Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 129: Ba loại linh thể (1)

'Cây Yêu Ma Thụ kia có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh linh khí mỏng manh ở Đại Lương nên chắc là nó không có yêu cầu gì với linh mạch...'.

'Hơn nữa nó thông qua thôn phệ huyết nhục lại sinh trưởng rất nhanh, mỗi ngày một dạng...'.

'Không biết nó có tính là Thiên địa linh căn hay không?'.

Mặc dù lúc này Phương Tịch không có biện pháp nào để bắt được Yêu Ma Thụ nhưng trong túi trữ vật của hắn lại có ba hạt giống mà lúc trước sau khi hắn giết mộc nhân đã lưu lại.

Chính là hiểu được điểm này nên Phương Tịch mới có chút kích động.

Nếu như hắn có thể tu luyện thành hậu thiên linh thể thì có lẽ với tư chất linh căn hạ phẩm của hắn cũng có hi vọng với Đạo đồ.

Cho nên những hành động trong Vạn Hải Lâu của hắn đều là giả vờ.

Nếu Tống Thanh đã muốn biểu diễn thì hắn sẽ bồi y để cùng diễn kịch.

Dù sao ngày từ đầu đối phương cũng không có ý tốt với hắn, thù này vẫn nên ghi lại.

"Nhưng mà cứ như vậy thì những tài liệu yêu thú mà ta tích góp trong mấy năm nay đều không còn... Nên đi Đại Lương nhập hàng..."

Đối với Bát Đại Yêu Vương kia, đặc biệt là Giao Long Vương đứng đầu Phương Tịch đã nhòm ngó từ lâu.

Hắn vừa rời khỏi phường thị Thanh Trúc đã cảm thấy có vài ánh mắt đang đặt trên người mình, hắn không khỏi cười lạnh trong lòng: "Chợ đen không hổ là nơi loạn nhất, mẹ nó, giết người đoạt bảo sắp hình thành dây chuyền sản nghiệp rồi..."

Nhưng mà Phương Tịch không sợ hãi chút nào.

Bây giờ hắn đã là Chân Cương Võ Thánh, cấp bậc Tông Sư Chân Cương ngoại phóng hoàn toàn có thể ngăn cản pháp khí công kích.

Trước khi Chân Cương hao hết, lực phòng ngự của hắn không gì sánh bằng.

Đã có thể so với thể tu Luyện Thể tầng ba, lại phối hợp với thủ đoạn khác của tu tiên giả, dù hắn đối đầu với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng đủ để chiến một trận.

Điều khiến Phương Tịch hơi kinh ngạc chính là những ánh mắt này để ý tới hắn không lâu đã tán đi.

Mà thẳng đến khi hắn rời khỏi phạm vi của Thanh Trúc Sơn cũng không gặp phải cướp tu.

'Đây... Đại khái là Thanh Trúc Hội duy trì trật tự đến bên ngoài không tệ hay sao?'.

'Hay là nhìn ta nghèo kiết xác nên cảm thấy ta không có bao nhiêu đồ tốt để cướp sao?'.

Đây là chuyện tốt.

Bởi vậy Phương Tịch lập tức tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Thanh Trúc Sơn.

Bên ngoài Thành Gia Hợp.

Trong một ngọn núi hoang, Phương Tịch điều khiển Thượng phẩm Pháp khí Kim Giao Kiếm chém loạn một trận, tại nham thạch bên trong ngọn núi mạnh mẽ đào ra một cái động phủ.

Hắn lại di chuyển một tảng đá lớn đến, chặn lại cửa động phủ lại dán lên một tấm Hộ Thân Phù.

Sau khi làm xong tất cả, Phương Tịch mới thở ra một hơi dài.

Hành trình đến phường thị Thanh Trúc Sơn lần này hắn vẫn hơi qua loa.

Nhưng không ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy.

Ánh mắt Phương Tịch phát ra lửa nóng, hắn lấy ra ngọc giản ghi chép Trường Sinh Thuật rồi bắt đầu tỉ mỉ lĩnh hội.

Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi.

Chỗ này lại không có linh mạch, với linh căn hạ phẩm của hắn dù tu luyện mười ngày, nửa tháng cũng sẽ không có tiến bộ gì quá lớn.

Còn không bằng lĩnh hội công pháp.

Ba ngày sau.

Phương Tịch bỏ ngọc giản xuống, cảm thấy mơ mơ màng màng.

Sau khi hắn phục dụng một viên Ích Cốc đan, nằm xuống đã ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài một ngày một đêm, sau đó Phương Tịch mới tinh thần sung mãn mà thức dậy. Sau khi hắn trầm ngâm một phen mới lấy ba hạt giống ra.

Vỏ ngoài của ba hạt giống này xám xịt không chút thu hút, lại được Phương Tịch phong cấm cẩn thận, bởi vì chúng đều là sản phẩm của Yêu Ma Thụ.

"Muốn tu luyện Trường Sinh Thuật, đầu tiên phải có linh căn thuộc tính lệch mộc, cái tiền đề này ta đã có."

"Sau đó, chính là tìm một mầm non hoặc hạt giống của thiên địa linh căn."

Liên quan đến chuyện lựa chọn thiên địa linh căn, trong ngọc giản cũng hướng dẫn cách giám định, mấy ngày nay Phương Tịch chủ yếu lĩnh hội pháp môn này.

Mặc dù hắn không biết chủng loại Yêu Ma Thụ là gì nhưng nhìn bản thế của nó, tấn thăng đến cấp ba ngang với Kết Đan cũng không khó lắm.

Nhưng mà lúc này, vẫn nên giám định.

Trong miệng Phương Tịch niệm chú, từng âm phù trúc trắc vang vọng trong động phủ.

Hắn đưa tay phải ra, trên đầu ngón tay trỏ chợt hiện ra một vầng sáng xanh biếc.

Thần sắc Phương Tịch ngưng trọng, hắn mang vầng sáng này đẩy vào trong một hạt giống.

Tùng tùng!

Trong lúc ngẩn ngơ, dường như hắn nghe được tiếng tim đập trong hạt giống này.

Tiếp theo lại có một tầng huyết quang hiện ra ở bên ngoài hạt giống.

"Có phản ứng!"

Thấy thế, sắc mặt Phương Tịch đại hỉ: "Phù hợp điều kiện, có thể luyện hóa thành bản mệnh linh thực."

Để ổn thỏa, hắn vẫn tiếp tục khảo thí hai hạt giống khác, phát hiện sinh cơ của chúng đều tương đối sung mãn, phù hợp yêu cầu để tế luyện.

Cuối cùng đương nhiên Phương Tịch sẽ chọn hạt có sinh cơ sung mãn nhất, khí tức cường đại nhất, bảo tồn cất giữ thật tốt.

Về phần hai hạt khác hắn cũng bảo quản ổn thỏa.

Lúc này, hắn mới ý thức được, những hạt giống của Yêu Ma Thụ này ít nhất cũng có thể so với linh thực tam giai, có lẽ đây mới là vật trân quý nhất trên người của hắn.

"Đáng tiếc... Thật sự ta vãn không dám trở về Thành Hắc Thạch..."

Đối với yêu của Đại Lương thế giới, Phương Tịch không chút e ngại.

Nhưng ma thì quá quỷ dị, vẫn nên ít dính dáng đến thì tốt hơn.

Đặc biệt là lúc thực lực của hắn còn thấp.

Bây giờ Phương Tịch đã lấy chuyện tu luyện Trường Sinh Thuật làm đại sự hàng đầu.

Với tư chất của hắn nếu không có linh thể cải thiện lại muốn tương lai đi được xa trên con đường tu tiên thì cơ bản là lời nói mớ.

'Linh thể mà tu luyện Trường Sinh Thuật đạt được tất nhiên là hệ Mộc... Thời gian càng lâu linh thể càng mạnh, lấy trăm năm, ngàn năm, vạn năm làm ranh giới.'.

'Chắc là Yêu Ma Thụ sẽ phát triển rất nhanh... Cũng không biết sau khi trồng nó có xảy ra biến hóa gì hay không?'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận