Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 477: Thiên Cơ Biến

"Quả nhiên... Sau khi đến Nguyên Anh lại tu tập Khôi Lỗi Thuật, lại có truyền thừa hoàn chỉnh làm chỉ dẫn, tiến bộ có thể dùng tăng nhanh như gió để hình dung."

Phương Tịch trở lại Trường Thanh Điện, tiếp tục tham ngộ Thiên Cơ Bí Điển, trong mắt của hắn hiện ra vẻ vui mừng.

Ngay sau đó, hắn ngồi khoanh chân, bắt đầu lĩnh hội một phần cuối cùng của bí điển là Khống Khôi Quyết!

Đối với bất kỳ một bộ truyền thừa Khôi Lỗi Sư nào thì chỗ quan trọng nhất trừ phương pháp luyện chế mấy loại khôi lỗi cấp cao ra, tiếp theo không thể nghi ngờ gì chính là kỹ xảo khống chế khôi lỗi.

Tỉ như lúc trước Phương Tịch thu hoạch được một bộ truyền thừa Khôi Lỗi Thuật kèm theo Thiên Ti Khống Khôi Quyết!

Nó có Phân Thần Hóa Niệm vô thượng diệu dụng, cũng là cơ sở để Khôi Lỗi Sư có thể một người thành quân.

Đương nhiên bây giờ nếu so sánh Thiên Ti Khống Khôi Quyết và bí thuật Khống Khôi Quyết trong Thiên Cơ Bí Điển thì nó chẳng là cái gì.

"Thiên Cơ Biến!"

Phương Tịch yên lặng đọc ra tên của bộ Khống Khôi Quyết cấp cao này.

Thiên Cơ Biến chính là vô thượng diệu pháp vận dụng thần thức, tất cả có bốn tầng biến hóa.

Sau khi tu luyện thành công đệ nhất biến thì thần thức có thể dễ dàng phân thành mấy đạo, khống chế nhiều nhất chín khôi lỗi.

Có thể nói, ngay từ đầu nó đã vượt qua Thiên Ti Khống Khôi Quyết chỉ có thể khống chế tám khôi lỗi chủ chiến.

Luyện thành đệ nhị biến thì cao nhất có thể phân thành hai mươi bảy đạo Thần Thức Niệm Đầu, khống chế một nhánh tiểu đội khôi lỗi.

Cho dù chỉ là khôi lỗi cấp Luyện Khí nhưng một khi số lượng lớn thì cũng đủ để mang đến phiền phúc cho tu sĩ Trúc Cơ.

Mà đệ tam biến thì có thể khống chế năm mươi bốn khôi lỗi.

Luyện thành đệ tứ biến thì càng có thể tùy tâm sở dục, khống chế hơn trăm khôi lỗi, gọi là một người thành quân cũng không quá phận.

"Nhưng mà khôi lỗi cấp cao cần tài liệu quá quý giá, căn bản không thể làm được chiến trận như vậy... Thật ra sợ là cũng chỉ sử dụng đồ long thuật mà thôi."

Bởi vì thần thức của Phương Tịch cường đại, lại có cơ sở nên hắn luyện đến đệ nhị biến của Thiên Cơ Biến dễ như trở bàn tay.

Bây giờ hắn không cần Yêu Ma Thụ thì tùy ý khống chế hai mươi bảy khôi lỗi chủ chiến cũng không có chút vấn đề nào, hơn nữa hắn vẫn đang thử tu luyện đệ tam biến, hắn cảm thấy nó cũng không phải rất khó, chỉ cần tiêu hao mười mấy năm, nhất định có thể thuận lợi luyện thành.

Sau khi hắn tu luyện Khống Khôi Quyết xong, Phương Tịch lập tức vào trong nhà kho, lấy mấy cỗ hài cốt của khôi lỗi cấp ba bị đánh nát ra rồi bước đến bàn công cụ, bắt đầu phá giải...

Sau khi biết được cách phá giải mới là sửa chữa, tiếp theo là chế tạo khôi lỗi cấp ba hoàn toàn mới.

"Lúc đầu sao ta khốn nạn vậy chứ, lại phá hư khôi lỗi đến mức như thế này đây!"

Mỗi lúc như vậy, Phương Tịch đều không khỏi thở dài, bắt đầu phàn nàn lúc trước Ngoại Đạo Nguyên Anh của mình hạ thủ quá nặng.

Mấy tháng sau.

Phương Tịch mang một khôi lỗi huyền quy tu bổ hoàn tất sau cùng đặt vào một góc trong phòng luyện khí.

Lúc này, trong gốc còn tám khôi lỗi cấp cao khác, chúng đều tự phóng ra khí tức khác biệt của mình.

"Tính ra khôi lỗi hoàn chỉnh thu được... Tổng cộng có chín khôi lỗi Kết Đan sao?"

"Cũng gần đủ rồi, dùng bất thình lình thì dù tu sĩ Nguyên Anh bất ngờ không kịp đề phòng cũng phải ăn chút thiệt thòi..."

"Khôi Lỗi Thuật cấp hai đỉnh phong, tu bổ những khôi lỗi này cũng không có vấn đề lớn..."

"Thậm chí trình độ Khôi Lỗi Thuật của ta bây giờ, chắc là có thể tính chuẩn cấp ba đi?"

Sở dĩ hắn vẫn chưa phải Khôi Lỗi Sư cấp ba, đương nhiên là vì hắn chưa chế tạo ra một khôi lỗi cấp ba từ không đến có.

Phương Tịch kháp quyết, chín khôi lỗi cấp ba trong góc không ngừng thu nhỏ, bị hắn thu vào trong nhẫn trữ vật.

"Đã hoàn thành tất cả chuẩn bị, cũng nên đi Nguyên Quốc một chuyến rồi."

Hắn bước ra ngoài Trường Thanh Điện, dưới Yêu Ma Thụ rồi phóng Sơn Hải Châu ra.

Ong ong!

Trong tiếng oanh minh, Yêu Ma Thụ rút rễ lên, thu hẹp tán cây lại hóa thành một cây hoành mộc đen thô to, được thu vào trong Sơn Hải Châu.

Khẩu phần lương thực Thái Tuế theo sát phía sau, dù sao khoảng thời gian ra ngoài này vẫn có thể không ngừng ném cho Yêu Ma Thụ ăn để gia tăng thọ nguyên.

Rung động to lớn này, đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều tu sĩ, Chung Hồng Ngọc cũng ở trong đó.

"Ta muốn ra ngoài một thời gian, Phỉ Thúy Đảo tạm thời giao cho Chung Hồng Ngọc quản lý. Các ngươi cần phải đồng tâm hiệp lực, duy trì trận pháp phong ấn địa mạch, chờ bản đảo chủ trở về."

Đối mặt với rất nhiều tu sĩ chạy đến, Phương Tịch phân phó một câu rồi sau đó phóng xa giá ra.

Đại Thanh và Tiểu Thanh bay đến, một trái một phải, đúng là hết sức quen thuộc.

Tiếp theo, chờ sau khi Phương Tịch ngồi lên thì Tiểu Thanh phát ra một tiếng hót trong vắt, hóa thành một đạo thanh hồng, kéo xa giá nhanh chóng biến mất ở chân trời.

"Cung tiễn Chân Quân!"

Một đám tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan ở phía sau đều khom người đưa tiễn.

...

Vạn Thú Sơn Mạch.

Rừng cây rậm rạp, hoang vu bao la, một khung cảnh hoang dã.

Sưu!

Một con yêu thú có hình dáng của biến sắc long đang mở cái miệng to như chậu máu, nó muốn đi săn một con chim nhỏ màu sắc lông vũ sặc sỡ ở phía trước thì chợt quay đầu chui vào trong rừng cây, không thấy tăm hơi.

Vô số yêu điểu bay lên, dường như chúng đang né tránh cái gì đó.

Bầu trời cách đó không xa có ba đạo độn quang vừa kịch đầu, vừa nhanh chóng phi hành, trong khoảnh khắc đã đến chỗ này.

"Hắc Nham Tử, ngươi khinh người quá đáng!"

Một tiếng quát truyền đến, ngay sau đó là một tia sáng tuyết trắng bắn vào một đám mây đen phía trước.

"Hừ... Chỉ là hai tên Kết Đan sơ kỳ, Thanh Vân bảo tàng kia tất cả vẫn phải thuộc về lão phu."

Trong mây đen chợt truyền ra một tiếng nói hơi già nua, cũng không biết lão đã thi triển pháp thuật cỡ nào mà đã khiến tia sáng tuyết trắng dường như có thể đông cứng vạn vật rơi xuống rừng cây bên cạnh.

Xoẹt xẹt!

Trong nháy mắt, mảng rừng tùng này lập tức bị một mảnh băng thiên tuyết địa bao trùm.

Vô số hàn băng ngưng kết, mang cây rừng xanh um, bụi cỏ, chim thú không kịp chạy, thậm chí là sơn tuyền gần đó... Toàn bộ đều bị băng phong ở trong một ngọn băng sơn to lớn!

"Băng Phách Hàn Quang... Hừ!"

Người trong đám mây đen hừ lạnh, một đoàn hắc quang bay ra, hóa thành một sọt đầu lâu, trong đôi mắt của chúng bốc lên bích lục quỷ hỏa, kêu cạc cạc lung tung.

"Đi!"

Trong một đạo kiếm quang khác truyền ra một tiếng quát hơi trong trẻo lạnh lùng.

Tiếp theo có một đạo kiếm quang óng ánh như sao sáng lên, chém lên trên đầu lâu, kiếm khí tung hoành, chém đầu khô lâu này chia năm xẻ bảy.

"Hắc Nham Tử, đừng tưởng rằng ngươi là Kết Đan trung kỳ thì có thể quát tháo, hôm nay ta liên thủ với Phượng tỷ tỷ, chưa chắc sẽ thua ngươi..."

Kiếm quang nội liễm, hiện ra một nữ kiếm tu tướng mạo tú lệ, lại nghiêm túc thận trọng tựa như băng sơn.

Ngay lúc nàng nói chuyện, ngọc thủ của Phượng Băng Tiên liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Băng Phách Hàn Quang bay vụt, đánh trúng những đầu lâu còn lại.

Răng rắc!

Đầu lâu còn lại bị băng phong, ở giữa không trung chợt chia năm xẻ bảy.

"Hắc hắc... Điểm Tinh Môn Chủ, Huyền Băng Cung Chủ... Hai người các ngươi thật sự cho rằng lão phu là quả hồng mềm sao?"

Mây đen thu liễm, một hắc bào lão giả từ trong đó hiện ra, cười âm lãnh: "Bách Quỷ Khô Lâu của lão phu cũng không dễ bị phá hủy như vậy..."

"Cái gì?"

Điểm Tinh Môn Chủ dùng thần thức quét qua, đã phát hiện sau khi những khô lâu kia vỡ vụn thì chẳng biết từ lúc nào khí tức lại lan rộng ra bốn phía, hóa thành từng đám quỷ vụ.

Mà trong tay của Hắc Nham Tử cầm một cây quạt nhỏ màu đen, đang ra sức vung vẩy: "Bách Quỷ Đại Trận... Lên!"

Ô ô!

Từng đoàn hắc vụ xuất hiện, bao phủ nàng và Phượng Băng Tiên vào trong.

"Hỏng rồi, người này lại là Trận Pháp Sư ẩn tàng sao?"

Đôi mi thanh tú của Phượng Băng Tiên cau lại: "Trận pháp này khó mà bài trừ nhanh chóng, cần phải cẩn thận người này tiêu diệt từng bộ phận..."

Ngay lúc Phượng Băng Tiên đang lo lo lắng thì có một tầng quỷ vụ vọt đến, Phượng Băng Tiên hoảng sợ phát hiện đã mất đi bóng dáng của Điểm Tinh Môn Chủ, ngay cả thần thức cũng bị lực lượng của trận pháp ngăn cản, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy nặng nề, biết mình đã gặp phải tình huống xấu nhất.

Nhưng vẫn chưa đợi nàng nghĩ ra cách nào đó để phá trận thì đã nghe một tiếng nổ lớn từ bên ngoài truyền vào.

Ầm ầm!

Quỷ vụ tiêu tán như tuyết xuân gặp mặt trời, Bách Quỷ Đại Trận lại tự sụp đổ.

Thu thu!

Trong hư không chợt truyền đến một tiếng phượng minh vô cùng trong trẻo.

Điểm Tinh Môn Chủ nghe tiếng phượng minh này thì lại như đang nghĩ đến gì đó.

"Cung muội muội..."

Phượng Băng Tiên hóa thành một đạo bạch quang, hạ xuống bên cạnh Điểm Tinh Môn Chủ, lúc nàng định nói gì đó thì thấy ánh lửa chợt lóe ở chân trời, có thanh sắc xa giá do long phượng kéo, gào thét đến đây!

Phát ra tiếng kêu to chính là Thanh Hỏa Loan!

Khí tức cấp ba thượng phẩm của nó khiến Hắc Nham Tử cũng lui ra phía sau mấy bước, toát ra vẻ kiêng dè không thôi.

Nhưng ngay sau đó, một đạo thần thức hơn xa cấp Kết Đan nhẹ nhàng đảo qua ba người, từ trong xa giá truyền ra tiếng nói trẻ tuổi: "Không ngờ lúc sắp rời khỏi Vạn Thú Sơn Mạch lại có thể gặp được tu sĩ..."

"Là Nguyên Anh Chân Quân!"

Trên mặt của Hắc Nham Tử như mở xưởng nhuộm, y chợt bái đại lễ: "Bẩm Chân Quân... Tất cả những chuyện này đều là vì động phủ của một tiền bối nào đó, vãn bối nguyện ý hiến hết bảo vật trong động phủ cho tiền bối... Chỉ cầu..."

"Ồn ào!"

Nguyên Anh Chân Quân ở trong xa giá như không kiên nhẫn, một đạo thanh quang bay ra.

Phốc!

Thanh quang này dễ dàng xuyên thủng phòng ngự của Hắc Nham Tử, bản mạng pháp bảo của y trong nháy mắt vỡ vụn, tiếp theo thanh quang không chút lưu tình xuyên qua đầu của người này...

Vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ này lại chết bất đắc kỳ tử như vậy...

Trong lòng Điểm Tinh Môn Chủ và Phượng Băng Tiên run sợ, ngay lập tức nhìn thấy màn xa giá bị giở lên, một tu sĩ rất trẻ tuổi bước ra.

Hắn mặc một bộ Thanh Trúc pháp bào, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mang theo sinh cơ bừng bừng.

"Vãn bối Điểm Tinh Môn Chủ Cung Lăng, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."

Nữ kiếm tu có gương mặt lạnh lùng cúi người hành lễ: "Xin hỏi tiền bối có phải là Long Ngư đảo chủ không?"

Phượng Băng Tiên lập tức hạ bái theo, trong lòng thấp thỏm.

Uy danh của Long Ngư đảo chủ vẫn là mấy năm gần đây mới lưu truyền ở Nguyên Quốc, nghe nói xuất thân của đối phương ở thâm sơn cùng cốc tu tiên giới ba nước, vậy mà lại đi đến một bước ngưng kết Nguyên Anh này!

Phượng Băng Tiên đối với lời nói không căn cứ này vẫn luôn không tin.

Loại địa phương nông thôn, tài nguyên tu tiên thiếu thốn, sao có thể sinh ra Nguyên Anh?

Nhưng hôm nay, sau khi nàng tận mắt thấy sự phô trương và uy nghiêm của đối phương thì lại hoàn toàn tin tưởng, đây chính là một vị Nguyên Anh Chân Quân!

'Không ngờ... Hai người này cũng đã Kết Đan.'.

Phương Tịch nhìn qua hai nữ tu này, trong lòng hơi cảm khái.

Hai nữ tu sĩ này, vậy mà đều là người quen của hắn.

Phượng Băng Tiên thì không cần phải nói, quen đến mức không thể quen hơn nữa, đồng thời sau khi nàng đoạt được Thủy Hành Kết Kim Đan, đã trở về khổ tu, đại thành Kim Đan, cũng không khiến người khác quá bất ngờ.

Còn Cung Lăng này chính là nữ tu sĩ Trúc Cơ mà lần trước sau khi hắn xuyên qua Vạn Thú Sơn Mạch đã gặp đầu tiên.

Không ngờ lần này gặp lại đối phương cũng Kết Đan.

'Tiếc là... Hai nàng đều không nhận ra ta.'.

Phương Tịch thở dài trong lòng.

Phượng Băng Tiên quen biết là Vân Kiệt Tử.

Về phần Cung Lăng? Lúc chia tay lần trước nàng này đã bị hắn thi triển bí thuật lau đi ký ức liên quan đến mình.

Bây giờ nhìn lại, hiệu quả của bí thuật đó không tệ, dù đối phương đã Kết Đan thì cũng không nhận ra mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận