên cả hồ nước, tạt Ngôn Hồng Tụ ở bên bờ ướt đẫm cả người...

Ngôn Hồng Tụ nhìn Thanh Giác Ngư Long, tức giận cầm lưới đánh cá lên nhưng lại không dám động thủ, chỉ đành nhịn...

...

"Mặc dù thịt Thái Tuế cấp một có thể miễn cưỡng dùng, cũng có thể tự sản tự tiêu... Nhưng thời gian và hiệu suất cũng không đủ..."

Phương Tịch nhìn thực vật yêu trước mặt, hơi đau đầu.

Suy nghĩ một lúc, hắn xoay nhẫn trữ vật rồi lấy ra một bình ngọc.

Sau khi mở rồi đổ ra một vên đan dược màu lam có vân xám.

Trúc Cơ Đan!

Đây là Trúc Cơ Đan liệt phẩm còn sót lại trong tay hắn, bởi vì gần đây cũng không có linh vật nào muốn đổi nên nó vẫn ở trong tay của hắn.

"Tu sĩ dùng linh đan, vậy thì yêu thú cũng có thể ăn chứ? Dù sao cũng là luyện từ yêu đan ra..."

"Du không thành cũng không có gì, xem như cho chó ăn..."

Nghĩ đến đây, Phương Tịch không do dự nữa, cong ngón tay búng ra, bắn Trúc Cơ Đan lên trên thân của Thái Tuế.

Ầm ầm!

Thái Tuế trắng bóc ngọ nguậy, sau khi nó thôn phệ viên Trúc Cơ Đan này xong, dường như cuối cùng đã phá vỡ được giới hạn nào đó, yêu khí trên người nó nhanh chóng nồng nặc hơn...

Trong nháy mắt, Thái Tuế vốn to băng căn phòng lại bắt đầu to ra... Gần như một ngọn núi thịt.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài của nó xuất hiện đường vân màu vàng kim rõ ràng.

Một mùi thơm thoang thoảng như linh chi trộn lẫn nhân sâm từ trên thân Thái Tuế tỏa ra khiến Phương Tịch cũng không tự giác mà nuốt nước bọt: "Dường như... Trở nên ăn càng ngon hơn rồi!"

Hắn cũng không lơ là cảnh giác, phóng thần thức ra, kiểm tra trong ngoài của Thái Tuế: "Vậy mà vẫn chưa mở linh trí? Cũng không phản kháng, chẳng lẽ nó thật sự là một con yêu thực vật? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận