Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 632: Vân Hi

Ùng ục! Ùng ục!

Thái Tuế trắng phau phau nằm trong kho linh mễ Sơn Hải Châu.

Theo rất nhiều linh mễ nhanh chóng biến mất thì hình thể của nó cũng liên tục to ra...

Sau khi nó ăn sạch kho linh mễ này thì đã to cỡ bàn bát tiên.

"Thái Tuế, Thái Tuế!"

Phương Tịch thông qua khế ước thần thức gọi mấy tiếng, Thái Tuế trắng bóc này mới ý thức là đang gọi nó mà chậm rãi lăn đến bên chân của Phương Tịch.

"Trí thông minh này, e là ngay cả tiểu hài ba tuổi cũng không bằng..."

Hắn nhất Thái Tuế lên, có chút ghét bỏ: "Hơn nữa còn không thể hóa hình. Xem ra vẫn còn một chút huyết thống của cổ thú."

Một số yêu thú dù đến cấp bốn cũng không thể nào hóa hình.

Phương Tịch đặt Thái Tuế dưới gốc Yêu Ma Thụ, Thái Tuế rất tự giác rơi ra một cục thịt lớn, Yêu Ma Thụ nhanh chóng hấp thu.

"Ồ? Chủ động cắt thịt cũng trở thành bản năng sao? Thật đúng là thành thạo khiến người khác phải đau lòng mà..."

Phương Tịch nói một câu, một sợi rễ phụ của Yêu Ma Thụ rủ xuống, hung hăng đâm vào trong cơ thể của Thái Tuế.

Ngay sau đó, toàn thân Thái Tuế lập tức run rẩy, hình thể cũng tăng lên.

"Ừm, cũng có thể dùng Yêu Ma Thụ dưỡng ngược lại Thái Tuế, chỉ là một đến một đi như vậy, tăng thêm tiêu hao nên cũng không có lợi ích gì..."

Hắn lại cảm ứng một phen, phát hiện khí tức sinh mệnh trong trứng Huyền Quy hơi ổn định một chút thì không khỏi hài lòng: "Thái Tuế, công việc sau này của ngươi vẫn là cho Yêu Ma Thụ ăn, đảm bảo cung ứng cho trứng Huyền Quy..."

Hắn cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, quăng cho Tiểu Thanh một ánh mắt rồi rời khỏi động phủ.

Bên ngoài Sơn Hải Châu, Ngoại Đạo Nguyên Anh đang chờ, trong tay còn cầm một hộp kim loại bạc trắng.

Sau khi mở ra thì bên trong là ba viên Quy Tuy Thọ giống nhau như đúc.

"Đan này ta đã nhờ nhà máy Tạo Hóa 6 tiến hành tách ra và hợp lại lần nữa... Dựa theo yêu cầu của ngươi, không áp dụng dạng dịch thuốc mà giữ lại hình dạng và cấu tạo của đan dược nên vẫn giữ lại hơn chín thành dược hiệu."

"Về phần Hóa Anh Đan, tài liệu đan này quá quý hiếm, thành phần lại phức tạp nên nhà máy Tạo Hóa 6 cũng không nắm chắc, chỉ đành bỏ qua..."

Ngoại Đạo Nguyên Anh trả lại viên Hóa Anh Đan: "Nhưng mà có mấy giáo sư dược lý học muốn mượn viên đan dược này để nghiên cứu thử, xem có thể dùng vật thay thế để phỏng chế hay không..."

"Xem ra, dù khoa kỹ của Cửu Châu cũng có cực hạn sao?"

Phương Tịch thở dài.

Điểm này hắn đã biết trước.

Rất nhiều linh dược cấp cao không những linh dược quý hiếm khó tìm, càng quý hiếm hơn là trong luyện đan trùng hợp với tạo hóa nên tạo thành đan văn và dược lực đặc thù.

Nhà máy Tạo Hóa 6 có thể miễn cương tăng hiệu quả của Quy Tuy Thọ lên gấp hai, ba lần đã không tệ.

Về phần họ không dám hạ thủ với Hóa Anh Đan cũng hợp tình hợp lý.

'Hơn nữa... Vậy mà chỉ là không nắm chắc, chứng minh vẫn có khả năng nhất định.'.

'Cửu Châu giới này cũng chỉ thua trên tài nguyên đỉnh cấp quá ít.'.

Phương Tịch cảm khái, nhận lại đan dược.

Ngân quang chợt lóe lên, hắn đã trở lại Tu Tiên Giới Bắc Nguyên.

Vù vù!

Mặt đất bên dưới là một mảnh tuyết trắng mênh mông, tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời.

"Đã qua thời gian dài như vậy, cũng không biết Băng Thần Cung thế nào rồi?"

Phương Tịch nhìn hướng Đại Tuyết Sơn, cười lạnh mấy tiếng rồi lấy một ngọc giản ra.

Ngọc giản này là địa đồ cổ truyền tống trận mà lúc trước Thủy Linh Tâm đã cho hắn.

Dù sao trước khi ra ngoài hắn cũng không để lại một ngọn Nguyên Hồn Đăng ở Nam Hoang, lúc này hắn muốn trở về, thật sự chỉ có thể vòng một vòng lớn.

Có lẽ Băng Thần Cung có nắm giữ cổ truyền tống trận nối thẳng đến Tu Tiên Giới Tây Mạc nhưng bây giờ Phương Tịch thật sự không dám dùng.

'Đáng tiếc... Tác dụng tăng thần thức của bí thuật Nguyên Hồn Đăng này sau khi đến Nguyên Anh hậu kỳ thì đã không còn hiệu quả gì.'.

Hắn phân biệt phương hướng rồi hóa thành một đạo thanh quang biến mất ở chân trời.

Cổ truyền tống trận mà Bồng Lai Tiên Đảo nắm giữ ở Hàn Ba Động nằm phía đông của Tu Tiên Giới Bắc Nguyên.

Phương Tịch dựa theo địa đồ mà hóa thành một đạo độn quang gần như trong suốt, hắn vận chuyển Quy Tức Bí Thuật, điệu thấp đi đường.

Với tu vi bây giờ của hắn thì Nhân Gian giới thật sự mặc hắn rong ruổi, hơn nữa tính cách của hắn cũng không tranh quyền thế, dù lúc hắn lướt qua không trung thấy có tu sĩ đấu pháp hay bắt yêu thú thì hắn cũng không dừng lại, hắn càng không tham dự vào phiền phức ân oán tình cừu.

Hắn không dây dưa dài dòng mà chỉ một lòng đi đường, chưa được một tháng hắn đã đến Hàn Ba Động.

"Trong lời đồn của tu sĩ bản địa thì Hàn Ba Động chỉ là động phủ của một vị tán tu Nguyên Anh... Xem ra cổ truyền tống trận của Tu Tiên Giới Đông Hải ở đây có phần bí ẩn."

Trước khi đến đây Phương Tịch đã ầm thầm nghe ngóng tin tức ở xung quanh, tin tức nghe được khiến hắn hơi kinh ngạc.

Nhưng mà bây giờ đến cũng đã đến rồi, lúc này hắn hóa thành một đạo độn quang bay đến trên không của Hàn Ba Động rồi phóng ra một đạo Truyền Âm Phù, rơi vào trong mê vụ của trận pháp.

Không lâu sau, mê vụ tách ra, một nữ tu Nguyên Anh mặc y quần hồng ra nghênh đón: "Có phải là Vân Kiệt Tử đạo hữu mà Thủy sư muội từng nhắc đến không?"

"Chính là bản nhân!"

Phương Tịch đã đổi thành mã giáp Vân Kiệt Tử từ trước, một gương mặt bình thường không có gì lạ, còn đội trúc lạp.

"Đa tạ Vân Kiệt Tử đạo hữu đã cứu giúp Thủy sư muội, chuyện xảy ra trong Hãn Hải giới lần này, trên dưới bản môn đều rất lo cho Thủy sư muội... Lúc Thủy sư muội xuất hiện ở đây còn khiến thiếp thân phải giật mình đấy."

Nữ tu y quần hồng thiên kiều bách mị, nước da óng ánh, trắng như mỡ trâu, ở mi tâm lại có một tiêu ký hoa mai ngũ sắc: "Thiếp thân Mai Tư Ảnh... Mời đạo hữu vào động phủ!"

Tu vi của nữ tu này khoảng Nguyên Anh trung kỳ nhưng lúc này cô ta phóng thần thức ra lại không cảm ứng được tia linh lực ba động nào trên người của Phương Tịch.

Nhớ đến miêu tả trước khi Thủy Linh Tâm đi thì người này ít nhất cũng là một vị đại tu sĩ.

Mà cảm giác thâm bất khả trắc này Mai Tư Ảnh chỉ từng cảm nhận được trên người của lão tổ Vân Hi nên trong lòng không khỏi càng nghiêm nghị hơn: 'Chẳng lẽ... Người này thật sự là một lão quái vật Hóa Thần nào đó giả trang sao? Nếu như vậy thì những đại sự phát sinh gần đây của Bắc Cương, nói không chừng có người này nhúng tay...'.

"Mai tiên tử đang nghĩ gì vậy?"

Phương Tịch bước vào Hàn Ba Động, chỉ thấy Mai Tư Ảnh lệnh mấy nữ đồ đệ đi châm trà, không khỏi cười hỏi.

"Thiếp thân chỉ đang nghĩ tu vi của đạo hữu thâm hậu, thật sự khiến người khác phải kính nể... Mấy vấn đề tu luyện của thiếp thân, đúng lúc có thể thỉnh giáo đạo hữu."

Mai Tư Ảnh nói chân thành.

Hai người lập tức đàm luận chút bí quyết tu luyện, dù Phương Tịch chỉ thuận miệng nói mấy câu cũng khiến Mai Tư Ảnh tự nhiên hiểu ra, đệ tử hầu hạ càng hận không thể vểnh tai, ghi nhớ kỹ từng câu từng chữ vào trong lòng.

"Thì ra là vậy... Đa tạ đạo hữu giải thích nghi hoặc." Mai Tư Ảnh cảm thấy bản thân thật sự phải bế quan khổ tu một phen, nói không chừng bình cảnh luôn cản chân mình nhiều năm sẽ có thể thả lỏng.

Trên mặt cô ta hiện ra sự cảm kích, hạ thấp người hành lễ rồi nói: "Cổ truyền tống trận đã kiểm tra tu sửa xong, lúc nào cũng có thể sử dụng, đạo hữu định khi nào thì xuất phát?"

"Ngay bây giờ đi, Bắc Nguyên hiện tại không yên bình..."

Phương Tịch than thỏ: "Vậy mà vẫn còn Hóa Thần Yêu Tôn cấp năm dạo chơi ở Bắc Nguyên... Nếu tu sĩ cấp cao nhân tộc ta gặp phải thì e là kết cục sẽ không ổn, vẫn nên về Đông Hải sớm mới tốt."

"Đúng vậy."

Mai Tư Ảnh vốn còn chút nghi ngờ nhưng sau khi giao lưu một phen, khiến cô ta tin đối phương thật sự một lòng khổ tu, cũng không phải người thích gây chuyện.

Có lẽ hắn thật sự vì Bắc Nguyên bị loạn nên mới kết thúc du lịch sớm?

Bất kể thế nào thì Mai Tư Ảnh vẫn dẫn Phương Tịch vào sâu trong động phủ, đến trước một cỗ truyền tống trận.

"Cổ truyền tống trận là do tổ tiên mạch ta phát hiện rồi hiến cho Bồng Lai Tiên Đảo... Sau đó bản tông trực tiếp mở một động phủ ở đây, xem như ngầm đồng ý cho mạch của ta tu hành. ".

Mai Tư Ảnh mời Phương Tịch bước vào cổ truyền tống trận, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay cô ta.

Khi đến gần truyền tống thì cô ta chợt nở nụ cười xinh đẹp: "Vân Kiệt Tử đạo hữu... Xin thứ tội!"

Ong!

Quang mang truyền tống bạc trắng lóe lên, bao vây thân ảnh Phương Tịch, trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mai Tư Ảnh nhìn cổ truyền tống trận trống rỗng, chợt thở dài.

Quang huy bạc trắng chợt lóe, bao phủ Phương Tịch.

'Nữ nhân này...'.

Quang mang liên tục lóe lên trong mắt hắn, nhưng hắn cũng không thi triển thần thông đánh gãy truyền tống.

Dù sao hắn cũng tự nghĩ thiên hạ rộng lớn, chỗ nào hắn cũng đến được.

Hơn nữa Mai Tư Ảnh chỉ gặp hắn lần đầu, không oán không cừu.

Nguyên nhân mà cô ta nói xin lỗi... Tỉ lệ lớn là mang mình đi bán.

Đương nhiên không phải bán cho Băng Thần Cung mà là Bồng Lai Tiên Đảo!

Ngẫm lại cũng đúng, Hãn Hải giới phát sinh chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ kinh động Bồng Lai Tiên Đảo, nói không chừng Vân Hi lão tổ cũng vì vậy mà phải xuất quan!

Lúc này Thủy Linh Tâm quay về, báo cáo Vân Kiệt Tử chính là đại tu sĩ hậu kỳ, thần thông pháp lực vô cùng kinh người, còn có thể mượn truyền tống trận của bản môn...

Chắc chắn Vân Hi tiên tử sẽ có bố trí.

Khả năng rất lớn là đã phân phó chuyện gì đó cho Mai Tư Ảnh.

Trước đó cô ta mời mình thưởng trả, luận đạo, cũng có ý định kéo dài thời gian.

Phương Tịch đã sớm biết rõ chuyện này.

Cũng may, bây giờ hắn cũng không ngại đối mặt trò chuyện với một vị lão tổ Hóa Thần.

'Bồng Lai tiên Đảo bây giờ cũng không đến mức Đường đại tu sĩ một nhà độc đại mà bố trí cạm bẫy muốn xử lý ta chứ?'.

'Nếu giết môn hạ của Vân Hi lão tổ đến chỉ còn một dòng độc đinh thì hình như cũng không tốt lắm.'.

Phương Tịch bây giờ xem như kẻ tài cao gan cũng lớn nên mang suy nghĩ như vậy, quang ảnh lấp lóe trước mắt hắn, nhân gian đã đổi.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng sóng biển.

Hắn rời khỏi cổ truyền tống trận, thân thức vừa đảo qua phát hiện trận pháp ở đây đã đóng lại, thậm chí không có ai trông chừng.

"Không đúng, chỗ này là... Bồng Lai Tiên Đảo sao? !"

Rất nhanh Phương Tịch đã xác định được vị trí của cổ truyền tống trận, cũng không khác gì với suy nghĩ trong lòng của hắn.

Hắn bị truyền tống trực tiếp đến Bồng Lai Tiên Đảo!

'Thủy Linh Tâm trực tiếp từ Bắc Nguyên truyền tống về nhà, cũng rất thuận tiện.'.

Hắn thầm chửi trong lòng một câu rồi rời khỏi đại điện truyền tống trận, đi đến một vạch núi.

Từ đây nhìn ra ngoài xa, phong cảnh rất đẹp, có thể nhìn thấy hai đảo Phương Thốn và Doanh Châu.

Mà trên vách đá có một nữ tử tuyệt mỹ mặc cung quần lam, tố thủ đang đánh đàn.

Thủy Linh Tâm cung kính đứng bên cạnh, trong tay còn bưng một cái lư hương.

"Tán tu Vân Kiệt Tử, bái kiến Vân Hi tiền bối!"

Phương Tịch rút hai tay vào trong tay áo, bước đến trước mặt Vân Hi lão tổ rồi tùy ý hành lễ.

Nữ tử đang đánh đàn này, đương nhiên là đệ nhất tu sĩ Đông Hải, lão tổ Hóa Thần - Vân Hi tiên tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận