Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 347: Liên diệt song tu

Hai quỷ tu này đều mặt lục bào, thân hình ngưng thực, nhìn thoáng qua như tu sĩ chứ không phải hồn thể.

Một người trong đó có sắc mặt trắng bệch, hai mắt sáng ngời có thần, ngoại phóng lục mang, ba động pháp lực trên người bất ngờ đạt đến Kết Đan trung kỳ!

Người còn lại mũi ưng, thần sắc âm ngao, quanh thân còn quấn quanh mấy cái quỷ trảo kỳ dị.

Lúc này hai quỷ tu đang kinh nghi bất định nhìn Phương Tịch.

Rõ ràng đạo Ất Mộc Thần Lôi cấp ba trước đó đã khiến chúng vô cùng kinh ngạc.

"Còn một người nữa sao?"

Quỷ tu Kết Đan trung kỳ sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt như có ngọn lửa bích lục đang bốc cháy, giọng điệu kỳ quái nói: "Các hạ là ai? Lúc chúng ta hút hồn phách của những tu sĩ kia, dường như cũng không thấy thân ảnh của các hạ trong tu sĩ Kết Đan bên ngoài kia..."

"Người lấy mạng các ngươi."

Phương Tịch không đáng, Ất Mộc Thần Quang bao phủ toàn thân, hóa thành một tầng phòng hộ vô cùng chắc chắn không kém Tam Dương Chân Hỏa Tráo, đồng thời chỉ một chỉ, bảy thanh Ất Mộc Thần Kiếm màu bích lục bay ra, mỗi một thanh đều không kém hơn pháp bảo phi kiếm.

Không phải là hắn không muốn phóng ra nhiều hơn mà mang những Ất Mộc Thần Quang này hóa thành pháp bảo chính là cực hạn pháp lực mới Kết Đan của hắn.

Từ khi Phương Tịch Kết Đan đến nay, vẫn chưa từng động thủ lần nào với tu sĩ cùng cấp, đương nhiên hơi kích động.

Hơn nữa hắn cũng biết, đây là cơ hội tốt.

Quỷ tu rời khỏi U Minh Địa Mạch, bất luật công pháp hay là bí thuật thần thông đều sẽ bị suy yếu rất nhiều.

Nếu muốn diệt sát thì bây giờ chính là cơ hội trời cho!

"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng!"

Quỷ tu Kết Đan trung kỳ hừ lạnh, y khống chế pháp bảo Bạch Cốt Tiểu Kiếm hóa thành một dải lụa trắng dài khoảng mười trượng, từ trên chém xuống!

Sâm bạch kiếm quang dường như mang theo lực lượng đóng băng thần hồn, chỉ vừa mở ra đã cuốn ba thanh Ất Mộc Thần Kiếm của Phương Tịch vào trong.

Kiếm quang kịch đấu, mỗi một kiếm mang đều mang linh lực khiến tu sĩ Trúc Cơ sợ hãi.

Hưu hưu!

Một thanh Ất Mộc Thần Kiếm bị chém đứt, ngay sao đó là thanh thứ hai, thứ ba...

Quỷ tu Kết Đan trung kỳ thấy vậy thì trên mặt không khỏi hiện lên một tia đắc ý, nói với quỷ tu mũi ưng bên cạnh: "Người này giao cho ta đối phó, ngươi đi đối phó tên kia."

Quỷ tu kia chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nghe vậy cũng không phản bác, khống chế quỷ vụ hóa thành cơn lốc xoáy đen nhánh, nuốt Du Côn vào trong.

Ánh mắt Du Côn đờ đẫn, chỉ khống chế sáu con Hỏa Long còn lại của Cửu Long Châu, khống chế Tam Dương Chân Hỏa Tráo tử thủ.

Thấy vậy quỷ tu Kết Đan sơ kỳ cũng có chút đau đầu.

Hỏa Long của vị tu sĩ chân hỏa lại vừa vặn là khắc tinh của rất nhiều âm hồn quỷ thuật, đối đầu người này, rất nhiều pháp thuật tinh diệu của y cũng không thể thi triển.

Cũng may người này chỉ thủ không công, ứng phó cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.

Chờ sau khi quỷ tu Kết Đan trung kỳ xử lý tên Kết Đan sơ kỳ kia xong, liên thủ trừng trị người nọ sẽ dễ hơn nhiều...

"Đi!"

Hai tay Phương Tịch như gảy dây đàn, bốn thanh Ất Mộc Phi Kiếm còn lại, hoặc toàn thân nhấp nháy lôi quang, hoặc là bốc cháy lên Ất Mộc Chân Hỏa màu bích lục, không chút quan tâm bản thể phi kiếm bị hao tổn mà ác đấu với Bạch Cốt Tiểu Kiếm.

Tạp sát!

Lại có hai thanh Ất Mộc Thần Kiếm bị gãy, quỷ tu Kết Đan trung kỳ lại nhướng mày, đưa tay triệu hồi phi kiếm.

Chỉ thấy trên lưỡi phi kiếm của y đã có thêm mấy cái khe, khiến y đau lòng không thôi.

Bản mạng pháp bảo này hao tổn thì ít nhất y cần dùng đan nguyên bồi dưỡng mấy chục năm mới có thể sữa chửa nó lại như lúc ban đầu.

Càng quan trọng hơn là, tu sĩ thi triển nguyên bộ pháp bảo phi kiếm này sao lại bị hao tổn mà một chút cũng không bị ảnh hưởng, chẳng lẽ đây không phải là bản mạng pháp bảo của hắn?

Nhưng pháp bảo cấp ba trân quý bực nào? Dù pháp bảo bình thường, hao tổn một món thì cũng đủ khiến tu sĩ Kết Đan đau lòng rất lâu.

Ngay lúc quỷ tu trung niên suy tư, một màn khiến thần sắc y đại biến xuất hiện!

Phương Tịch vung tay lên, từ trong tay áo ba ra từng đạo Ất Mộc Thần Quang, hóa thành năm thanh Ất Mộc Thần Kiếm màu xanh biếc, tụ hợp với hai thanh còn lại, cùng nhau tổ hợp thành một thanh thanh sắc cự kiếm!

Quang hoa sáng rực trên thân cự kiếm, nó phát ra một tiếng long ngâm, dường như lợi hại hơn trước đó mấy phần.

"Đây không phải pháp bảo mà là pháp thuật thần thông của các hạ? Ngươi đến tột cùng là ai?"

Quỷ tu trung niên kiêng dè không thôi hỏi.

"Lão quỷ nói với ta... Chỗ này có rất nhiều đồ tốt mà Cửu Diệp Phái lưu lại."

Ánh mắt Phương Tịch chợt lóe rồi mở miệng thăm dò.

"A... Chỗ này trừ U Minh Địa Mạch và linh mạch ra thì còn thứ gì nữa?" Quỷ tu Kết Đan trung kỳ cười lạnh: "Lão quỷ nào? Chẳng lẽ các hạ đã bị lừa?"

Phương Tịch thầm thở dài.

Lúc này, dường như quỷ tu Kết Đan trung kỳ nghĩ đến gì đó, biến sắc: "Chẳng lẽ... Ngươi lại vì vật kia mà đến sao? Như vậy... Thì càng không thể để ngươi sống tiếp!"

"Thứ gì?"

Phương Tịch đang không hiểu ra sao, còn muốn hỏi thêm vài câu, đã thấy quỷ tu này há miệng, một cây Bạch Cốt tiểu phiên bay ra.

Toàn thân tiểu phiên này dùng xương trắng chế tạo, lá cờ đen nhánh, trên đó đầy các loại hoa văn phức tạp, huyền ảo.

Một cỗ linh lực ba động đáng sợ hơn xa Bạch Cốt Tiểu Kiếm không ngừng bành trướng từ tiểu phiên truyền đến.

"Tu sĩ, vận khí của người rất tốt, có thể thấy được Tam Âm Bạch Cốt Phiên của bản tọa!"

Quỷ tu Kết Đan trung kỳ cười lạnh, hai tay kháp quyết, pháp lực Kết Đan trung kỳ mạnh mẽ rót vào trong Tam Âm Bạch Cốt Phiên.

Ô ô!

Từng phù văn màu trắng du tẩu bất định trong lá cờ, bất chợt có âm thanh vang lên, một con quái điểu ba đầu xuất hiện.

Lông vũ toàn thân quái điểu này đen nhánh, lại giống như do từng con sâu bọ đen nhánh cấu thành, trong ba cái đầu, có hai cái đều là đầu người, cũng không biết do loại quỷ vật nào biến thành!

"Trảm!"

Thấy cái đầu người của Tam Đầu Điểu vẫn không ngừng niệm chú, dường như đang chuẩn bị thi triển thần thông lợi hại gì đó, đương nhiên Phương Tịch sẽ không cho đối phương thời gian này, hắn chỉ vào cự kiếm.

Toàn thân cự kiếm xanh bốc cháy lên Ất Mộc Chân Hỏa, chém xuống Tam Âm Bạch Cốt Phiên to lớn!

"Cô oa!"

Tam Đầu Điểu phát ra âm thanh chói tai khó nghe rồi vỗ cánh.

Một đạo cương phong đen nhánh hình thành tường gió, vậy mà lại có lực lượng tương đương với Ất Mộc Thần Kiếm to lớn.

Phương Tịch thấy vậy thì thần sắc hơi âm trầm, tay phải chỉ ra.

Một thanh trường kiếm màu xanh đã xuất hiện trong tay hắn, từng đương vân kim sắc trên thân kiếm sáng lên.

Thanh Hòa Kiếm!

Xùy!

Hắn cầm kiếm vung lên, một đạo Tru Tiên kiếm khí phô thiên cái địa, sôi trào mãnh liệt trong khoảnh khắc đã chém lên cương phong đen nhánh.

Tạp sát!

Bức tường bằng cương phong phát ra âm thanh như rên rỉ rồi chợt vỡ vụn.

Mà Ất Mộc cự kiếm lại không chút lưu tình, chém thẳng đến Tam Đầu Điểu, chém rớt cái đầu người đang niệm chú.

Tam Đầu Điểu phát ra một tiếng rên rỉ mà Phương Tịch không hiểu sao trong lòng lại buông lỏng, hắn biết Tam Đầu Điểu này hơi cổ quái, chú ngữ chuẩn bị pháp thuật cũng tương đối lợi hại.

Cũng may, cuối cùng vẫn bị ta đáng gãy!

Quỷ tu Kết Đan trung kỳ thấy vậy thì sắc mặt tái đi, lại hung hăng bấm niệm pháp quyết.

Quái điểu ba đầu nổ mạnh, hóa thành vô số sâu bọ có hình dạng như con đĩa bay lên bám vào Ất Mộc cự kiếm.

Ất Mộc Chân Hỏa cháy hừng hực, lại chỉ có thể diệt được một phần nhỏ đĩa, khiến rất nhiều đĩa rơi lên thân kiếm.

"Bạo!"

Phương Tịch biến sắc, Ất Mộc cự kiếm sụp đổ, hóa thành vô số thần lôi màu xanh, đồng quy vu tận với rất nhiều con đĩa đen nhánh.

"Đáng tiếc..."

Quỷ tu hơi tiếc nuối, thần thông sở trường của Tam Âm Bạch Cốt Phiên là ô uế pháp bảo, thế nhưng thanh sắc phi kiếm mà đối phương khống chế không phải là pháp bảo, chỉ là do pháp lực biến thành.

Kết quả là, nó đã liều mạng vô ích...

Cũng may thần thông của Tam Âm Bạch Cốt Phiên mà y đã dày công luyện chế cũng không chỉ như vậy.

Quỷ tu này còn đang định thôi động pháp bảo thì bên tai lại nghe được một tiếng hừ lạnh.

Một khắc sau, y có cảm giác như trong thức hải bị thứ gì đó đâm vào, sắc mặt trắng bệch ra, ngay cả hồn thể cũng bị chấn động bất ổn.

Đây chính là bí thuật Nguyên Ma Thứ của Phương Tịch!

Loại công pháp ma đạo này, đối phó với quỷ tu dường như hiệu quả rất không tệ...

Hắn không bỏ qua cơ hội này, thân hình hóa thành một đạo lưu quang xanh bích lục, nhờ Ất Mộc Thần Quang phi độn đến gần quỷ tu, khoát tay.

Sinh Tử Ấn bay ra, hóa thành một ngọn núi nhỏ đen nhánh, mạnh mẽ đập xuống.

Chỗ ấn thủ của Sinh Tử Ấn, hai tròng mắt của Đằng Mộc Long phát ra sắc trạch đỏ như máu, từng sợi rễ hư ảo của Yêu Ma Thụ xuất hiện ở bốn phía, thậm chí còn đang hấp thu quỷ vụ quanh thân quỷ tu.

"Đây là... Pháp bảo đỉnh cấp? Không tốt!"

Quỷ tu miễn cưỡng khôi phục lại thấy cảnh này thì trên mặt không khỏi chấn động không gì sánh nổi.

Nhưng đã đến không kịp!

Sinh Tử Ấn ầm ầm đập xuống, khiến hư không phụ cận đều bị chấn động!

Sau đó ấn không ngừng thu nhỏ rồi rơi vào trong tay của Phương Tịch, chỗ cũ đã không còn thấy bóng dáng của quỷ tu Kết Đan đâu nữa.

Chỉ có một thanh pháp bảo Bạch Cốt Tiểu Kiếm sứt mẻ, vẫn dừng lại ở chỗ cũ.

Tam Âm Bạch Cốt Phiên mất chủ nhân cũng gào lên rồi không ngừng thu nhỏ lại hóa thành một cây cờ nhỏ.

Mười ngón tay của Phương Tịch điểm liên tục, từng đạo Ất Mộc Thần Quang như cái khăn tay xanh, bao lại hai món pháp bảo pháp bảo của quỷ tu này, phong ấn bỏ vào hộp ngọc, Phương Tịch lại dán thêm mấy tấm linh phù.

Lúc này, thần thức cường đại của hắn đảo qua hư không, nhưng lại ngạc nhiên nghi ngờ, vỗ túi linh thú.

Thanh Giác Ngư Long run run rẩy rẩy ló đầu ra, chui thẳng vào trong hồ nước, một lát sau nó ngậm một viên tinh thể màu lục bay ra.

"Chẳng lẽ... Đây chính là Hồn Tinh?"

Hắn giẫm lên Thanh Giác Ngư Long, một tay cầm Sinh Tử Ấn, một tay cầm Thanh Hòa Kiếm, quanh thân rải rác Ất Mộc Thần Quang, lại sát nhập vào trong quỷ vụ của quỷ tu Kết Đan bên kia.

Không lâu sau, nương theo một đạo thần lôi thô to đánh xuống, lôi điện xanh xen lẫn chân hỏa đỏ thẫm, không ngừng hiện ra trong quỷ vụ, cuối cùng đã luyện hóa hoàn toàn mảng quỷ vụ này, Phương Tịch và Du Côn trong đó hiện ra.

Chỉ là lúc này, sắc mặt của Phương Tịch biến thành màu đen: "Quỷ tu nghèo..."

Rất rõ ràng, sau khi quỷ tu Kết Đan sơ kỳ này ngã xuống thì cũng không lưu lại Hồn Tinh gì cả.

Không những vậy, quỷ trảo của nó dường như cũng dùng huyền công luyện thành chứ không phải là pháp bảo...

Sau khi quỷ tu này chết đi đã trực tiếp tiêu tán...
Bạn cần đăng nhập để bình luận