Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 772: Phản Hư Kiếp

Địa Tiên giới.
Một nơi hoang vu.
Ầm ầm!
Vạn dặm thiên khung vô cùng u ám, điện xà cuồng vũ hóa thành từng tia lôi đình kim sắc.
Vô số hoang thú Hóa Thần chạy tứ tán, dã thú có linh giác rất nhạy nên chúng càng sợ thiên uy hơn.
Soạt!
Kim sắc kiếp lôi đánh xuống hóa thành một quả cầu thiểm điện.
Phương Tịch hợp hai tay lại, mở Linh Vực ra, một tầng quang huy xanh sẫm xông lên mây, vậy mà có thể khiến kim sắc kiếp lôi suy yếu đi từng chút một.
Ở sau lưng hắn có hư ảnh Địa Tiên Linh Cảnh xuất hiện.
Trong đó có Yêu Ma Thụ to lớn, còn có từng kim ngân đạo binh, Giác Mộc Giao, động phủ, linh điền, thậm chí Thái Tuế cấp năm...
Càng quan trọng hơn là trên không của Địa Tiên Linh Cảnh còn có một tòa thành.
Cửu Châu Cơ Quan Thành!
Cơ Quan Thành oanh minh, từng đạo Thái Dương Đồ Thần Diệt Tuyệt Quang Tuyến, Hỗn Động Diệt Tuyệt Thần Quang, Thập Nhị Nguyên Thần Trụ Cực Thần Quang... Vô số quang tuyến bộc phát hung mãnh, bao phủ kim sắc lôi cầu lại.
Vù vù!
Mây đen trên bầu trời tán đi, có cầu vồng xuất hiện.
Bất chợt có từng giọt Cam Lâm rơi xuống, trong Cam Lâm xen lẫn tinh khí của lôi kiếp có thần hiệu vô thượng với người độ kiếp.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Tịch lập tức mở Địa Tiên Linh Cảnh, không bỏ qua bất kỳ giọt nào.
Nhánh của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ lan rộng, hốt gọn những giọt Cam Lâm.
Thân của nó dường như càng thẳng hơn mấy phần.
"Địa Tiên chi đạo, tu sĩ đã hoàn toàn hòa thành một thể với linh căn... Hay nói cách khác Thủy Tổ Yêu Ma Thụ bây giờ cũng là một phần của ta."
Phương Tịch tự lẩm bẩm.
Bí thuật này nghe có chút khó tin nhưng vẫn phải dùng Trường Sinh Thuật tế luyện linh căn nhiều năm mới có thể miễn cưỡng làm căn cơ để thi triển.
Bởi vì hắn đã là tu sĩ Phản Hư, mà Thủy Tổ Yêu Ma Thụ cũng tích lũy rất nhiều.
Sau khi hắn tu luyện Địa Tiên lại cưỡng ép linh căn bay vụt lên cấp sáu!
"Đây cũng là sự đặc thù của Địa Tiên chi đạo, nhưng mà cũng chỉ có một lần... Từ giờ trở đi, tu vi của nó bằng với ta, tu vi hai bên nhất định phải cùng tăng trưởng..."
"Nhưng cũng chính vì vậy mà sau này khi ta và Thủy Tổ Yêu Ma Thụ độ kiếp thì chỉ cần độ một lần là được."
Phương Tịch phẩy tay áo một cái.
Dị tượng ở xung quanh lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng lại có một đạo ma quang bay đến rồi hạ xuống trước mặt của hắn, chính là Ngoại Đạo Hóa Thân!
Ngoại Đạo Hóa Thân mặt không biểu tình, hai tay kết quyết.
Một đoàn quang huy bạc trắng lập tức bay về phía Phương Tịch.
Phương Tịch tiện tay chụp lấy, hư không vỡ vụn, hiện ra Địa Tiên Linh Cảnh ở phía sau.
Trong nháy mắt, Đại Thanh, Lục Sơn Quy, thư hùng Mộc Ngạn và các động thực vật do Ngoại Đạo Hóa Thân mang đến lập tức được chuyển vào trong Địa Tiên Linh Cảnh.
'Đại Thanh đáng thương, mới phi thăng lại phải hạ giới...'.
'Nhưng mà ta là chủ nhân Địa Tiên Linh Cảnh, khống chế Vạn Mộc Mẫu Khí nên bất kể sinh linh nào cũng có thể được bổ sung thọ nguyên, sẽ không khiến nó cảm thấy thọ nguyên thay đổi...'.
Vạn Mộc Mẫu Khí chính là khí bản nguyên hệ Mộc nên đương nhiên không thể khinh thường.
Đồng thời vận dụng rất diệu, tồn ở trong tâm, đã có thể khiến địch nhân hóa thành mộc khôi lỗi, cũng có thể hóa thành linh đan duyên thọ.
Phương Tịch sắp xếp xong những thứ này rồi lại nhìn Ngoại Đạo Hóa Thân.
Ngoại Đạo Hóa Thân lạnh lùng, chủ động ngồi xếp bằng, để một Nguyên Anh đen nhánh hiện lên.
"Hóa Thần hậu kỳ..."
Phương Tịch cảm ứng tu vi của đối phương, trong lòng đại định.
Chênh lệch một đại cảnh giới như vậy nên hắn không sợi đối phương tạo phản.
Mặc dù nói như vậy nhưng đồng hóa theo thường lệ vẫn không thể thiếu được.
Sau khi đồng hóa xong thì hắn đã hiểu rõ những kinh lịch của Ngoại Đạo Hóa Thân.
"Khai hoang Lôi Trạch Đại Hoang lại gặp phải Nguyên Cổ Hoang Thú... Cũng may Thiên Phạm Quân phái ra một vị tu sĩ Hợp Thể chi viện, cuối cùng đã diệt sát được nói..."
"Những nhiệm vụ mà Ngoại Đạo Hóa Thân được giao đều thuộc về hạng chót trong Hóa Thần hậu kỳ..."
"Lần này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi mới có được thời gian rảnh rỗi..."
"Đương nhiên nó cũng thù dai nên đã yên lặng tìm hiểu vị trí cụ thể của Cổ Đạo Nhân ở trên chiến trường và một phần thông tin của Thống lĩnh Thiên Chúng Doanh kia..."
Phương Tịch nhất thời cười một tiếng, bảo Ngoại Đạo Hóa Thân trở về còn bản thân thì ánh bạc vừa lóe lên đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bây giờ hắn đã có rất nhiều tiên ngọc trong tay nên đã bố trí điểm truyền tống khác ở Tam Giới Sơn.
Chỗ truyền tống Phương Tiên Đạo Chủ kia thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng không đến đó xem xét lại.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của hắn thì tội phạm thường thích trở lại gần hiện trường gây án đi dạo...
Phương Tịch cũng không dám cược Ngũ Hành Tử có ở đó ôm cây đợi thỏ hay không.
Bởi vậy hắn dứt khoát từ bỏ tọa độ không gian kia mà bố trí một chỗ khác.
Lôi Trạch Đại Hoang cách Tam Giới Sơn rất xa nhưng truyền tống thì chỉ đến trong chớp mắt.
'Lôi Trạch Đại Hoang ở khu vực không ai quản lý giữa ba tộc, vốn dĩ chỗ đó bị Lôi Thú chiếm cứ thì cũng thôi đi... Bây giờ Lôi Thú đi rồi thì bất kể thế nào nhân tộc cũng phải khai khẩn nó ra, nếu không yêu ma ở bên kia làm thì lại là một sơ hở phòng ngự...'.
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ, hắn từ trong một hạng động dưới lòng đất bước ra, sau khi phân biệt phương hướng một phen thì hắn lập tức thi triển Mộc Độn Thuật.
Sưu!
Lục quang vừa lóe lên thì thân ảnh của hắn đã biến mất không thấy đâu nữa rồi lại xuất hiện chỗ một cái cây ở phía xa.
Hắn chuẩn bị đến gần chiến trường, nơi nguy hiểm nhất ở Tam Giới Sơn.
Cổ Đạo Nhân và Thống lĩnh Thiên Chúng Doanh kia ở chỗ đó.
Đương nhiên Phương Tịch cũng không ngu đến mức trực tiếp ra chiến trường.
Hắn định chờ trong thành trì ở biên giới, dựa theo tin tức mà Ngoại Đạo Hóa Thân đã tìm hiểu được thì bất kể Cổ Đạo Nhân hay là Thống lĩnh Phản Hư kia, thỉnh thoảng đều sẽ trở về nghỉ ngơi...
'Cổ Đạo Nhân thì thôi đi, muốn đánh thì phải đánh chỗ dựa... Không giết khỉ dọa gà một phen thì suy nghĩ không thông suốt...'.
...
Thành Bắc Hoang.
Đây là một tòa thành tu sĩ thuần túy, trong thành không có phàm nhân nào.
Trên tường thành gần như phủ đầy các loại linh quang y như thành lũy chiến tranh.
Trên thực tế cũng đúng như vậy.
Từ chỗ này lại đi về hướng bắc sẽ ra khỏi cương vực của nhân tộc, tiến vào chiến trường Tam Giới Sơn thật sự.
Ở trong thành Bắc Hoang, trận pháp dò xe yêu ma luôn mở ra, có thể giám sát tất cả yêu ma trên Hóa Thần trong phạm vi ức vạn dặm.
Mà từng siêu cấp đại trận còn hoàn toàn chia ra khu vực của nhân tộc và chiến trường.
Phương Tịch đứng ở nơi hoang vu, ngóng nhìn tòa thành lớn ở cuối chân trời, còn có màn sáng như trường thành mà cũng không vào thành.
Mặc dù hắn là tu sĩ nhân tộc nhưng tu vi Phản Hư thì quá cao, hơi gây chú ý.
Vạn nhất hắn vừa vào thành đã trở thành tráng đinh bị bắt, vậy thì không hay rồi.
Lúc Phương Tịch phi độn, chợt phất ống tay áo.
Từng hạt giống xanh biếc rơi xuống, chưa được bao lâu chúng đã mọc rể nảy mầm, sinh trưởng thành từng đóa hoa dại.
Hoa dại này có năm cánh hoa trắng tinh nhưng nhụy hoa lại đen nhánh.
Mà lúc này, Phương Tịch dường như có thể thông qua những linh hoa không có chút ba động pháp lực nào mà nhìn thấy từng mảng hoang vu...
'Bí thuật giám sát ghi trong Khô Vinh Quyết cũng có tác dụng rất tốt.'.
Sau khi bố trí canh phòng ở mấy hướng quan trọng thì Phương Tịch lập tức thi triển thuật độn thổ, chui xuống lòng đất, bóng người bỗng chốc biến mất không thấy đâu nữa...
Làm một vị Linh Thực Phu nên hắn luôn rất kiên nhận, hắn biết muốn thu hoạch thì phải chờ.
Mấy tháng qua đi, không thấy chút tung tích của Cổ Đạo Nhân và Thống lĩnh kia đâu.
Sau đó là một năm, hai năm...
Bản thể Phương Tịch từ đầu đến cuối vẫn ẩn nấp trong Địa Tiên Linh Cảnh, hắn lại có Chư Thiên Bảo Giám để chống lại tất cả sự bói toán nên không bị ai quấy rầy.
Cho đến ngày hôm nay.
Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ chợt mở mắt ra: "Vậy mà là người này..."
Trong hình ảnh mà Thảo Mộc Chi Linh truyền về, Phương Tịch nhìn thấy một thanh niên mặc bạch giáp.
Diện mạo của y rất anh tuấn, mặc một bộ giáp như được làm từ hàn băng.
Vậy mà là Băng Huyền Tử!
Người này là tu sĩ Hóa Thần đời trước của Băng Huyền Cung ở hạ giới, sau khi bồi dưỡng được lão tổ Bạch gia thì đã phi thăng cùng với con Huyền Quy cấp năm kia!
'Cũng đúng... Làm tu sĩ nhân tộc thì sau khi phi thăng không thể không phục dịch ngàn năm... Cũng không biết kết cục của con Huyền Quy cấp năm kia thế nào?'.
Hắn chỉ gặp Băng Huyền Tử một lần, mà lúc đó hắn vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ, bởi vì hắn cướp mấy giọt máu của linh quy mà bị y thả linh sủng ra truy sát.
"Có oán báo oán báo oán, có thù báo thù... Người này vẫn chưa đột phá Phản Hư..."
Phương Tịch thì thào rồi thân hình chợt động, lập tức biến mất không thấy đâu nữa...
...
Băng Huyền Tử vừa ra khỏi thành Bắc Hoang thì lập tức bay một mạch về hướng bắc.
Khí tức trên ngươi y rất sâu, vậy mà cũng đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn.
Làm một vị tu sĩ phi thăng nên thiên phú, cơ duyên của y đều là tuyệt đỉnh, trải qua chiến hỏa ma luyện, dùng chiến công đổi đan dược quý hiếm đột phá cảnh giới nên tu vi đương nhiên sẽ tăng nhanh như gió.
Băng Huyền Tử hóa thành một đạo bạch quang, bay đi mấy vạn dặm thì chợt cảm thấy rùng mình.
Trong lòng y không khỏi nổi lên sự đề phòng, hàn băng ngưng kết trong tay hóa thành một thanh băng kiếm.
Ở đỉnh đầu của y có một tòa Tỏa Yêu Tháp cấp thông linh chi bảo xuất hiện, từng đạo quang huy xám xịt chiếu xuống, bao phủ toàn thân người này lại.
"Không hổ là tu sĩ phi thăng, tâm huyết dâng trào sao?"
Một giọng nói của người trẻ tuổi vang lên.
Phía trước có độn quang xanh biếc lóe lên, thân ảnh Phương Tịch đã hiện ra: "Băng Huyền Tử... Chúng ta lại gặp mặt rồi."
Băng Huyền Tử nhìn thấy Phương Tịch, vốn còn chút nghi ngờ nhưng khí tức pháp lực rất quen kia vẫn khiến y lập tức nhớ ra: "Là ngươi... Tên tiểu tặc kia? ! Không... Ngươi đã đột phá Phản Hư! Chuyện này không thể nào!"
Băng Huyền Tử vốn còn tức giận nhưng trong lòng như bị giội một chậu nước lạnh, thoáng cái đã lạnh thấu xương.
Bất kể thế nào y cũng không ngờ được tu sĩ Nguyên Anh năm đó lại có thể phi thăng Địa Tiên giới, thậm chí còn đột phá Phản Hư Cảnh trước y một bước!
"Biết là tốt rồi, chết cũng được rõ ràng!"
Phương Tịch nhẹ nhàng vung tay phải lên.
Thiên địa nguyên khí ba động hóa thành một bàn tay bằng bạch ngọc, mỗi đường vân tay đều rất rõ ràng, nó vỗ xuống đầu của y!
"A!"
Băng Huyền Tử hét to, trên thân băng kiếm trong tay y xuất hiện từng cỗ triện văn màu trắng, băng phong ngàn dặm xung quanh, vô số bông tuyết rơi xuống.
Hưu!
Y chém một kiếm về phía cự chưởng giữa không trung, thanh băng kiếm cấp thông linh chi bảo oanh minh, vô số hàn khí hội tụ hóa thành một con Phượng Hoàng bằng băng.
Răng rắc!
Đại thủ đánh xuống, băng tinh Phượng Hoàng lập tức nổ thành vô số băng vụn.
Nhưng cũng tranh thủ cho Băng Huyền Tử một cơ hội trong chớp mắt, y cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết rơi lên Tỏa Yêu Tháp.
Hào quang xám xịt của Tỏa Yêu Tháp đại thịnh rồi chợt bao phủ Băng Huyền Tử thi triển thần thông hư không, biến mất không còn tăm tích...
Nhưng một khắc sau, hư không trước mặt Phương Tịch vặn vẹo, thân ảnh Băng Huyền Tử hiện ra.
Y nhìn Phương Tịch gần trong gang tấc thì đồng tử lập tức co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận