Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 645: Ngụy trang

Người có thể trở thành tu sĩ Hóa Thần thì tư chất, tâm tính và cơ duyên đều là tuyệt đỉnh, còn là từng lão hồ ly nên căn bản sẽ không bị dăm ba câu đả động.

Lão tổ Bạch gia và Vân Hi tiên tử tuyệt đối sẽ không vì truyền thuyết hư vô mờ mịt mà thành địch nhân của một tồn tại kinh khủng.

Ân oán thời thượng cổ với tu sĩ bây giờ có đáng là gì?

Suy nghĩ duy nhất của bọn họ chính là phi thăng Địa Tiên giới!

Bây giờ Hỏa lão tổ hoàn toàn là tự nghĩ tu vi vẫn còn có thể tiến bộ, cũng thiếu thủ đoạn chống cự hư không phong bạo nếu không thì e là lão đã lên Phi Thăng Đài từ lâu rồi.

Dù đối phương chỉ là Nguyên Anh nhưng Nguyên Anh có thể lưỡng bại câu thương với tu sĩ Hóa Thần thì trên mức độ nào đó còn khủng bố hơn cả tu sĩ Hóa Thần!

Hỏa lão tổ thở dài, môi khẽ nhúc nhích, lão đang cò kè mặc cả với lão tổ Bạch gia.

Hay nói cách khác là dùng lợi ích đả động đối phương.

Lão tổ Bạch gia đầu tiên chợt giật mình, ngay sau đó trở nên đăm chiêu, rõ ràng y rất động tâm.

Y trầm ngâm rất lâu rồi mới mở miệng nói: "Lời hứa của đạo hữu cũng là vật mà bản nhân cần gấp... Nhưng nếu chuyện này quá nguy hiểm thì bản nhân cũng không làm, dù sao đại thần thông Tư Mệnh kia chính là bí thuật của Địa Tiên giới, dù đối phương chỉ là Nguyên Anh nhưng nếu cược mạng thì vẫn có thể khiến bọn ta trọng thương, thậm chí vẫn lạc."

"Chuyện này xin đạo hữu yên tâm, ngày đó tên kia thi triển thật sự chỉ là Khô Vinh Huyền Quang... Tuyệt đối không phải thần thông khủng bố trong truyền thuyết kia."

Dù Hỏa lão tổ cũng rất kiêng kị với đại thần thông áp đáy hòm của Thanh Đế Sơn.

Mà lúc này lão lại rất tự tin: "Nếu tên đó thật sự có đại thần thông Tư Mệnh thì đã thi triển với lão phu từ lâu... Thọ nguyên của hai vị đều dài hơn lão phu, dù kẻ đó tấn thăng Hóa Thần thì cũng không dám liều mạng với ba người chúng ta."

Làm tử địch nên Thánh Hỏa Giáo và Băng Thần Cung hiểu Thanh Đế Sơn rất rõ.

Vân Hi tiên tử bây giờ vẫn chưa đến ngàn tuổi, lão tổ Bạch gia thì càng hào hoa phong nhã.

Dù kẻ đó tấn thăng Hóa Thần, chỉ dựa vào Khô Vinh Huyền Quang thì cũng không thể nào liều qua được ba người.

"Hơn nữa... Nếu tên đó liều mạng thì người đầu tiên hắn muốn tìm chắc chắn vẫn là lão phu."

Hỏa lão tổ cười đắng chát: "Huống chi, nếu hắn vẫn chưa Hóa Thần, vậy thì dù hắn liều mạng cũng không đả thương được chúng ta... Đây chỉ là tình huống xấu nhất, chúng ta có nhiều đệ tử Nguyên Anh như vậy, bây giờ cũng có thể dùng."

"Đúng vậy... Hóa Thần khó cỡ nào? Năm đó bản nhân cũng phải nhơ Băng Huyền Tử lão tổ dốc sức nâng đỡ, lại thu hoạch tương đối khá ở Yêu giới mới miễn cưỡng thành công..."

Lão tổ Bạch gia suy đoán: "Có lẽ tên đó vẫn chưa Hóa Thần, cũng có lẽ hắn đã vẫn lạc dưới thiên kiếp Hóa Thần..."

Dường như Hỏa lão tổ nhớ lại khó khăn khi lão Hóa Thần nên cũng gật đầu.

Nhưng thần sắc của Vân Hi tiên tử vẫn như thường, Thủy Linh Tâm sau lưng lại ngoan ngoãn, nàng cố gắng muốn quên đi chuyện sư tôn của mình làm giao dịch với Vân Kiệt Tử, phải giúp đối phương Hóa Thần...

"Vậy bây giờ người đó ở đâu?"

Lão tổ Bạch gia hỏi vấn đề quan trọng nhất.

"Đệ tử Thánh Hỏa Giáo đã lật tung cả Tây Mạc... Lão phu cũng đi tìm Thiên Toán Tử, kết quả hắn cạn kiệt thọ nguyên mà vẫn không thể tính ra một quẻ nào..."

Sắc mặt của Hỏa lão tổ hơi khó coi.

Thiên Toán Tử chính là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở Tây Mạc, thể chất của y đặc thù, tu luyện thuật bói toán.

Kết quả y bị Hỏa lão tổ dùng tính mạng cả nhàn ép phải thôi diễn chỗ của Phương Tịch... Sau đó đã chết rồi...

Hỏa lão tổ đè phiền muộn trong lòng xuống, nói suy đoán trong lòng ra: "Đại tu sĩ như vậy, không thể nào không có tiếng tăm gì ở tu tiên giới, lão phu nghi ngờ hắn đến từ Tu Tiên Giới Nam Hoang!"

"Không phải đa phần cổ truyền tống trận có thể thông đến Nam Hoang đã hỏng rồi sao?" Vân Hi tiên tử khẽ giật mình.

"Có thể vẫn còn ẩn giấu một hai tòa."

Hỏa lão tổ nói: "Dựa vào thực lực của chúng ta, liên thủ xuyên qua Đại Mộng Trạch cũng không phải chuyện khó..."

Thời gian ngược về trước một chút.

Trong phế tích của Lưu Sa Vực.

Quang mang lóe lên trên truyền tống trận, Phương Tịch mặc một bộ thành bào bước ra.

Hắn bước lên ốc đảo bỏ hoang, đưa tay phải ra như muốn bắt lấy cuồng phong chạm vào mặt của hắn, lòng bàn tay của hắn lập tức có thêm chút cát vàng: "Tu Tiên Giới Tây Mạc... Ta đã trở lại rồi!"

Đối với kẻ thù như Hỏa lão tổ, Phương Tịch vẫn luôn nhớ kỹ.

Sau khi hắn ngồi vững vị trí Phương Tiên Đạo Chủ thì lập tức ngựa không dừng vó mà đánh đến Tu Tiên Giới Tây Mạc, hắn còn sợ Hỏa lão tổ là con rùa đen rút đầu, đã thông qua Phi Thăng Đài chạy trốn khiến hắn lấy giỏ trúc mà múc nước.

Nhưng mà dù Hỏa lão tổ bỏ chạy thì Thánh Hỏa Giáo và linh mạch cấp năm cũng không chạy được!

Nếu không phải cố kỵ ảnh hưởng quá lớn thì Phương Tịch cũng muốn mang đội ngũ chiến hạm tuần tra, tam đại Nguyên Anh hậu kỳ và pháp khí nguyên thần từ Cửu Châu giới kéo qua, khiến đám dế nhủi Thánh Hỏa Giáo mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là khoa học kỹ thuật và tàn nhẫn.

Nhưng sau đó hắn suy nghĩ lại, đa phần đệ tử của Thánh Hỏa Giáo vẫn vô tội, hắn cũng không cần tạo nhiều sát nghiệt...

Hoàng Sa Phái.

Hắc Sa Chân Quân đang đả tọa tu hành trong động phủ.

Cuộc sống gần đây của y xem như không tệ, sau khi hòa giải với Bát Hoang Tông thì Hoàng Sa Phái cũng yên tĩnh lại.

Một lần mở sơn môn mấy năm trước, lại nhận được mấy mầm tiên không tệ, ngoại trừ một đôi hoa tỷ muội có Băng linh căn địa phẩm ra còn có một nam hài có Thổ linh căn thiên phẩm, ngay tại chỗ nó đã được Hắc Sa Chân Quân chú ý, chỉ chờ đối phương Trúc Cơ xong, y sẽ lập tức nhận làm đệ tử ký danh rồi khảo sát phẩm hạnh, xem nó có thể kế thừa y bát của y được hay không.

"Hắc Sa!"

Bất chợt có một tiếng nói vang lên khiến chân khí của Hắc Sa Chân Quân xém chút nghịch hành.

Nơi này dù dao cũng là động phủ Nguyên Anh ở trong đại trận và cấm chế dày đặc của Hoàng Sa Phái!

Nếu một tu tiên giả bị người khác mò đến động phủ của mình mà vẫn không phát hiện, vậy thì khác gì giao tính mạng vào tay của đối phương.

Toàn thân Hắc Sa Chân Quân run lên, nhưng mà sau khi y nhìn thấy rõ người đến thì trầm tĩnh lại rồi lộ ra vẻ gượng cười: "Hóa ra là Mộc Chân Quân..."

Lần trước y gặp người này đã là đại tu sĩ, một thân thần thông pháp lực cũng vượt quá tưởng tượng.

Hắn chui vào đại trận Hoàng Sa Phái, vào động phủ của y, dường như cũng bình thường?

Hắc Sa Chân Quân theo bản năng đảo thần thức qua thì thần sắc chợt đại biến.

Ở trong tầm mắt của y, mặc dù Mộc Chân Quân vẫn tồn tại ở trước mắt nhưng thần thức lại không thể cảm ứng được vật gì, tựa như trước mặt y chỉ là một mảnh hư vô.

Một suy nghĩ khó tin lập tức xuất hiện trong đầu của Hắc Sa Chân Quân.

Giọng của y khô khốc như người lữ hành sắp chết khát trong sa mạc: "Mộc Chân Quân... Chẳng lẽ ngươi... Đã Hóa Thần rồi sao?"

Nhớ lại mấy lần gặp mặt trước, Hắc Sa Chân Quân cũng không còn gì để nói.

Thật sự mỗi lần y gặp vị Mộc Chân Quân này thì đối phương đều tăng cảnh giới một lần.

Vậy thì nếu gặp lại lần nữa, chẳng lẽ đối phương sẽ phi thăng Địa Tiên giới sao?

"Không sai... Mấy ngày trước may mắn tiến cấp thành công, bước vào Hóa Thần Kỳ."

Vân đạm phong khinh cười một tiếng.

"Bái kiến tiền bối!"

Hắc Sa Chân Quân lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: "Tiên bối có gì phần phó? Dù Hắc Sa chết vạn lần cũng chắc chắn không chối từ!"

"Không nghiêm trọng như vậy..."

Phương Tịch khoát tay: "Mang tin tức trong hai mươi năm gần đây đến cho ta, còn có hành động gần đây của Thánh Hỏa Giáo."

"Thánh Hỏa Giáo..."

Hắc Sa Chân Quân biến sắc: "Thánh Hỏa Giáo vẫn luôn truy nã tu sĩ Thanh Hòa Tử kia... Ngoài ra còn nghiêm lệnh cho các tông môn như chúng ta tìm kiếm bất kể manh mối nào có liên quan đến cổ truyền tống trận..."

Phương Tịch đã hiểu, xem ra Thánh Hỏa Giáo đã bắt đầu nghi ngờ lai lịch và xuất thân của hắn.

Nhưng dù cổ truyền tống trận trong phế tích bị phát hiện thì cũng không thể sử dụng được.

Thậm chí dù phá hư truyền tống trận, cùng lắm mình đến Đại Mộng Trạch, đi vòng qua địa vực trung bộ, cũng có thể đến được Tu Tiên Giới Tây Mạc.

Sau khi tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần thì toàn bộ Nhân Gian giới, thậm chí ba ngàn tiểu giới hắn cũng có thể đến được.

Phương Tịch nhận lấy ngọc giản do Hắc Sa Chân Quân chế tác rồi nhanh chóng xem.

Dù Hắc Sa Chân Quân không dám ngẩng đầu nhưng trong lòng lại nhanh chóng chuyển động: ' Mộc Chân Quân... Thanh Hòa Tử... Không phải là cùng một người đó chứ? E là cũng chỉ có vị tiền bối này mới dám đi vuốt râu hùm của Thánh Hỏa Giáo đi?'.

Sau khi Phương Tịch xem hết những tin tức gần đây thì nhìn qua Hắc Sa Chân Quân rồi chợt cười: "Hắc Sa... Bây giờ có một cuộc mua bán, không biết ngươi có dám làm hay không?"

Hắc Sa Chân Quân khẽ giật mình nhưng vẫn lập tức trả lời: "Xin tiền bối phân phó..."

"Ta cần một tia tinh huyết và pháp lực của ngươi... Nói rõ mất lòng trước được lòng sau, bản nhân có một môn bí thuật, có thể ngụy trang một tu sĩ hoàn mỹ, tinh huyết và pháp lực này đều là tiền đề tất yếu... Đến lúc đó, bản tọa sẽ chui vào Thánh Hỏa Giáo, thử ám sát Hỏa lão tổ... Sau khi chuyện này thành công thì Đông Bát Vực là của ngươi."

Phương Tịch mỉm cười, lời hắn nói ra khiến Hắc Sa Chân Quân thầm cười khổ không thôi, nói thẳng là y phải lên thuyền giặc.

"Xin tiền bối động thủ."

Nhưng lúc này Hắc Sa Chân Quân lại không chút do dự mà nói thẳng.

Bây giờ, một vị Hóa Thân ở trước mặt y, dù sau này Thánh Hỏa Giáo tức giận thì đó cũng là chuyện sau này.

"Rất tốt, ngươi rất tốt..."

Phương Tịch lấy một tia tinh huyết và pháp lực của Hắc Sa Chân Quân: "Trong thời gian này, ngươi tốt nhất nên biến mất, bản tọa sẽ đánh vào cơ thể ngươi một cấm chế... Mười năm sau, cấm chế này sẽ tự động biến mất nhưng nếu trong vòng mười năm, bản tọa thôi động cấm chế thì Nguyên Anh của ngươi sẽ gặp nạn..."

Bất kể pháp môn hay thay đổi dung mạo hay cấm chế của hắn đều đến từ Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công!

Sau khi lấy được đầy đủ ma công trên tay của Xích Luyện Ma Tôn, Phương Tịch đã so sánh công pháp của bản thân rồi tra ra từng chỗ thiếu sót để sửa lại, hắn lại học thêm mấy môn bí thuật lợi hại.

Pháp môn dịch dung này chính là một loại trong đó, nó có thể giúp hắn mô phỏng hoàn toàn khí tức pháp lực và thần thức đến mức gần như không chê vào đâu được.

Mấy ngày sau.

Một đạo độn quang dừng lại trước sơn môn của Thánh Hỏa Giáo, gương mặt Hắc Sa Chân Quân mặc một bộ hắc bào hiện ra.

Mặt hắn không biểu tình, phóng ra một phù lục bay vào trong sơn môn.

Không lâu sau, sương mù trên núi chuyển động, một thông đạo chỉ vừa một người đi qua xuất hiện.

Một đạo độn quang bay ra, vậy mà lại là Tang Thanh Tùng!

Trước đó vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này đã phạm sai lầm lớn nên đã mất công việc béo bở là trông coi truyền tống trận, bây giờ y bị ném đến đây canh cửa...

"Hắc Sa đạo hữu..."

Tang Thanh Tùng từng gặp Hắc Sa Chân Quân một lần, bây giờ y dùng thần thức đảo qua, xác nhận người này chính là Hắc Sa Chân Quân thì trên mặt cố nặn ra sự vui vẻ: "Không biết đạo hữu đến Thánh Hỏa Giáo là có chuyện gì?"

"Tang đạo hữu..."

Phương Tịch chắp tay: "Trước đó chẳng phải quý giáo đã treo thương cho người tim được cổ truyền tống trận sao? Bản nhân đã phát hiện một cỗ truyền tống trận hoàn hảo ở trong Lưu Sa Vực nên cố tình đến mật báo cho quý giáo..."

Hắn vừa nói vừa ném ra một cái ngọc giản.

Ở trong ngọc giản rõ ràng là hình ảnh cổ truyền tống trận ở dưới phế tích kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận