Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 348: Chuyện cũ của Võ Thần

"Đáng tiếc... Quỷ tu này không giải thích bất cứ điều gì."

Sắc mặt Phương Tịch âm trầm, lại nhìn về phía Phỉ Thúy Đảo.

'Trong U Minh Địa Mạch trên đảo, dù còn quỷ tu thì có lẽ... Mình cũng có thể hạ được chứ?'.

Vừa nghĩ đến đây, thậm chí hắn còn sinh ra chút kích động, phải vào trong U Minh Địa Mạch, giết sạch quỷ tu, sau đó xem thử trong đó giấu bí mật gì.

Tiện thể tinh lọc quỷ vụ của Phỉ Thúy Đảo để làm đạo trường bí mật của mình.

"Chờ một chút..."

Phương Tịch dừng gần bờ Phỉ Thúy Đảo, giẫm mạnh Đại Thanh dưới chân.

Thanh Giác Ngư Long hiểu ý, lập tức bay lên cao, để Phương Tịch có thể quan sát toàn cảnh Phỉ Thúy Đảo.

Đảo này có màu như phỉ thúy, hình dạng như hồ lô, hai đầu rộng, ở giữa hẹp, quỷ vụ lạnh lẽo thê lương bao phủ quanh năm trên đảo.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vận chuyển bí thuật Tử Khí Thiên Nhãn.

Mặc dù hắn chỉ nhập môn bí thuật này không lâu nhưng nhìn thấu quỷ vụ bên ngoài thì vẫn không vấn đề gì.

Nương theo tử mang nhấp nháy trong đôi mắt của Phương Tịch thì ánh mắt của hắn cũng nhìn xuyên qua quỷ vụ, thấy được hình dáng kiến trúc của Cửu Diệp Phái, còn có linh dược viên.

Ánh mắt của Phương Tịch không ngừng đi sâu vào, đi đến khu hạch tâm.

"Ồ?"

Một khắc sau, trên mặt hắn có thêm chút kinh nghi bất định.

có hai đạo quang huy vàng óng bất chợt từ khu hạch tâm quét đến, khiến Phương Tịch biến sắc thôi động Ất Mộc Thần Quang bảo vệ toàn thân.

Dù vậy hắn vẫn rên lên đau đớn, lau khóe mắt, phái hiện có vết máu, thế mà hắn lại ăn thiệt thòi.

Nhưng mà sinh cơ của Ất Mộc Pháp Thân cực kỳ cường đại, chút vết thương nhỏ này chỉ cần vận chuyển công pháp thì đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Phương Tịch lại không nói câu nào, khống chế Thanh Giác Ngư Long, xoay người rời khỏi.

"Thần thức vượt xa ta... Ở sâu trong U Minh Địa Mạch... Vẫn còn quỷ tu Kết Đan hậu kỳ sao?"

"Trong hoàn cảnh này, hung uy của quỷ vật, dù tu sĩ Kết Đan viên mãn cũng khó mà hạ được?"

"Quên đi quên đi..."

"Phỉ Thúy Đảo gì chứ, bản tọa không thèm..."

Một hoang đảo không có linh khí.

Kiếm quang của Phương Tịch tung hoành, ở ra một động phủ thô sơ ở dưới đất rồi lại bố trí một cái mê trận nhỏ.

Một tầng mê vụ xuất hiện, ngay cả chút vết tích của động phủ cũng được giấu đi.

"Trông cửa thật kỹ..."

Phương Tịch vỗ túi trữ vật để Thanh Giác Ngư Long ở bên ngoài phòng bế quan: "Nếu có người xông vào, giết chết không cần luận tội!"

Đại Thanh cuộn lại thành một vòng lập tức gật đầu.

Phương Tịch nhìn cái đầu của nó tương tự Giao Long nhưng phần bụng vẫn có vây cá, không khỏi phân phó: "Ngươi tấn thăng cấp hai trung phẩm cũng rất lâu rồi đúng không?"

Đại Thanh nghe vậy thì lập tức giật mình, trừng lớn mắt cá chết, lắc đầu lia lịa.

"Ta mặc kệ. Nếu bản tọa tấn thăng Kết Đan trung kỳ trước mà ngươi ngay cả yêu thú cấp hai thượng phẩm cũng chưa đến thì sẽ làm lát cá sống !"

Sau khi cho linh sủng chút áp lực, Phương Tịch mới ung dung đóng cửa động phủ lại.

Một tầng cấm chế có màu sắc sặc sỡ xuất hiện, trong nháy mắt lại biến mất, chìm vào trong cửa đá.

Tâm niệm Phương Tịch khẽ động, câu thông Chư Thiên Bảo Giám.

Trong chớp mắt tiếp theo, đã đổi cảnh!

Đại Lương.

"Uy năng của món chỉ bảo này thật sự không thể tưởng tượng nổi..."

Hắn thì thào rồi nhìn xung quanh.

Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn là động phủ mở ở một chỗ dã ngoại, trong đó có một cục thịt màu trắng rất lớn, chiếm hơn nửa không gian.

"Thái Tuế... Trông nhà cho kỹ."

Động phủ này là Phương Tịch tùy ý mở ở ngoài dã ngoại của Đại Lương thế giới, chủ yếu là làm một điểm dừng chân khi hắn vượt qua thời không.

Thái Tuế trước đó đã truyền tống từ Long Ngư Đảo đến cũng được an trí ở đây.

"Ăn uống cho tốt, dưỡng thịt cho tốt... Lần sau ngươi vẫn phải vất vả đấy."

Đối với Thái Tuế, thì vẻ mặt của Phương Tịch ôn hòa hơn Thanh Giác Ngư Long nhiều, cười dặn dò linh sủng của mình.

Đúng vậy...

Thật ra thì Thái Tuế cũng là linh thú của Phương Tịch mà.

Hơn nữa nó còn là một con linh sủng duy nhất ở Đại Lương thế giới ký kết chủ phó khế ước mà còn sống đến bây giờ...

"Lần trước đưa Thái Tuế đến, sau đó lập tức trở về..."

"Cuối cùng lần này cũng có thời gian, có thể nhìn kỹ thế giới Đại Lương này... Không biết Võ Thần Môn của ta còn hay không?"

Tính thời gian, từ lần trước đến nay cũng gần trăm năm rồi...

Mặc dù Phương Tịch có phân phó và an bài, còn để lại một nhóm Thú Huyết Đan dự trữ nhưng Võ Thần Môn chắc chắn đã sớm cạn.

Bây giờ nó còn tồn tại hay không cũng không biết.

Ngoài ra, quan trọng nhất không hề nghi ngờ gì vẫn là Yêu Ma Thụ!

Dựa vào tin tức có được từ lão quỷ, cộng với phán đoán của bản thân thì Phương Tịch phỏng đoán cây Yêu Ma Thụ con là loại không ra được Vạn Cổ Trường Thanh Thể.

Muốn thu được loại đạo thể này cần linh mạch cao hơn, và Yêu Ma Thụ cường đại hơn!

Chuyện linh mạch thì dễ nói nhưng Yêu Ma Thụ thì không thể nghi ngờ chỉ còn một lựa chọn!

"Thủy tổ Yêu Ma Thụ... Chuyện này thật sự gay go."

"Ma ở thế giới Đại Lương, một khi tấn thăng đến cấp độ Diệt Thế thì đều sẽ lặng lẽ biến mất..."

Lúc trước, mấy chục năm không gặp mà Yêu Ma Thụ đã trưởng thành đến gần như cấp ba.

Đến bây giờ... E là đã đủ đến đẳng cấp Diệt Thế rồi chứ?

Phương Tịch hít sâu, rời khỏi động phủ, khống chế Ất Mộc Thần Quang hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng phá không mà đi.

Chỉ lóe lên vài cái đã đến chân trời, sao đó đã biến mất không thấy đâu nữa.

Thành Thiên Lương.

Thành này chính là một tòa thành lớn của Vĩnh Châu, Vĩnh Châu luôn luôn có làn gió thượng võ, từ khi Võ Thần trị thế đến nay thì càng hơn vậy.

Tùy ý đi trên đường lớn cũng có thể thấy được giang hồ hào hiệp treo bội đao, bội kiếm.

Trong trà lâu, tửu quán đa phần là hạng người mặc khẩn y kình trang, bàn luận trên trời dưới biển, đều là chuyện giang hồ.

Nhưng mà đối với thế nhân bây giờ, giang hồ chính là triều đình, triều đình chính là giang hồ, cả hai đã chặc chẽ đến trình trạng không thể phân ra.

"Lại nói Long Ngọc Kiều kia, quả nhiên là một đời nữ trung hào hiệp, chín tuổi tập võ, mười hai tuổi Võ Giả, mười lăm tuổi Võ Sư, hai mươi tuổi đã đến Võ Thánh, nổi tiếng đệ nhất Sồ Phượng Bảng của Võ Thần Môn!"

"Trước đó nàng xuất thủ ở Nhạn Đãng Bát Sơn, liên diệt mười tám trại kiếm chống tà đạo Đại Tông Sư Mã Phi Tà, được vinh dự là người có khả năng nhất trở thành Võ Thần tiếp theo."

"Ai... Nếu ta cũng có thể giống như Long Ngọc Kiều thì tốt rồi..."

Một hiệp nữ mặc xích hồng y bào, trên tay cầm một cây hỏa hồng tiên nghe người bên ngoài nghị luận về vị nữ Tông Sư kia thì trong mắt không khỏi hiện ra sự khát vọng.

Trong trà lâu nho nhỏ này chỉ sáu, bảy bàn có người ngồi.

Thiếu nữ áo đỏ đơn độc ngồi một bàn, cách đó không xa còn có một người trẻ tuổi đang tựa bên cửa sổ ngắm cảnh, lại cảm thất rất hứng thú với cao đàm khoát luận ở một bàn khác.

Cách đó không xa còn có một khách nhân đội mũ rộng vành, dáng người cao gầy, tương tự như sào trúc, tự uống rượu, dường như không thèm quan tâm những chuyện này.

Ánh mắt của thiếu nữa nhìn thoáng qua người thiếu niên, mặc dù nàng cảm thấy đối phương dường như là quý công tử du hí hồng trần gì đó nhưng toàn thân trên dưới không có một chút khí chất luyện võ, không khỏi quay đầu.

Mà trong bàn đang cao đàm khoát luận, một lão giả mặt ngựa nào đó mở miệng nói: "Loại thiên chi kiêu nữ kia, cách thực tế của chúng ta quá xa, vẫn nên nói chuyện của bản thành đi... Thành chủ đại nhân đã bế quan ba tháng, dường như muốn trùng kích cảnh giới Đại Tông Sư thì phải?"

Một trung niên áo đen khác cười nói: "Cái gì mà Tông Sư, Đại Tông Sư, đều là cách gọi của trăm năm trước rồi... Bây giờ đều gọi là Võ Thánh, hoặc là Đại Võ Thánh... Võ Thần trị, ai dám xưng Tông Sư?"

"Một khi Chương thành chủ trở thành Đại Võ Thánh, vậy cũng đáng gờm, cho dù ở trong Võ Thần Môn cũng có thể trở thành đệ tử hạch tâm cao hơn một cấp chứ? Còn có cơ hội thu được Võ Thần Đại Đan trong truyền thuyết, xông vào cảnh giới Võ Thần!"

Đôi mắt của thanh niên ngồi cùng bàn tỏa sáng: "Võ Thần... Thọ nguyên ít nhất cũng hai trăm năm, trong sử sách, một số triều đại khá ngắn cũng chưa chắn được hai trăm năm đâu!"

Đến bây giờ, Võ Thần khác thường cũng từ từ lưu truyền ra, có thể nói mọi người đều biết.

Thử hỏi phàm nhân ở đây, lại có ai không muốn nắm giữ sức mạnh to lớn vô biên, trường sinh bất tử chứ?

"Ai... Từ sau khi vị môn chủ thần thoại võ lâm đời thứ nhất của Võ Thần Môn mất tích bí ẩn thì có thể nói Võ Thần Môn đã dãi dầu sương gió, vất vả lắm mới ổn định lại được... Những cũng khó khăn hơn trước nhiều lắm, nghe nói nghe nói Võ Thần Đại Đan kia phát ra không những càng ngày càng khó khăn mà hiệu quả còn không bằng lúc trước..."

Lão giả mặt ngựa hạ giọng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Một tộc nhận của lão phu, làm việc ở ngay trong Võ Thần Môn, bởi vậy mới biết chút nội tình..."

"Lão đầu nói thần thoại võ lâm và Võ Thần Đan thôi!"

Lúc này, thiếu niên thanh bào ở gần cửa sổ nhìn qua, mỉm cười: "Hôm nay tất cả chi tiêu ở tửu lâu, bản công tử bao hết!"

"Vị công tử trượng nghĩa này... Sự tích liên quan đến Võ Thần môn chủ đời thứ nhất vị thần thoại Võ Thần kia thật ra đẽ sớm lưu truyền rộng rãi... Cũng nói ngài ấy không những là người đầu tiên đột phá cảnh giới Võ Thần mà còn kết thúc loạn thế, thành lập Võ Thần Môn... Nhưng cách nay đã hơn trăm năm, rất nhiều chuyện đã không thể kiểm tra dấu vết."

Lão giả mặt ngựa thở dài yếu ớt: "Nhưng mà Võ Thần Đại Đan này năm đó đã nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu."

"Ồ?"

Thiếu niên thanh bào hứng thú: "Trước đây tại hạ vẫn luôn ở nhà đọc sách, không ra giang hồ, nên có rất nhiều chuyện trong võ lâm giang hồ không quá rành, không biết trong đó lại có nội tình gì?"

"Hắc hắc. Nói đến đây thì không thể không nhắc đến năm đó, sau khi Võ Thần môn chủ đời thứ nhất mất tích, Võ Thần Môn bị phân liệt. Nghe nói sau khi vị thần thoại võ lâm kia biến mất mười mấy năm, tổng bộ Võ Thần Môn bộc phát đại chiến, đánh sập cả nửa Võ kinh... Nguyên nhân có lẽ là vì tranh đoạt vị trí Võ Thần môn chủ và di sản của vị thần thoại võ lâm kia..."

"Lúc ấy... Thanh thế lớn nhất chính là hai nhóm, một nhóm là Võ Thần họ Liễu chấp chưởng, gần như đánh phục tất cả Võ Thần, nhóm kia thanh thế nhỏ hơn, thủ lĩnh ban đầu họ Chu, sau đó đổi thành vị họ Trương... Vị này rất khó lường, chuyện liên quan đến hắn, lão phu cũng không dám nói, không dám nói..."

Lão giả mặt ngựa rót cho mình một chén rượu, uống một chén: "Dù sao... Vị này sau đó chính là Võ Thần môn chủ đời thứ hai, đã ngự vũ thiên hạ một giáp rồi... Mặc dù, người ta tuyên bố Võ Thần Môn vẫn luôn do vị thần thoại võ lâm kia chấp chưởng, mình chỉ tạm thay môn chủ thôi..."

"Võ Thần môn chủ đời thứ hai... Họ Trương... ".

Sắc mặt của thiếu niên thanh bào hơi kỳ quái, tự nói trong lòng: 'Kia không phải... Là Trương Minh Định chứ? ! Về phần họ Liễu, có lẽ chính là Liễu Như Yên. Chỉ là không ngờ nữ nhân điên vì võ này lại thua bởi Trương Minh Định sao?'.

Phương Tịch như đang suy nghĩ điều gì đó nhưng lại cười rất thoải mái.

Có biến số mới có thể có thu hoạch mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận